Nằm trong lòng anh, cô thấy tủi thân.
Sau khi Niên Bách Ngạn dứt lời, trái tim cô lại bắt đầu cồn cào. Anh đang lo lắng cho cô. Thậm chí tới giây phút cuối cùng, giọng nói của anh thể hiện một sự khẩn cầu rõ ràng, khiến cô cảm thấy, vừa rồi anh sợ thật.
Tố Diệp vừa mắng mình không ra gì, lại vừa vô thức ôm chặt lấy Niên Bách Ngạn.
Cô đang nghĩ, nếu Niên Bách Ngạn tức giận thêm chút nữa. Chính vào lúc nãy, ở ngay trước mặt mọi người, nếu anh tát cô một cái thật mạnh, liệu cô còn dễ dàng tha thứ cho anh như vậy không? Không thể không nói, dáng vẻ vừa nãy của anh gần như định ăn thịt người, có vẻ như sắp xé nát cô ra tới nơi.
Cô sẽ tha thứ cho anh ư?
Người đàn ông này…
Cô vẫn chẳng thể nào ghét anh được.
Cô nghĩ, cô sẽ tha thứ.
Kỷ Đông Nham đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Nhất là khi thấy Tố Diệp ôm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, đắng chát bỗng trôi nổi tới khóe miệng. Ngay cả ánh mắt cũng trở nên chua xót.
Niên Bách Ngạn có thể nhận ra sự dựa dẫm của cô. Lúc này anh mới có thời gian quan sát xung quanh.
Căn phòng được trang trí một cách mới lạ, còn bày rất nhiều món đồ nhỏ xíu có tên anh. Trên cả bánh gato cũng viết tên anh. Ánh sáng dịu nhẹ cùng rượu vang rực rỡ. Một mùi hương êm ái, nhẹ nhàng đến từ hoa tươi ở mỗi góc trong căn phòng.
Sau khi khôn lớn, đã không còn ai tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cầu kỳ như vậy nữa. Trong ấn tượng của anh, chỉ có một lần khi anh còn rất nhỏ, rất nhỏ, trong đầu óc cũng chỉ còn sót lại hình ảnh bố mẹ tổ chức sinh nhật cho anh.
Người không quá đông, cũng giống như hôm nay, nhưng đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Cánh tay anh bất giác thu chặt lại. Trái tim Niên Bách Ngạn như một con sóng lớn đánh vào. Tất cả mọi sự lo lắng hóa thành cảm động, trong cảm động còn xen lẫn sự áy náy và kích động.
Đây là bữa tiệc sinh nhật vợ anh chuẩn bị. Anh biết, đây là sẽ chuyện khó quên nhất trong cuộc đời mình.
“Diệp Diệp!” Anh cúi đầu, thì thầm gọi tên cô, giọng nói dịu dàng: “Vừa rồi quát em là anh sai. Anh xin lỗi! Cảm ơn em đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho anh!”
Cô ngẩng đầu lên khỏi từ trong lòng anh, đôi mắt vẫn còn đỏ ửng.
“Xin lỗi em!” Anh đau xót, cúi đầu hôn lên mắt cô.
Cô nhắm mắt lại. Đợi cho đôi môi anh rời khỏi, cô mới bất giác giơ tay lên đánh anh một cái, nghẹn ngào nói: “Em không bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh nữa!”
“Đừng thế! Em là vợ anh, chuyện này em phải chịu trách nhiệm mãi mãi.” Niên Bách Ngạn ôm chặt cô không buông.
Tố Diệp cố tình không nhìn anh.
“Đợi cả một buổi chiều rồi, chúng ta ăn được chưa?” Lúc này, Diệp Uyên nãy giờ vẫn lặng im bỗng lên tiếng.
Một bầu không khí đang tốt đẹp hình như đã bị anh ấy phá ngang.
Lúc này Tố Diệp cũng không muốn khóc nữa. Cô quay đầu lườm anh ấy, bực bội nói: “Ma đói nhập vào người anh rồi phải không?”
