Cái chết của Diệp Ngọc là điều không ai ngờ tới.
Lòng người kỳ thực không hiểm ác đến vậy, trừ phi căm hận tới tột cùng.
Tố Diệp thừa nhận bình thường cô thấy chướng mắt với Diệp Ngọc. Thậm chí tối đó khi cô ta la lối om sòm với Niên Bách Ngạn, trong bụng cô quả thực đã nguyền rủa cô ta. Nhưng nguyền rủa là một chuyện, mong cô ta chết lại là một chuyện khác.
Tố Diệp không thể ngờ Diệp Ngọc lại chết, mà bản thân cô cũng không thật sự hy vọng Diệp Ngọc chết.
Hứa Đồng dẫu sao cũng là người ngoài, làm gì, nói gì cũng đều không phù hợp. Cô ấy không thể bước lên can ngăn Nguyễn Tuyết Mạn bình tĩnh lại. Người chết là con gái của bà ta, là ai cũng sẽ phát điên. Thấy cánh tay Tố Diệp chảy máu, cô ấy bèn nhẹ nhàng nói: “Hay là xử lý vết thương trước đi.”
Lúc này Tố Diệp đâu còn tâm trạng quan tâm tới vết thương. Cô khẽ lắc đầu. Dù sao cũng chỉ là vết cào, bị thương không sâu, máu cũng đông lại khá nhanh. Nghĩ vậy, cô chợt nhớ tới vết thương trên tay Niên Bách Ngạn, trái tim bỗng đập thình thịch liên hồi.
Khó khăn lắm mới giữ Nguyễn Tuyết Mạn lại được, đám cổ đông bắt đầu đứng lên chống đối, ai ai cũng công kích Tố Diệp.
“Đầu tiên là bản thiết kế sản phẩm mới của công ty bị đánh cắp, sau đó lại tới Diệp Ngọc bị giết, Niên Bách Ngạn còn muốn làm cho công ty chịu bao nhiêu tổn thất nữa?”
“Đúng vậy! Bây giờ anh ta làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc vận hành, quản lý Tinh Thạch. Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền bãi miễn chức vụ của anh ta.”
Đám người xung quanh xôn xao.
Nhưng hầu hết đều là những lời đả kích Niên Bách Ngạn.
Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành cũng đã tới. Vốn dĩ hôm nay hai người họ định tới công ty để ký vào bản hợp đồng cho mượn cổ phần, không ngờ vừa tới nơi đã biết được tin tức động trời này. Thấy các cổ đông phẫn nộ sục sôi, Diệp Hạc Thành vội lên tiếng khuyên nhủ: “Bây giờ cảnh sát mới chỉ đang hỏi cung. Tôi cảm thấy mọi người không nên kết luận quá vội vã. Nếu không nội bộ chúng ta sẽ tan tác, rời rạc trước, như vậy sẽ có lợi cho đối thủ cạnh tranh.”
“Muốn diệt giặc ngoài thì phải dẹp yên nội bộ trước, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất cho Tinh Thạch chúng ta!” Có một cổ đông bất bình nói.
Tố Diệp liếc nhìn Diệp Uyên. Rõ ràng là anh ấy đã không còn cách nào đối mặt với đám cổ đông này. Cái chết của Diệp Ngọc cũng là một đả kích không nhỏ đối với anh ấy. Thêm nữa, Diệp Uyên trước nay là người thích yên phận, tranh chấp, mâu thuẫn đối với anh ấy mà nói vốn dĩ là một chuyện quá nhức đầu.
Suy nghĩ một chút, cô bèn nghiến răng, đi tới trước bàn hội nghị, bình tĩnh nhìn lướt qua một lượt những người ngồi dưới.
“Vậy tôi rất muốn được biết, các vị định dẹp yên nội bộ như thế nào?” Cô lên tiếng, giọng nói giòn tan.
Các vị cổ đông nhìn cả về phía cô.
