Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm đập vào tai khiến Tố Diệp sững sờ.

Một giây sau, cô thấy thái độ của Niên Bách Ngạn ở đầu kia điện thoại trở nên lạnh lẽo, nếp nhăn trên trán anh lại siết chặt lại. Anh hơi nghiêng mặt nhìn Hứa Đồng. Từ góc của Tố Diệp nhìn qua, gương mặt anh lạnh tới nỗi người ta phải rùng mình.

“Tôi biết rồi!” Anh lên tiếng, giọng nói vừa âm u vừa giá buốt, hệt như bầu trời đầy mây mù phía sau lưng anh.

Có tia nắng chiếu lên người Tố Diệp, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy lạnh. Cô lo lắng, bất an nhìn Niên Bách Ngạn. Cách xa vạn dặm nhưng hình như cô cũng bị ảnh hưởng bởi tất cả tâm trạng của anh.

Niềm vui khi biết mình mang thai tựa hồ cũng bị cái lạnh này làm đóng băng lại. Thông tin ấy cứ vòng qua vòng lại quanh miệng cô nhưng không thể nào bật ra được.

Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã quay về phía cô. Tuy rằng anh không còn nhíu mày nữa nhưng giọng nói vẫn có chút đè nén: “Diệp Diệp…”

“Em biết anh rất bận, em chỉ nói một câu cuối cùng nữa thôi.” Tố Diệp chẳng biết mình lấy đâu ra nhiều dũng khí như thế. Cô không suy nghĩ gì cứ thế ngắt lời Niên Bách Ngạn, trái tim gần như vọt lên tận cổ họng, lòng bàn tay cô cũng đổ đầy mồ hôi.

Cô nuốt nước bọt cái ực, kiềm chế cảm giác mơ màng vì căng thẳng mà tạo thành trong đầu. Khi cất lời lần nữa, đến cô cũng nghe ra giọng mình run run: “Bách Ngạn! Em… Em mang thai rồi…”

Nói xong câu này, cả người cô xẹp lép như một bóng da xì hơi, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, chỉ còn lại một trái tim vẫn đang không ngừng đập loạn trong lồng ngực. Tai cô bắt đầu vang lên những tiếng ù ù, là vì quá căng thẳng. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào Niên Bách Ngạn, chờ đợi phản ứng của anh.

Niên Bách Ngạn ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang ngơ ngẩn.

Sau đó lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa với thanh âm gấp gáp, có lẽ tình hình giá cổ phiếu thật sự rất căng thẳng.

Cô liền thấy Niên Bách Ngạn nghiêm túc nhìn mình, rồi nói: “Muộn một chút anh sẽ gọi lại cho em, đợi điện thoại của anh.”

Tố Diệp gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Cuộc điện thoại kết thúc.

Tố Diệp ôm lấy di động, nhũn người nằm bò ra giường, như bị ai rút mất xương sống, chỉ còn lại lớp xương sụn chống đỡ cả cơ thể.

Cô bắt đầu oán trách chính mình.

Trách mình không hiểu chuyện.

Tại sao không cố nhịn thêm chút nữa? Tại sao không đợi tới khi Niên Bách Ngạn đi công tác trở về hẵng nói với anh chuyện này? Không cần nghĩ cũng biết bây giờ chắc chắn anh đang bận bù đầu. Bây giờ cô đột ngột nói với anh chuyện này, liệu anh có phân tâm không? Liệu có ảnh hưởng tới công việc của anh không?

Nghĩ tới đây, Tố Diệp thật sự muốn vả vào miệng mình một cái, cô cảm thấy mình quá ích kỷ.

Nhưng suy nghĩ lại, cô không sao giữ trong lòng được.

Chuyện lớn thế này cô thật sự không giấu nổi. Nói sớm nói muộn đằng nào cũng phải nói, cô vốn không nhịn được, chi bằng cứ nói luôn cho xong. Nếu không phải thời gian gấp gáp, cô thật sự rất muốn biết anh nghĩ thế nào.

Cô rất muốn chính miệng hỏi anh rằng: Bách Ngạn! Em mang trong mình giọt máu của anh rồi, anh có vui không?