Diệp Uyên tỏ ra khó xử, bắt đầu huyên thuyên phân tích với Tố Diệp: “Sao anh lại có đứa em vô tâm vô tính như em cơ chứ? Tự em tính thời gian đi! Hôm nay anh đã dốc hết sức mình. Cả Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu đều tới muộn. Ai giúp em bày biện phòng ốc? Anh còn chưa uống được ngụm nước nào. Khó khăn lắm mới bận bịu xong xuôi lại bị em nhét vào sau cái cây trang trí, giả ma hù dọa Niên Bách Ngạn. Em bảo anh có dễ dàng không?”
“Em đâu có bảo anh giả ma dọa người khác?” Tố Diệp trừng mắt hung dữ lườm anh ấy.
Lúc này, Kỷ Đông Nham bước ra giảng hòa: “Nếu đã có người đói rồi thì chúng ta bắt đầu thôi, đừng gò bó nữa!”
Diệp Uyên không dọa được Niên Bách Ngạn, nhưng trước đó đã làm Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu kinh hoàng suýt chết.
Thời gian ngược trở lại hai tiếng đồng hồ trước.
…
Chiều nay, Diệp Uyên đã tới Sanlitun để giúp đỡ sắp xếp phòng ốc. Tố Diệp từ Liêm Chúng về tứ hợp viện đón Diệp Uyên, rồi cả hai lại quay ngược về Sanlitun. Niên Bách Tiêu ra mở cửa. Cậu vẫn còn đang mơ màng ngủ. Miệng thì ngáp, người thì mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Vừa mở cửa, cơn ngáp còn chưa dứt, cậu đã nhìn thấy Diệp Uyên.
Khoảnh khắc ấy, Tố Diệp mới ý thức được sơ suất của mình. Cô nên nói rõ cho Niên Bách Tiêu chuyện của Diệp Uyên trước.
Ngay sau đó, Niên Bách Tiêu bỗng đóng rầm cửa lại.
Và rồi, qua cánh cửa nặng trịch, họ vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Niên Bách Tiêu!
Diệp Uyên câm nín nhìn Tố Diệp.
Còn Tố Diệp thì thở một hơi dài nặng nề, thổi phù phù cho bộ mái bằng trước trán bay loạn xạ. Cô giơ tay đập cửa rầm rầm. Ai dè Niên Bách Tiêu sống chết không chịu mở cửa. Hết cách, Tố Diệp đành thử dùng mật mã cũ để mở cửa, không nghĩ lại mở được thật.
Nào ngờ, họ vừa vào cửa đã nhìn thấy Niên Bách Tiêu giơ cao một giá chữ thập trong tay, nhìn Diệp Uyên gào lên: Hallelujah, Hallelujah…
Gương mặt nhỏ nhắn, tuấn tú giờ trắng nhợt tới thê thảm.
Khiến Tố Diệp nhìn thấy cũng không đành lòng.
Diệp Uyên bối rối đứng đó, định lên tiếng giải thích gì đó. Nhưng anh ấy vừa bật lên được một âm chỉ càng cho Niên Bách Tiêu chết khiếp thêm. Cậu trợn tròn hai mắt, giá chữ thập trong tay sắp biến dạng tới nơi.
Tố Diệp bước tới định vỗ về Niên Bách Tiêu, nhưng lại bị cậu kéo tuột sang một bên, kinh hoàng nhìn cô: “Chị nhìn thấy không? Chị có nhìn thấy không?”
Làm cho Tố Diệp thương hại vô ngần. Thằng bé này đúng là bị dọa cho hết hồn hết vía rồi.
Để tránh có thêm nhiều hiểu lầm, Tố Diệp bèn vội vã giải thích rõ ràng với Niên Bách Tiêu. Nào ngờ Niên Bách Tiêu đã bị dọa không hề nhẹ. Sau một màn giải thích của Tố Diệp, cậu vẫn không buông cây thánh giá trong tay xuống mà nuốt nước bọt nói: “Anh ấy đã bị cháy thành tro rồi…”
“Người đó không phải anh…” Khó khăn lắm Diệp Uyên mới có cơ hội lên tiếng giải thích cho chính mình.