“Tôi hiểu suy nghĩ của các vị. Các vị muốn Niên Bách Ngạn dốc sức chịu trách nhiệm, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng ít nhất cũng phải đợi tới khi mọi chuyện được hạ hồi phân giải chứ? Nếu hôm nay phía cảnh sát đến nói chính xác với mọi người rằng, chính chồng tôi là kẻ giết người, sau đó người của viện kiểm sát cũng tới thông báo rằng, Niên Bách Ngạn chính là người bán tin tức tình báo thương mại còn chuộc lợi bên trong, vậy thì tôi sẽ lập tức tình nguyện dùng số cổ phần trong tay mình, dùng danh nghĩa của chính Niên Bách Ngạn để rút tiền ra. Tinh Thạch chịu bao nhiêu tổn thất, chúng tôi sẽ đền đủ bấy nhiêu. Cho dù đập nồi bán sắt, chúng tôi cũng quyết không thiếu của các vị! Nhưng, tôi muốn hỏi mọi người, ai có thể chứng minh những chuyện này do chính Niên Bách Ngạn thực hiện? Hm?”
Ánh mắt cô dừng lại trên người một vị cổ đông, lạnh như băng: “Đổng sự Từ! Chính mắt ông nhìn thấy Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham giao dịch tiết lộ bí mật thương mại sao? Hay chính mắt ông nhìn thấy Niên Bách Ngạn nhận tiền hoa hồng?”
Đổng sự Từ quá hiểu mồm mép Tố Diệp. Số lần cô tham gia các buổi họp của hội đồng quản trị có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào tham gia cũng đều khiến cho các cổ đông lớn tuổi phải im bặt.
Các cổ đông lão thành ít nhiều cũng nhường cô ba phần. Tuy rằng cô là vợ của Niên Bách Ngạn, nhưng đồng thời cũng là cô hai của nhà họ Diệp. Xuất phát từ việc bảo vệ lợi ích của nhà họ Diệp, bọn họ đương nhiên cũng không so đo quá nhiều với Tố Diệp.
Thế nên, đổng sự Từ chỉ sa sầm mặt lại mà không nói gì.
Tố Diệp lại nhìn sang một cổ đông khác: “Hay là đổng sự Lưu, chính mắt ông đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn giết người?”
Đổng sư Lưu há hốc miệng, mãi vẫn chẳng nói được tiếng nào.
“Các vị! Với tư cách là vợ của Niên Bách Ngạn, nếu hôm nay tôi đứng đây hết lời biện giải cho anh ấy thì chắc chắn mọi người sẽ không phục. Đối với những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, cả tôi hay các vị đều không phải thẩm phán, không có quyền phán xét một người rốt cuộc có tội hay không có tội. Tôi hiểu tâm trạng của các vị, cũng hiểu việc làm của mọi người. Nhưng các vị phải biết, cho dù bây giờ có bãi miễn chức vụ của Niên Bách Ngạn thì được gì? Lẽ nào Tinh Thạch có thể cướp lại sản phẩm mới từ tay Kỷ Thị sao? Lẽ nào tất cả mọi chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra sao? Vấn đề phát sinh rồi, tại sao chúng ta không bình tĩnh lại bàn bạc phương án giải quyết tiếp theo? Đối với lĩnh vực tâm lý tôi hiểu biết, nhưng những chuyện kinh doanh thương trường, tôi chắc chắn không bằng các chú, các bác ở đây. Trong số các vị đây, cũng có những người đã theo bố tôi từ những ngày đầu gây dựng cơ nghiệp. Bây giờ bố tôi đã không còn nữa, trong lúc Tinh Thạch đang phải đối mặt với tình huống cấp bách, có phải mọi người nên giúp Tinh Thạch cùng vượt qua cửa ải khó khăn này chứ không phải a dua chỉ trích lẫn nhau hay không?”
Tố Diệp cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
Thật ra cô rất muốn học Niên Bách Ngạn. Học anh làm việc không hoảng sợ, học anh cách bình tĩnh, kiềm chế, quyết đoán. Nhưng đáng tiếc, cô vẫn chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, từng ngón tay đang siết chặt vẫn đang không ngừng run rẩy.
Thế nên giờ phút này, cô không trách Diệp Uyên nữa.
Đối mặt với cục diện ai ai cũng phản đối như thế này, không mấy người có thể bình thản, ung dung thật sự.
“Cô hai! Bây giờ dù gì cô cũng là cổ đông của nhà họ Diệp, không thể quá hướng về nhà chồng đâu.”
“Vậy được! Bác nói xem tôi phải làm thế nào?” Tố Diệp bực bội, hỏi ngược lại vị cổ đông vừa lên tiếng.
Ông ta mãi chẳng nói được thêm câu nào nữa.
Tố Diệp hừ một tiếng.
Cô lãnh đạm nói: “Đúng là tôi không hiểu biết về thương trường, nhưng cho dù là người ngoài ngành cũng hiểu rõ một công ty đã lên sàn không thể chịu nổi giày vò. Nếu lúc này mọi người không đoàn kết lại, vậy thì thứ bị thiệt hại nặng nề nhất chính là cổ phiếu của Tinh Thạch. Giá cổ phiếu của Tinh Thạch đã có hiện tượng trượt dốc. Lẽ nào mọi người còn muốn nhìn thấy túi tiền của mình hôm sau mỏng hơn hôm trước sao?”
Câu này đã đánh trúng vào lợi ích của các cổ đông. Tâm trạng chống đối của họ dường như cũng giảm bớt đi nhiề.
Lúc này Diệp Uyên cũng đã an ủi được Nguyễn Tuyết Mạn một cách khó khăn. Sau đó anh ấy đứng lên nói với mọi người: “Tố Diệp nói đúng! Bây giờ không phải lúc chúng ta tìm ra một con cừu nhận tội thay, mà trước hết phải ổn định lại tình hình của Tinh Thạch đã rồi mới nghĩ cách tìm ra hung thủ thật sự. Bây giờ Tinh Thạch như chiếc lá lung lay trong gió bão, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị người ta gạt khỏi cuộc chơi. Tới lúc đó, tổn thất của mọi người sẽ không chỉ là chút lợi nhuận từ sản phẩm mới nữa, mà sẽ là mất đi cả một nguồn lợi nhuận.”
“Chúng tôi cần phải làm gì?” Một cổ đông hỏi.
Câu này làm khó Diệp Uyên. Anh ấy nhìn sang Tố Diệp.
Tố Diệp cũng đâu có biết phải làm gì.
Cô nghĩ nát óc, rồi chợt nhớ tới mấy lời trước đây Niên Bách Ngạn từng nói. Cô hắng giọng nói: “Trước mắt quan trọng nhất là phải nhanh chóng tung ra một tin tức có lợi để gia tăng niềm tin của các cổ đông và các khách hàng. Kỷ Thị đã tung ra sản phẩm mới mùa thu đông của năm nay. Bây giờ tất cả mọi người đều đang chăm chú theo dõi sản phẩm mới của Tinh Thạch, càng có nhiều kẻ gian ác đang đợi xem trò cười của Tinh Thạch. Sản phẩm mới của chúng ta tuyệt đối không thể kém cạnh. Trước đây các vị đã quyết định tạm dừng buổi ra mắt, khiến cho Tinh Thạch bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vậy thì hôm nay tôi đề nghị khởi động kế hoạch lúc trước của Niên Bách Ngạn. Buổi ra mắt vẫn sẽ tổ chức bình thường, các sản phẩm mới sẽ được thay thế bằng các sản phẩm trong showroom D.”
Trước đây khi các cổ đông quyết định như vậy, đám nhà báo đã rì rầm bàn tán. Cô nhớ lúc ấy khi Niên Bách Ngạn đọc báo đã xem rất lâu sau đó nói: Họ quá gấp gáp rồi! Có rất nhiều chuyện có bước ngoặt, cũng có rất nhiều chuyện có thể biến dở thành tốt.
Câu này lúc đó Tố Diệp không hiểu, chỉ cảm thấy oan ức thay cho Niên Bách Ngạn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu nói ấy của anh có lẽ nhằm vào các sản phẩm mới mà showroom D sắp cung cấp.
Đương nhiên, cái anh nói “biến dở thành tốt” không phải ngầm ám chỉ chất lượng các sản phẩm đó tệ đến mức nào. Ngược lại, đã được vào showroom D thì các sản phẩm đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Có lẽ Niên Bách Ngạn muốn nói tới việc chúng có phù hợp với việc quảng bá sản phẩm mới hay không.
Các cổ đông nghe xong ai nấy đều lắc đầu: “Vậy chẳng phải là làm việc hồ đồ hay sao? Cô tưởng nhà báo và khách hàng là lũ ngốc chắc?”
Tố Diệp hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hứa Đồng: “Trước đây tổng giám đốc Niên đã từng giải thích về vấn đề phương hướng bọc những sản phẩm ở showroom D thành sản phẩm mới rồi chứ?”
Hứa Đồng suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi nhớ tổng giám đốc có nói, anh ấy muốn lựa chọn một vài sản phẩm đã từng lộ diện trong các buổi đấu giá làm sản phẩm mới, phong cách bao bì sẽ thiên về tái hiện lại các sản phẩm kinh điển.”
Tái hiện các sản phẩm kinh điển?
Trái tim Tố Diệp như bật tung lên, hai mắt cô sáng rực.
Cô bất giác cực kỳ khâm phục trí thông minh của Niên Bách Ngạn.
Chính xác, là tái hiện lại các sản phẩm kinh điển!
Anh thật sự nói không sai. Có rất nhiều lúc, đổi một cách thức khác, đổi một góc nhìn khác, lập tức sẽ có một hiệu quả khác.
“Chúng ta sẽ dùng phương thức tái hiện lại các sản phẩm kinh điển, trọng điểm lựa chọn một vài sản phẩm đã từng xuất hiện trong các buổi đấu giá. Một là mọi người đều đã biết giá trị của nó, hai là sẽ hấp dẫn nhiều khách hàng tới sưu tập chúng để đấu giá. Khắc các kiểu chữ cổ điển lên toàn bộ các sản phẩm này, tôi nghĩ mọi người không thể nào không mua, dẫu sao thì những thứ được đấu giá đều rất hiếm có, rất nhiều người có tiền cũng không mua được. Như vậy, sản phẩm mới của Tinh Thạch có thể sẽ được giải quyết.” Tố Diệp nói với vẻ khá hưng phấn.
Tới bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Niên Bách Ngạn muốn người nhà họ Diệp nhượng lại cổ phần, vì anh đã có một cách ứng phó tuyệt hay. Nhưng rõ ràng là bây giờ anh không còn được các cổ đông tín nhiệm nữa, muốn thực hiện cách làm ấy đúng là rất khó khăn. Trừ phi anh ngồi lên vị trí cao nhất, nắm trong tay lá phiếu có quyền phủ quyết.
Trực giác của cô không sai. Cô tin tưởng cách làm này của Niên Bách Ngạn chắc chắn thành công. Tiếc là, mọi người đều không cho anh thời gian.
Nhưng không sao. Bây giờ đối mặt với tình hình này, Tố Diệp tin chắc đám cổ đông kia không thể làm việc theo cảm tính nữa. Muốn thông qua quyết định này chắc là không có vấn đề gì.
Quả không sai! Khi Tố Diệp vừa nói xong câu ấy, các cổ đông bắt đần bàn tán xôn xao, xem ra là đã bị lung lay.
Diệp Uyên lúc này cũng tranh thủ: “Các vị! Đây là cách duy nhất của chúng ta. Nếu không, thị trường cổ phiếu sẽ xảy ra những biến động lớn hơn nữa.”
Có cổ đông đưa ra câu hỏi: “Chuyện này trước mắt ai sẽ thực hiện?”
Tố Diệp quay sang nhìn Hứa Đồng.
Hứa Đồng hiểu ý cô. Cô ấy bước lên, nhìn mọi người với vẻ kiên định và nói: “Các vị! Tôi nắm khá rõ quyết định này, tôi sẽ phối hợp với chủ tịch hoàn thành việc này.”
Các cổ đông nghe xong cũng lần lượt gật đầu.
Lúc ấy, Diệp Uyên và Tố Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.
Tan họp, Diệp Uyên điều tài xế đưa Nguyễn Tuyết Mạn về nhà trước. Sợ bà ta xảy ra chuyện, Lâm Yêu Yêu cũng đích thân đưa bà ta về tận nhà, để động viên tinh thần. May mắn là Nguyễn Tuyết Mạn cũng không vì quan hệ của Lâm Yêu Yêu và Tố Diệp mà nạt nộ cô ấy, chỉ nghẹn ngào đi theo Lâm Yêu Yêu về nhà.
Trong văn phòng chủ tịch, Tố Diệp bảo Hứa Đồng dốc hết sức phối hợp với công việc của Diệp Uyên, hơn nữa còn liệt kê ra các kế hoạch chi tiết.
Tuy rằng không thích làm mấy chuyện này nhưng dẫu sao tình hình đang gấp rút, Diệp Uyên mang một trách nhiệm không thể chối bỏ. Thế nên lúc cùng Hứa Đồng hoàn thành những kế hoạch cụ thể, trông anh ấy cũng vô cùng nghiêm túc.
Đương nhiên, anh ấy hy vọng Tố Diệp có thể quay về Tinh Thạch làm việc.