Cô thở dài một hơi rồi vứt điện thoại sang bên cạnh.

Nhìn về phía chiếc điện thoại, Tố Diệp cảm thấy trong lòng nghẹn lại. Thật ra cô còn muốn hỏi Niên Bách Ngạn một câu nữa: Anh có biết sắp tới sinh nhật em rồi không?

Khi Diệp Uyên về tới nhà thì đã quá mười một giờ đêm. Lúc mở cửa đi vào, anh còn mang theo một chút gió bụi của bên ngoài.

Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, đến ánh sao cũng như bị giấu đi.

Giờ này mà Diệp Lan vẫn chưa ngủ. Cô nằm co ro trên sofa. Màn hình tivi cực lớn trong phòng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, chiếu sáng cả gương mặt chất chứa vô vàn lo lắng của cô.

Diệp Uyên không ngờ muộn vậy rồi mà trong nhà vẫn còn người chưa ngủ, anh giật nảy mình. Sau khi nhìn thấy Diệp Lan, anh thở phào, đi tới, vứt bừa chiếc cặp lên bàn uống nước rồi uể oải ngồi xuống bên cạnh con bé.

“Làm anh trai em bao năm nay, anh không biết là em lại thích xem thể loại phim súng đạn đấy.”

Diệp Lan nhìn chằm chằm vào màn hình. Trên đó đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng về đề tài đặc cảnh bắt phần tử buôn bán ma túy. Hai bên đang đánh nhau rất hăng máu, mưa bom bão đạn ngập trời. Các cảnh sát lâm nguy cũng không chùn bước, có vẻ như đã quyết liều mình với lũ tội phạm.

Diệp Uyên lấy một tờ khăn giấy lau tay, rồi bốc mấy quả nho bỏ vào miệng. Sau khi nhìn thấy cảnh trên tivi, anh không nhịn được cười: “Này! Quay phim cũng điêu quá đi. Ai cũng như chiến sỹ sắt thép, súng đạn không thể làm bị thương. Nếu thần kỳ được như thế thật thì Trung Quốc đã quét sạch bọn tội phạm ma túy từ lâu rồi.”

Câu này làm Diệp Lan khó chịu. Cô nhíu mày, trừng mắt lườm anh: “Anh toàn bay tuyến quốc tế, trở về không cần nghỉ ngơi à?”

Rõ ràng ngập tràn mùi thuốc súng.

Diệp Uyên dù có ngốc nghếch thế nào cũng phải nhận ra. Anh vội vàng giải thích: “Anh không có ý phê phán đặc cảnh, chỉ nói riêng cái phim này thôi. Bây giờ biên kịch với đạo diễn toàn làm mấy phim vớ vẩn. Em bảo mấy cái phim kháng Nhật ấy, mấy chính đảng ngầm đều thiếu nước cưỡi mây đạp gió nữa thôi, giơ một đầu ngón tay ra là bắn chết mấy thằng giặc, phi một dao qua là kẻ địch ngã ngay, thế còn gọi gì là đảng ngầm nữa? Toàn là Nhất Hỏa đại sư với Lý Tiểu Long đầu thai hết!”

Diệp Lan đang xem hứng thú, bên này Diệp Uyên cứ lải nhải mải không ngừng, không ngừng huơ huơ vẽ vẽ những tình tiết trong phim, khiến Diệp Lan rất bực bội. Cô nhét luôn cả đĩa nho vào mồm Diệp Uyên, tức giận nói: “Muốn ăn thì anh lên gác mà ăn, không ăn thì về phòng ngủ đi!”

“Xin lỗi em nhé, anh chênh lệch múi giờ.” Diệp Uyên cười tươi.

Diệp Lan cũng chẳng muốn hao tổn sức lực vào việc đánh nhau với Diệp Uyên. Cô mặc kệ anh, tập trung tinh thần vào màn hình tivi, xem tới đoạn căng thẳng còn nắm chặt tay lại.