Niên Bách Tiêu trừng mắt với vẻ cảnh giác.
Tố Diệp phải gật đầu với Niên Bách Tiêu, lúc ấy Diệp Uyên mới thoát khỏi diện tình nghi.
Kỷ Đông Nham tới sau đó, dĩ nhiên lại một phen hết hồn vì Diệp Uyên.
Kỷ Đông Nham là người tới cuối cùng. Ngày thứ sáu đáng chết, mới buổi chiều đường xá đã không dễ đi rồi. Anh ta bị kẹt xe suốt đoạn đường tới Sanlitun. Niên Bách Tiêu ra mở cửa. Sau khi Kỷ Đông Nham vào, còn chưa kịp nói câu đầu tiên, Diệp Uyên đã giúp trang trí căn phòng đã quay đầu lại, vẫy tay về phía Kỷ Đông Nham.
Đầu tiên là Kỷ Đông Nham chết sững.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng!
Lần này Diệp Uyên chẳng thèm giải thích nữa, làm luôn người đầu gỗ. Anh ấy đứng nguyên tại chỗ, nhìn tình cảnh bi thảm, mặt cắt không còn hột máu của Kỷ Đông Nham mà thương xót.
Tố Diệp bất mãn nhìn Diệp Uyên, lẩm bẩm: “Tự dưng anh dọa người ta làm gì?”
Diệp Uyên oan gần chết. Trời đất chứng giám, anh quay đầu lại chỉ định chào hỏi thôi mà.
Kỷ Đông Nham quả thật vẫn nhìn Diệp Uyên trân trân như gặp phải ma, con ngươi sắp rớt ra ngoài tới nơi. Anh ta hét lớn về phía Diệp Uyên, giọng cũng méo xệch: “Anh là người hay là ma?”
Niên Bách Tiêu đã bước ra khỏi cơn khủng hoảng, bèn chơi xấu, đẩy Kỷ Đông Nham một cái: “Anh cứ lên bấu thử một cái!”
Tố Diệp bó tay tới cực điểm. Cô trừng mắt lườm Niên Bách Tiêu rồi ra lệnh cho cậu: “Hai người nhanh chóng đi mua những thứ còn chưa mua. Niên Bách Tiêu, nhiệm vụ vỗ về giao lại cho em!”
Niên Bách Tiêu giơ tay chào về phía Tố Diệp: “Tuân lệnh!”
Cứ như vậy, phòng ốc được giao lại cho Tố Diệp và Diệp Uyên trang trí. Niên Bách Tiêu và Kỷ Đông Nham ở ngoài “lao động khổ sai”. Mặt trời gay gắt làm họ gần như bị tan chảy thành nước, mệt nhoài đến rã rời.
Niên Bách Ngạn đương nhiên không biết một màn đầy “máu và nước mắt” đó. Sau khi thấy cảnh này, anh nhất thời không biết nói gì. Cảm động lắm nhưng anh không giỏi biểu đạt thành lời.
Tố Diệp kéo tay anh, đầu tiên tặng một lời chúc phúc: “Chúc mừng sinh nhật anh!”
“Cảm ơn em!” Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô.
Buổi tiệc đã bắt đầu như thế.
Trong tiếng nói, tiếng cười.
Chẳng ai bàn chuyện thị trường gì đó, chẳng ai quan tâm tới mấy chuyện tranh giành lợi ích, thậm chí còn chẳng ai nhắc tới những người hay những chuyện đã rời họ đi xa.
Không đông người nhưng vô cùng ấm áp.
Niên Bách Tiêu thần bí tặng một món quà to. Niên Bách Ngạn định mở ra ngay tại đó, trông Niên Bách Tiêu có vẻ ngượng ngập. Tố Diệp đứng bên hùa vào cổ động. Niên Bách Ngạn mở ra xem, toàn bộ đều là những huy chương lớn nhỏ khác nhau.