Nhưng bây giờ Tố Diệp không còn sức lực làm mấy việc ấy nữa. Cô bèn nói với Diệp Uyên, cô sẽ theo dõi sát sao tình hình của Tinh Thạch. Đương nhiên, cô tuyệt đối không thể bỏ mặc làm ngơ. Cô còn bảo Diệp Uyên có thể tuyệt đối tin tưởng Hứa Đồng, vì trong công việc, kinh nghiệm của Hứa Đồng vượt xa hai người họ.
Khi Diệp Uyên đi từ văn phòng ra, trời đã về chiều.
Lo lắng cho sức khỏe của cô, Hứa Đồng bảo cô nên đi ăn tạm chút gì đã.
Bây giờ Tố Diệp làm gì còn thời gian quan tâm tới việc mình có đói hay không. Tất cả tâm tư của cô đều dồn cả vào Niên Bách Ngạn.
“Luật sư tới đó chưa?” Cô ngồi trong phòng nghỉ, mệt mỏi hỏi Hứa Đồng.
Hứa Đồng đưa cho cô cốc nước, ngồi xuống và nói: “Họ đã vội tới đó cả rồi. Nhưng vẫn chưa hỏi cung xong nên các luật sư cũng chỉ còn cách chờ đợi. Vả lại, xong việc phía sở cảnh sát, anh Niên còn phải đợi người phía viện kiểm sát nữa.”
“Như thế làm sao anh ấy chịu nổi.” Tố Diệp siết chặt ly nước trong tay, nhíu mày: “Tôi nhất định phải tới đó xem sao.”
Hứa Đồng khẽ nói: “Không được thăm đâu!”
Tố Diệp cũng biết là không được phép, nhưng cô thật sự rất lo lắng cho Niên Bách Ngạn. Một người có tố chất tâm lý mạnh mẽ tới đâu, sau khi liên tục ở trong sở cảnh sát 48 tiếng đồng hồ rồi có thể lại tiếp tục bị viện kiểm sát thẩm tra, chắc chắn sẽ ngã gục.
Cô phải làm sao đây?
Phải làm sao mới được đây?
“Hứa Đồng! Tôi muốn yên tĩnh một lát.” Rất lâu sau, cô nói.
Hứa Đồng thở dài, động viên cô: “Yên tâm đi! Tổng giám đốc nhất định sẽ không sao đâu!”
Tố Diệp cũng hy vọng là anh không sao.
Hứa Đồng đi khỏi, căn phòng trở nên yên ắng.
Cô ngồi trong phòng nghỉ tại văn phòng của Niên Bách Ngạn. Nơi đây vẫn còn hơi thở của anh. Trên bàn uống nước vẫn còn điếu thuốc anh hút dở. Tố Diệp nhìn nó, nhìn mãi nhìn mãi bỗng muốn khóc, khóe mắt chợt ửng đỏ.
Khi chỉ còn lại một mình cô, tất cả kiên cường đều tan thành bong bóng.
Bất lực, hoang mang, sợ hãi, căng thẳng… Tất cả mọi cảm xúc ùa ạt ập tới, như có vô số cánh tay đang kéo lấy cô, khiến cả thể xác và tinh thần đều đau nhức.
Cô rất nhớ hình ảnh Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô, gương mặt mỉm cười với vẻ khó xử, nhìn cô và nói: Diệp Diệp! Mọi chuyện còn có anh đây, em việc gì phải lo lắng chứ?
Phải, tất cả vẫn còn có anh.
Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy anh giống như trời cao. Có ai ngờ, trời cũng có ngày sụp xuống.
Có điện thoại gọi tới, Tố Diệp giật mình, không suy nghĩ gì, lập tức bắt máy.
“Chị dâu! Anh em thế nào rồi?” Bên đó vang lên một giọng nói gấp gáp, cực kỳ thiếu chuẩn xác.
Là Niên Bách Tiêu.
Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như có một điểm tựa. Cô lên tiếng, có chút nghèn nghẹn: “Anh ấy vẫn ở trong sở cảnh sát.” Niên Bách Tiêu đã gọi điện cho cô, chứng tỏ nó đã biết rồi, thế nên cô không phải giấu giếm nữa.
Đầu kia trầm mặc giây lát, như đang nén giận: “Em đã quay về Bắc Kinh rồi!”
Sao cơ?!