Diệp Uyên cũng là người thức thời, ngồi bên cạnh không phát biểu ý kiến gì nữa. Tuy rằng anh thấy bộ phim này quay con người quá thần kỳ, nhưng nhìn dáng vẻ xem phim nghiêm túc của Diệp Lan, anh cũng chọn cách lặng im.

Khi tiếng nhạc kết thúc vang lên, Diệp Lan mới thả lỏng tinh thần.

Cô ngồi đó, thở dài nặng nề.

“Biên kịch này cũng tài quá nhỉ, làm em xem phim mà cũng đau khổ, căm hận đến vậy!” Diệp Uyên không biết nên khóc hay cười.

Diệp Lan không đáp lại, cả người chìm trong suy tư.

Diệp Uyên cũng không buồn ngủ, bèn khởi động bộ phận cảm ứng. Anh mệt mỏi giơ tay lên không trung vạch mấy đường, màn hình bắt đầu chuyển sang kênh khác.

“Anh à!” Một lúc lâu sau, Diệp Lan lên tiếng.

“Ừ?”

“Anh từng tới Vân Nam chưa?” Diệp Lan ôm gối, chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Uyên.

Diệp Uyên vừa nhai hạt nho vừa gật đầu.

“Bên đó tình hình trị an tệ lắm sao?” Cô lại hỏi.

Diệp Uyên lắc đầu: “Cũng còn tùy từng nơi. Ví dụ mấy thành phố du lịch như Lệ Giang, Đại Lý, Hương Cách Lý Lạp thì an ninh tốt hơn một chút. Nhiều người đi du lịch cũng không thể tới mấy nơi chưa được khai thác chứ? Nói đi nói lại, Vân Nam vẫn là một địa điểm nghỉ dưỡng khá lý tưởng, cộng thêm người dần nơi đó đa phần lại theo Phật giáo. Em chỉ cần đừng xâm phạm vào văn hóa tín ngưỡng của họ là sẽ không sao. Sao? Em định đi du lịch à?”

“À…” Diệp Lan lẩm bẩm: “Cũng không phải, em hỏi bừa thế thôi.”

“Em mà muốn đi du lịch thật thì cứ đi tuyến hàng không của anh sẽ an toàn hơn một chút.” Diệp Uyên đưa ra đề nghị.

Diệp Lan cười: “Phong cảnh nước ngoài ở đâu chẳng vậy.”

Diệp Uyên nhìn cô, nhíu mày: “Định đi Vân Nam thật à? Vậy anh sẽ liên lạc với mấy đồng nghiệp khác, họ bay tuyến Vân Nam.”

“Aiya, không đâu! Em làm việc trong Tinh Thạch còn chưa tới một năm, đến kỳ nghỉ còn chẳng có sao dám nghĩ tới chuyện đi du lịch.” Trong lúc nói, Diệp Lan vừa hay liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn đi xuống nhà. Dứt lời cô bèn đứng dậy: “Được rồi, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây!”

“Ngủ ngon!” Diệp Uyên nói.

Diệp Lan cũng chúc anh ngủ ngon, chào Nguyễn Tuyết Mạn một tiếng rồi đi lên gác.

Diệp Uyên thấy Nguyễn Tuyết Mạn xuống nhà, mơ hồ ngửi thấy một mùi không lành ập tới. Anh lập tức ngáp ngắn ngáp dài rồi lấy cớ nghỉ ngơi, định chuồn lẹ lên gác.

“Con ngồi xuống đã, mẹ biết con chưa ngủ được đâu!” Nguyễn Tuyết Mạn khoác thêm áo ngoài, ngồi xuống sofa, bực dọc nói với Diệp Uyên một câu.

Từ khi Diệp Hạc Phong đề nghị ly hôn, cuộc sống của Nguyễn Tuyết Mạn chẳng tốt đẹp gì. Trước đây khi Diệp Hạc Phong vẫn còn cố duy trì quan hệ vợ chồng ngoài mặt với bà ta, trước mặt bạn bè thân thích ít nhiều ông vẫn có chút kiêng dè, cái danh phu nhân nhà họ Diệp vẫn còn khiến bà ta nở mày nở mặt. Nhưng bây giờ, Diệp Hạc Phong bắt đầu công khai không về nhà, từ sáng lẫn tới đều ở lỳ công ty, quyết không gặp mặt. Người làm phiền bà ta tối ngày chỉ có vị luật sư đại diện.