Tố Diệp tò mò định giơ tay lấy xem nhưng bị Niên Bách Tiêu giữ rịt như bảo bối. Niên Bách Ngạn hiểu số huy chương này, bèn giơ ngón tay cái về phía Niên Bách Tiêu. Thấy vậy, gương mặt thằng bé bỗng đỏ bừng. Cậu vò vò đầu hệt như một cậu nhóc.
Kỷ Đông Nham cũng cười lớn, làm động tác y hệt.
Tố Diệp lại càng thấy kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn bèn giải thích cho cô nghe. Số huy chương này đều do Niên Bách Tiêu chiến thắng các giải đua xe giành được, không dễ dàng chút nào.
Tố Diệp lập tức hiểu ra, vỗ mạnh vai cậu và nói: “Nhóc con! Lợi hại đấy!”
Nét mặt Niên Bách Tiêu đầy kiêu hãnh.
Buổi tối ấy, mọi người đều uống rất nhiều rượu.
Niên Bách Ngạn uống nhiều nhất. Có rượu vang, rượu trắng, cả bia nữa. Tố Diệp biết, lần say này không giống lần trước. Hôm nay, phần nhiều là vì anh vui vẻ.
Thấy anh vui cô cũng vui theo, vì thế mà cũng uống không ít.
Diệp Uyên cũng uống rất say. Có lẽ liên quan tới ngành nghề của anh ấy. So với Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn, anh ấy thường ngày không giỏi uống rượu, mới đó mà đã say ngất, đổ gục sang một bên.
Tửu lượng của Niên Bách Tiêu thì càng khỏi phải nhắc. Những người bình thường thẳng tính, uống rượu cũng dễ say. Niên Bách Tiêu chính là kiểu ấy. Cậu và Diệp Uyên ngã vào nhau, say đến bất tỉnh nhân sự.
Niên Bách Ngạn còn cùng Kỷ Đông Nham vừa uống vừa ca, cụng hẳn hai chai rươu vào nhau. Tố Diệp uống say tới mơ mơ hồ hồ. Trong mơ màng, cô nhìn thấy cảnh Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham vai kề vai, bỗng nhiên nhớ tới câu nói lúc trước của Diệp Uyên liền không nhịn được cười.
Nếu Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham mà yêu nhau…
Hai người đàn ông ngoại hình đều nổi bật như vậy sẽ hài hước đến mức nào?
Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đương nhiên không biết Tố Diệp đang nghĩ gì. Hai người nói chuyện với thanh âm rất nhỏ, có lẽ vì đã say. Niên Bách Ngạn uống một hớp rượu rồi hỏi: “Hôm nay sinh nhật tớ, quà của cậu đâu?”
Kỷ Đông Nham đã say tới mức ăn nói cũng không gãy gọn nữa: “Tớ… cố tình không chuẩn bị quà cho cậu đấy. Niên… Bách Ngạn! Tớ cố tình đấy!”
Đầu óc Niên Bách Ngạn choáng váng, mơ hồ: “Cậu cố tình?”
“Tớ… đã dâng cả Tố Diệp nhường cho cậu rồi, đây chẳng phải là… quà sao?” Kỷ Đông Nham giơ tay đặt lên vai anh.
Niên Bách Ngạn hừ một tiếng: “Cậu nhường á? Cô ấy… vốn dĩ là của tớ!”
“Dẹp đi, Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có… tự mãn nữa đi! Tớ đã… đã nhìn thấy cô ấy trên ảnh từ lâu rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tớ đã thích cô ấy rồi. Cậu… Cậu so được với tớ sao?”
“Cậu lâu lắm rồi sao? Ha ha…” Lần này Niên Bách Ngạn say dữ dội hơn mọi khi rất nhiều. Có lẽ vì quá vui, anh cũng không kiềm chế và có chừng mực như mọi lần trên bàn rượu. Lần này anh say thật.
“Rất lâu là bao lâu?”
Kỷ Đông Nham bá cổ anh, giơ chai rượu lên nói: “Khi… Khi chúng ta còn chưa về nước!”
Niên Bách Ngạn gạt tay cậu ta ra, mỉa mai trong hơi rượu: “Thế mà gọi là lâu à?” Anh nói chuyện cũng bắt đầu câu được câu chăng: “Tớ… Tớ còn quen cô ấy lâu hơn nữa kìa!”
“Bốc phét!”
Niên Bách Ngạn đổi ngược tay, vòng qua cổ Kỷ Đông Nham: “Tớ… Tớ cho cậu hay, tớ… tớ và cô ấy từ… từ nhỏ đã quen nhau rồi.”
Câu nói ấy khiến Kỷ Đông Nham phá lên cười. Ngay sau đó cậu ta đẩy Niên Bách Ngạn ra, loạng choạng đi về phía Tố Diệp, ngồi phịch xuống thảm trải sàn, cả người đổ vào người Tố Diệp, cười hì hì nói: “Em từ nhỏ… từ nhỏ đã quen cậu ấy à?”
Tố Diệp mơ mơ màng màng, cả người nằm rạp trên bàn uống nước. Trên mặt bàn nghiêng ngả rất nhiều thứ đồ chơi, bên trên đều dính đầy bánh kem. Ngoài ra, trên mặt và trên người mấy người đàn ông này cũng có bánh kem. Trước khi uống rượu, tất cả mọi người đều hệt như một đám con nít, chơi “đại chiến gato”.
Sau khi nghe Kỷ Đông Nham nói, Tố Diệp lảo đảo ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh xắn cũng dính ít kem.
Ánh mắt tuyệt đẹp có một khoảnh khắc mơ hồ, sau đó cô cười khanh khách, ôm một bình rượu, chống đầu lên đó.
Kỷ Đông Nham cũng chỉ vào cô cười lớn.
Cô chỉ vào Kỷ Đông Nham, bật cười.
Niên Bách Ngạn cũng đứng dậy. Cả cơ thể cao lớn ngả nghiêng bước tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Anh giơ tay, ôm cô vào lòng, ăn nói thẳng tuột: “Em nói cho cậu ấy biết đi, chúng ta… quen nhau… quen nhau khi nào?”
Tố Diệp cũng rất say, cô ngã vào lòng Niên Bách Ngạn, cười không dứt.
Kỷ Đông Nham xua tay: “Niên Bách Ngạn! Cậu… Cậu đừng có lôi kéo…”
Niên Bách Ngạn càng ôm chặt Tố Diệp hơn nữa, cười nói với Kỷ Đông Nham: “Cậu… Cậu muốn… tranh phụ nữ với tớ, kiếp sau đi! Tớ… Tớ và Diệp Diệp… là thanh mai trúc mã, thanh mai… trúc mã, cậu hiểu chưa?”
“Haha, thanh mai trúc mã…” Kỷ Đông Nham cười ngặt nghẽo, rồi lại uống ừng ực thêm mấy hớp: “Cậu với cô ấy mà là thanh mai trúc mã thì tớ… và cô ấy là tình duyên kiếp trước!”
Tố Diệp vỗ tay lên đùi: “Anh… Anh coi em là Dương Nguyệt à!”
Dương Nguyệt là ai lúc này chẳng ai quan tâm nữa.
Niên Bách Ngạn xoay gương mặt nhỏ của cô lại, cọ trán mình lên trán cô, nói với giọng say khướt: “Diệp Diệp! Em nói… nói cho cậu ấy biết đi. Có phải từ nhỏ… từ nhỏ em đã muốn làm bạn gái của anh rồi không? Chúng ta còn… còn ngoắc tay… là thanh mai… trúc mã…”
Tố Diệp cười hì hì, nhìn Kỷ Đông Nham: “Chúng tôi… là thanh mai trúc mã…”
Kỷ Đông Nham khoát tay: “Thối hoắc!”
Tố Diệp lờ đờ ngả vào lòng Niên Bách Ngạn, ôm lấy cổ anh rồi thì thầm: “Anh trai… Em… Em muốn làm bạn gái của anh, khi nào… khi nào em lớn.”
Niên Bách Ngạn cúi đầu, cọ môi vào vành tai cô. Hơi rượu của anh phả vào cổ cô. Anh khẽ đáp: “Được…”