Mưa rào đã chuyển sang mưa nhỏ, cuối cùng tí tách đập lên cửa sổ.
Tố Diệp mơ mơ tỉnh tỉnh. Vì tiếng mưa, cũng vì những giấc mơ đứt quãng.
Trong mơ, cô ra sức chạy thật nhanh, tìm kiếm bóng hình trong sương mù. Rõ ràng cô đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn ở trước mặt, chớp mặt đã không thấy đâu. Sau đó, cô lại không ngừng đuổi theo.
Cô mơ thấy cậu, hình như đang ở trong bệnh viện. Khi cô đuổi kịp, mợ đã khóc ngã rạp xuống đất. Cô thấy bác sỹ dùng một tấm ga giường trắng che mặt cậu đi. Cô gào khóc gọi cậu…
Ngay sau đó, khung cảnh lại thay đổi, lại là cậu bé đó.
Bàn tay cậu nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô ngước mắt lên, từng đường nét trên gương mặt cậu bé mơ hồ trong quầng sáng của ngọn đèn xanh.
Ngay sau đó có tiếng bước chân của đám người xấu đuổi theo phía sau.
Cậu bé đẩy cô ra xa, hét lên: Mau chạy đi!
Cô sợ hãi quay đầu, trông thấy cậu ấy đang giằng co, đánh lộn với đám người xấu. Cô hoảng sợ vô cùng, co cẳng chạy, không ngừng chạy về phía trước. Nhưng trước mắt tối đen như mực, cô không nhìn thấy đường.
Rồi bỗng nhiên, cô va phải một người. Ngay sau đó, cô bị hắn ta bế xốc lên.
Cô kinh hoàng, điên cuồng gào thét. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, vết sẹo trên gương mặt hắn ta vô cùng rõ nét.
Nụ cười của hắn ta rất ghê rợn. Hắn ta nói với cô: Xem mày còn chạy đi đâu?
Tố Diệp giật mình. Giấc mơ ngắt đoạn. Cô cảm thấy hình như mình tỉnh giấc rồi, lại hình như chưa tỉnh. Trong mơ hồ hình như cô lại nhìn thấy hình bóng Niên Bách Ngạn. Cô giơ tay về phía anh, muốn giữ anh lại.
Nhưng không sao giữ được.
Cô bắt đầu khóc, không ngừng kêu lên: Bách Ngạn… Bách Ngạn… Đừng đi…
Cuối cùng, Tố Diệp khóc đến tỉnh giấc.
Khi mở mắt ra, chiếc gối trên đầu đã ướt đẫm một mảng. Tóc cô dính bết vào má, nhơm nhớp rất khó chịu.
Rèm cửa dày có một kẽ hở. Một tia sáng rực rỡ đổ nghiêng vào phòng. Cơn mưa chẳng biết đã tạnh từ lúc nào. Xem ra, trời hửng nắng rồi. Tố Diệp vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhất thời cảm thấy cả cơ thể rệu rã. Mãi một lúc sau cô mới cử động được chân tay. Cô quay đầu lại, bên cạnh giường trống trải.
Không có hơi ấm, nhưng vẫn còn lưu lại một chút mùi gỗ mộc.
Cô không dám khẳng định Niên Bách Ngạn đi cả đêm không về, hay về rất khuya rồi lại đi từ sớm.
Mí mắt cô khô cong, nhưng con ngươi thì sưng lên đau đớn.
Cô mơ hồ nhớ lại nội dung trong giấc mơ.
Cả đêm dường như chỉ mơ thấy Niên Bách Ngạn. Cô không ngừng tìm kiếm anh.
Cô còn mơ thấy một kẻ có vết dao chém trên mặt. Hắn ta là ai?
Một giấc mơ nếu chỉ mơ một hai lần thì coi như là ngẫu nhiên, nhưng nếu nội dung lần nào cũng giống lần nào, thậm chí cô còn nhớ được mỗi một chi tiết, vậy thì, đó không gọi là mơ nữa.
Có lẽ Đinh Tư Thừa nói đúng, trong đầu cô chắc hẳn cất giấu bí mật gì đó.
Nhưng cô lại bất chợt không dám mở chiếc hộp Pandora đó ra.
Nói chính xác hơn không phải là bất chợt mà cơ chế tự bảo vệ của não bộ không cho phép cô làm vậy.
Trong bàng hoàng, chuông điện thoại đầu giường chợt reo vang.
Tố Diệp giật mình.
Qua bốn, năm hồi chuông cô mới giơ tay nhận máy.
Là giọng nói với tinh thần hào hứng của Hứa Đồng: “Tiểu Diệp! Một tiếng nữa xe sẽ xuất phát. Cô mau thu dọn đồ đạc đi. Máy bay đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. À còn nữa, tổng giám đốc vẫn còn bận họp, đồ đạc của anh ấy cô tạm thời cứ để nguyên nhé.”
Tố Diệp cầm chặt ống nghe: “Anh ấy… không đi cùng sao?”
“Tôi không nhận được thông báo tổng giám đốc chuẩn bị đi. Vừa nãy anh ấy chỉ thông báo là tôi và cô sẽ về Bắc Kinh.”
Một cảm giác hụt hẫng chưa bao giờ quét qua Tố Diệp. Cô đặt điện thoại xuống, da đầu đau lên từng cơn.
Niên Bách Ngạn không đi cùng cô.
Không hiểu sao, cô như rơi xuống một vực sâu mù mịt, không thấy đáy. Còn cả một nỗi sợ hãi, nỗi sợ vì sắp đánh mất.
Cô dậy khỏi giường.
Bước chân có phần lảo đảo.
Đồ đạc cô mang theo không nhiều, nhưng bỗng nhiên chẳng biết nên thu dọn từ đâu. Thậm chí cô còn quên mất mình có thể gọi điện cho nhân viên tới thu dọn giùm.
Sắp xong bàn chải và khăn mặt mới nhớ ra mình chưa đánh răng, cất xong quần áo mới phát hiện mình còn mặc áo ngủ. Tóm lại là vô cùng tạp nham. Trái tim cô chưa bao giờ rối loạn như thế, bàn tay cầm đồ cũng run lẩy bẩy.
Cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, cố gắng sắp xếp lại từ đầu, đánh răng rửa mặt mới dọn dẹp.
Kéo lê chiếc vali, khi dọn đồ cô nhìn thấy mấy thứ trên mặt bàn.
Đó là điện thoại, ví tiền và một chiếc chìa khóa xe của Niên Bách Ngạn.
Chắc là anh đã về qua. Áo khoác bị anh vứt bừa lên sofa. Hai chiếc cúc măng séc cũng nằm nghiêng bên cạnh chiếc khóa xe. Lặng lẽ… như đôi mắt của một người đã chết.
Nghĩ như vậy, cô càng thấy hoang lạnh.
Cô ngã ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn hai chiếc cúc măng séc ấy đến thất thần. Cô đã tặng nó cho anh. Nó đã từng mang theo âm mưu nhỏ bé của cô, niềm vui của cô và cả sự thất vọng của cô.
Anh không đi cùng cô, vì anh giận cô không cho anh một câu trả lời sao?
Anh sốt sắng muốn biết đáp án đến vậy ư?
Gấp gáp thật sao?
Khóe mắt Tố Diệp ướt nhòe. Qua màn sương mờ, cô nhìn thấy ví tiền của Niên Bách Ngạn.
Một chiếc ví da kiểu nhỏ màu đen.
Lời nói của Hứa Đồng tối qua chợt hiện lên trong đầu: Lúc tôi đưa tài liệu tới thì phát hiện anh ấy vẫn nắm chặt chiếc di động ấy trong tay. Còn cả ví tiền của anh ấy nữa, nó được mở ra đặt lên vị trí của tim.
Tại sao Niên Bách Ngạn lại đặt ví tiền lên tim?
Tố Diệp run run lấy chiếc ví lại, dè dặt mở ra.
Một giây sau, nước mắt không thể chịu sức nặng, rơi bộp xuống bức ảnh kẹp trong ví tiền.
Đó là một bức ảnh của cô khi còn rất nhỏ.
Năm mấy tuổi thì cô quên mất rồi. Nhưng cô rất rõ nó được để trong album ảnh ở nhà cậu, vì cả năm đó chỉ có duy nhất một bức ảnh này thôi…
Tố Diệp mím môi, nước mắt chảy tràn xuống mu bàn tay.
Anh đã lấy bức ảnh này khi nào? Tại sao lại để trong ví tiền?
Trong đầu cô hiện lên một khung cảnh như thế này: Đêm khuya thanh vắng, Niên Bách Ngạn xử lý tài liệu rồi mệt mỏi dựa vào sofa nghỉ ngơi. Anh lấy ví tiền ra, lật mở, ngắm bức ảnh trong ví rất lâu. Sau đó anh mệt nhoài, buồn ngủ, dựa ra sau ghế, nhắm chặt hai mắt lại, còn chiếc ví thì được ép lên trái tim.
Nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Tuy rằng cô không hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại lấy đi bức ảnh hồi nhỏ của cô, rồi để duy nhất một bức ảnh như vậy trong ví tiền của mình. Anh chưa bao giờ nói với cô chuyện này, cũng giống như có rất nhiều chuyện anh chưa bao giờ kể với cô, luôn phải biết thông qua người thứ ba.
Chiếc ảnh trong ví tiền giống như vạt cỏ cuối cùng làm con lạc đà gục ngã. Bao cảm xúc căng lên trong Tố Diệp cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô không thể kiềm chế được cảm giác đau lòng và buồn bã của mình, để cảm nhận nỗi đau ly biệt sắp ập tới. Khoảnh khắc này, cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu ra, cô thật sự đánh mất rồi.
Đánh mất dũng khí.
Đánh mất niềm tin với tình yêu.
Đánh mất… Niên Bách Ngạn.
Cảm giác này chưa bao giờ đáng sợ như thế.
Trước đây, dù có kiên quyết thế nào thì trong lòng vẫn có một thanh âm nhỏ xíu nói với cô rằng: Anh ấy sẽ không rời xa đâu. Chính anh ấy nói mà. Anh ấy luôn đứng đó. Dù cô đi lạc cũng không sao cả, anh sẽ tới tìm cô.
Thế nên, chính vì câu nói ấy đã khiến cô không biết sợ là gì sao?
Nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy không còn gì nữa, mất hết tất cả?
Niên Bách Ngạn thật sự quyết định buông tay rồi, thật sự đã quyết định từ bỏ đoạn tình cảm này.
Trong đầu Tố Diệp chỉ toàn hình ảnh anh quay người bỏ đi, mặc cho cô gào khóc, anh cũng không bao giờ quay lại nữa.
Nỗi tuyệt vọng sâu sắc như lưỡi dao rạch ngang cổ họng khiến cô không thể hít thở.
Những lời Niên Bách Ngạn đã từng nói hiện lên từng cảnh như một bộ phim. Anh hỏi cô: Có phải em không cần anh nữa không? Anh hỏi cô: Chúng ta muốn ở bên nhau cũng khó vậy sao? Anh đứng trước mặt tất cả báo đài, nói rằng cô là người yêu của anh… Anh nói một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì lấy ai cũng vậy thôi. Và câu nói anh khắc trên bức bình phong: Được gặp em trong những năm tháng bình yên và tươi đẹp, không bao giờ là muộn…
Ngón tay Tố Diệp run lên. Cô siết chặt ví tiền của Niên Bách Ngạn, nước mắt trào ra, khi ngấm vào khóe miệng tan thành một cảm giác mặn chát.
Sau đó, là những lời Hứa Đồng nói hôm qua…
Nếu tổng giám đốc thật sự đưa ra điều kiện này thì với tính cách của anh ấy, tôi nghĩ một khi cô bỏ đi, anh ấy chắc chắn sẽ lấy Joey…
Có lẽ cô chưa từng biết, chiếc di động cá nhân của anh ấy không bao giờ đặt ở chỗ tôi. Chỉ cần đi công hoặc tiếp khách, dù là trong phòng làm việc, thì nó luôn được đặt ở một vị trí gần tay anh ấy nhất…
Lấy anh ấy, cô sẽ lo lắng, không lấy anh ấy cô sẽ đau khổ. Lo lắng chí ít vẫn còn hy vọng, nhưng đau khổ thì chỉ còn đau khổ mà thôi…
Cả người Tố Diệp cứng đờ!
Lo lắng chí ít vẫn còn hy vọng, nhưng đau khổ thì chỉ còn đau khổ mà thôi!
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, mí mắt run lên, gương mặt cũng tái nhợt.
Phải! Cô chưa bao giờ cho rằng Niên Bách Ngạn sẽ thật sự rời khỏi cô, thế nên tới tận giờ phút này cô mới đau khổ như thế.
Joey…
Dáng vẻ cô ta dựa vào người Niên Bách Ngạn đến bây giờ vẫn còn đâm nhói trái tim cô.
Không…
Chỉ nghĩ như vậy thôi đã quá đáng sợ rồi. Cô cảm thấy, nếu Niên Bách Ngạn thật sự lấy Joey, tới ngày hôm đó, cô nhất định sẽ phát điên.
Suy nghĩ như vậy, Tố Diệp bèn loạng choạng bò từ dưới đất lên, bổ nhào về phía di động. Từng ngón tay lẩy bẩy bấm vào số điện thoại của Niên Bách Ngạn.
Ai ngờ, bộ di động trên mặt bàn lại kêu lên.
Lúc này cô mới nhớ ra mình lại gọi vào số di động cá nhân của anh theo thói quen. Đang chuẩn bị tắt máy, thì cô phát hiện trên màn hình nhấp nháy hai chữ “bảo bối”.
Cô đã từng nhìn thấy cái tên thân mật này trong máy di động của anh. Cô còn tưởng trải qua bao nhiêu chuyện, nó đã biến mất từ lâu rồi.
Tố Diệp bất giác bật khóc thành tiếng, rồi lại cố gắng cắn chặt môi.
Máu từ kẽ răng trào ra ngoài.
Cô lập tức đổi sang số điện thoại khác của Niên Bách Ngạn.
Gọi được.
Nhưng đối phương lại ngắt máy.
Tố Diệp hoảng hốt, run rẩy gọi lại.
Nhưng đối phương vẫn tắt máy.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp chỉ muốn gào to tên anh vào trong điện thoại.
Rồi cô gọi cho Hứa Đồng.
Hứa Đồng nhận máy rất nhanh: “Thu dọn xong xuôi rồi sao? Cô…”
“Anh ấy đâu? Anh ấy ở đâu?” Tố Diệp ngắt lời Hứa Đồng, nức nở hỏi.
Hứa Đồng ngẩn người rất lâu, mới á lên được một tiếng.
“Niên Bách Ngạn, anh ấy đang ở đâu? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Tố Diệp sốt ruột.
Hứa Đồng bị cô làm cho sợ hãi: “Tổng giám đốc… Anh ấy… Anh ấy chắc là vẫn đang ở phòng họp trên tầng mười bảy…”
Chưa đợi Hứa Đồng nói xong, Tố Diệp đã ngắt điện thoại...