Bà ta không thể ra khỏi nhà, không có nghĩa sẽ không bị người ngoài phiền nhiễu.

Mấy vị phu nhân quyền quý mọi ngày vẫn cùng nhau chơi mạt chược cứ mấy hôm lại tới nhà. Có lẽ nghe nói chuyện Diệp Hạc Phong đòi ly hôn, ngoài mặt thì lấy danh nghĩa tốt đẹp là tới an ủi bà ta, cho bà ta lời khuyên, thực chất chẳng phải chỉ tới để cười nhạo thôi sao, thêm một chút gia vị hài hước cho cuộc sống nhàm chán của họ?

Diệp Uyên thấy thái độ của Nguyễn Tuyết Mạn rất kiên quyết, đành ngồi lại xuống sofa.

“Khi nào thì con định quay về công ty giúp bố con?” Nguyễn Tuyết Mạn không vòng vo tam quốc.

Diệp Uyên biết ngay chỉ có chuyện này. Anh thở dài: “Mẹ! Suy nghĩ của con, con đã nói với mẹ không dưới nghìn lần rồi.”

“Giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn ngang bướng như thế?” Mấy hôm nay Nguyễn Tuyết Mạn rầu rĩ không chợp mắt nổi. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bà ta đưa ra một kết luận, sở dĩ Diệp Hạc Phong không coi bà ta ra gì, nguyên do là vì cả hai đứa con của bà ta đều không tới Tinh Thạch làm việc. Nếu trong công ty có một vị trí dành cho Diệp Uyên hay Diệp Ngọc thì Diệp Hạc Phong cũng không thể muốn ly hôn là ly hôn, ít nhiều cũng còn nể mặt bà đôi chút.

Diệp Ngọc thì vô vọng rồi. Nó chẳng hiểu biết gì về nghiệp vụ công ty cũng như đá quý, bắt nó học lại từ đầu là không thực tế. Nhưng Diệp Uyên thì khác, chuyên ngành đại học của nó là quản trị kinh doanh, cũng từng đi thực tập trong tổng bộ Tinh Thạch, có kinh nghiệm điều hành một công ty nước ngoài, lại là con trưởng nhà họ Diệp. Nó mà về Tinh Thạch làm việc, đó sẽ là một sự lựa chọn tuyệt vời.

Bà ta thở dài ngao ngán: “Nghe nói bây giờ bố con và Niên Bách Ngạn có rất nhiều ý kiến mâu thuẫn, đây là thời cơ thích hợp nhất để con vào công ty. Tinh Thạch bây giờ náo loạn đến thế nào, con không giúp bố con, lẽ nào mong chờ cái thằng Niên Bách Ngạn đó sao?”

“Con thấy Bách Ngạn quản lý tốt lắm mà.” Diệp Uyên nhún vai nói.

“Kiểu nói chuyện của con là điển hình cho kiểu “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”!” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ: “Cái gì mà nó quản lý cũng tốt? Có phải con định đợi tới khi nó nuốt gọn cả cái Tinh Thạch rồi con mới biết hối hận không? Uyên à! Con không thể cứ tiếp tục như vậy được. Con là con trưởng trong nhà, lại là người kế vị nhà họ Diệp, bố con rồi cũng sẽ có ngày không thể làm gì được nữa phải không? Tới ngày đó, Tinh Thạch phải làm sao? Có phải con không biết tình hình của công ty bây giờ đâu. Tuy rằng Niên Bách Ngạn đã bị bố con cách chức, bãi nhiệm, nhưng địa vị của nó trong công ty chẳng phải vẫn không hề lay chuyển sao? Mẹ còn nghe nói, người đang giữ vững giá cổ phiếu cho Tinh Thạch bây giờ vẫn là thằng Niên Bách Ngạn đó!”

~Hết chương 379~

*Lảm nhảm: Hôm nay ở nhà cố gắng dịch được bao nhiêu đăng bấy nhiêu, chưa nói trước số chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK