Ban đầu Tố Diệp cứ cắm cúi đi về phía trước bằng những bước chân vội vã. Khi tới ngã tư, cô vô thức quay đầu liếc nhìn. Ai ngờ vẫn thấy một chiếc xe công vụ chầm chậm đi phía sau cô. Không vượt lên, cũng không để mất dấu.
Đầu cô căng ra.
Cô không thể tưởng tượng nổi tối nay Niên Bách Ngạn có thời gian nhàn hạ trêu chọc cô như vậy. Con xe của anh cứ từ tốn, thong thả như đang hóng gió bên hồ.
Tình huống này… quả thật đáng ghét!
Nhân lúc đèn xanh bật sáng, Tố Diệp theo đám đông đi sang đường.
Nhưng xe của Niên Bách Ngạn vẫn theo rất tiện.
Bước chân dẫu có gấp gáp cũng chẳng thể đọ được bốn cái bánh xe. Bánh xe dẫu có lết như rùa bò, thì cuối cùng muốn đuổi theo là vẫn có thể đuổi kịp.
Và thế là, một cảnh tượng vô cùng thú vị đã hiện ra.
Tố Diệp cắm cúi đi về phía trước. Trên con đường nhỏ bên cạnh có một chiếc xe tà tà lướt theo, chốc chốc lại đuổi kịp bước chân cô. Thấy vậy cô lại rảo bước nhanh hơn, còn nó cũng tăng tốc lên một chút.
Ở một nơi mà khi tối về cũng tắc nghẽn cực độ như Sanlitun, kiểu lái xe của Niên Bách Ngạn quả thực đã làm mọi người bực mình. Những chiếc xe phía sau chốc chốc lại bấm còi inh ỏi.
Những người đi bộ qua lại xung quanh nhìn thấy cảnh ấy đều lần lượt quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía họ.
Càng như vậy, Tố Diệp càng cảm thấy mình như đang hoàn toàn lộ diện dưới ánh đèn, không có nơi nào để nương náu.
Niên Bách Ngạn dẫu sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, làm như vậy khác nào trò trêu ghẹo con gái của mấy cậu thanh niên choi choi. Thấy các xe phía sau không ngừng kháng nghị, anh hơi tăng tốc một chút rồi từ từ đi sát vào lề đường. Mà Tố Diệp cũng vừa hay đi bộ sát cạnh đường. Niên Bách Ngạn giữ một tay trên vô lăng, hơi nghiêng người về phía ghế lái phụ, rồi nói với Tố Diệp qua cửa kính xe ô tô: “Lên xe đi, được không?”
Giọng nói như kiên nhẫn lại giống như dỗ dành.
Nếu đổi lại là trước đây, Tố Diệp nhất định sẽ cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng. Cô sẽ cảm thấy, một người ngày nào cũng bận rộn tới mức quên cả ăn như Niên Bách Ngạn mà lại không thèm ngó ngàng tới con mắt của người đi đường, nhẫn nhịn chịu đựng tiếng còi xe đinh tai nhức óc không khác gì rủa xả sau lưng để lái xe chầm chậm đi theo từng bước chân xe, chỉ vì muốn làm cho cô vui, đây chắc hẳn là một chuyện đáng cảm động nhường nào.
Cô sẽ phi ngay lên xe không hề do dự, sau đó ôm chầm lấy cổ anh, thơm cuồng nhiệt lên má anh, rồi nũng nĩu nói: Bách Ngạn! Bách Ngạn! Anh đúng là một người đàn ông khiến phụ nữ hồn phách đảo điên!
Nhưng bây giờ, cô còn dũng khí này không?
Không… đã không còn nữa rồi!
Cô đã dành toàn bộ dũng khí của mình cho những tháng ngày ngắn ngủi nhưng cho đi quá nhiều tình cảm ấy. Cô của bây giờ, chẳng còn lại gì cả. Thế nên, làm gì còn dũng khí nữa.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua gương mặt.
Mang theo hơi thở mơ màng của cảnh đêm.
Tố Diệp hít sâu một hơi, cố tình làm ngơ trước bóng xe và câu nói của anh.
Cô đổi hướng, đi thẳng vào một khu vực đông đúc người qua lại.
Đa phần ở đây đều là đường cho người đi bộ, xe không thể theo vào. Cô cứ thế khuất lấp giữa dòng người. Niên Bách Ngạn chỉ có thể nhìn theo cái bóng sốt sắng của cô. Không còn cách nào khác, anh đành nhấn ga, rẽ vào một con phố nhỏ.
Khi đi xuyên qua đám đông lúc nhúc, Tố Diệp vô thức liếc mắt về phía xa. Đã không còn bóng xe của anh. Cô thầm nghĩ, chắc anh đã đi rồi.
Một người đàn ông kiêu ngạo như anh, có thể nhẫn nhịn, hạ mình một hai lần. Đòi hỏi nhiều hơn nữa, liệu có được không?
Cô hừ một tiếng, rồi đi về phía con đường với các quán bar.
Con đường này được chia làm hai phần.
Một bên là những con phố cũ đâu đâu cũng nghe thấy tiếng chào mời. Từng quán bar nhấp nháy, rực rỡ. Thời gian này tuy rằng người qua lại khá đông, nhưng cũng không phải là cuối tuần, nên những quán bar bên này đường cũng chỉ có lác đác vài vị khách vào uống rượu, nhắm đồ. Vì vậy, những người đứng ngoài mời khách chỉ cần thấy có người đi qua là tích cực như ong mật bu lấy nhị hoa, chỉ muốn chặn đường đi của những người qua đường rồi kéo họ vào trong.
Mấy lần như vậy Tố Diệp bèn thấy bực. Cô bèn đi men theo đường bên này, né tránh những nhân viên lôi kéo khách như vậy.
Nhưng chưa đi được bao xa, cô bèn cảm thấy bên cạnh là lạ.
Quay đầu lại nhìn, cô chợt sững sờ.
Chiếc xe của Niên Bách Ngạn chẳng biết lại chui từ đâu ra, một lần nữa lặng lẽ đi theo cô với tốc độ chầm chậm.
Giống như một con cá bơi lội dưới biển sâu, thong thả và thoải mái.
Tố Diệp bị sự im lìm của anh làm cho hoảng hốt. Cô đứng sững lại, ngay một giây sau, chiếc xe bên cạnh cũng dừng theo.
Niên Bách Ngạn thò người ra, vẫn ngữ khí dỗ dành như ban nãy: “Về nhà thôi!”
Vì nguyên nhân góc độ, Tố Diệp chỉ nhìn thấy chiếc cằm hơi hất lên của anh. Cô nhíu mày, nói không mấy khách khí: “Niên Bách Ngạn! Chuyện đã đến nước này, tôi còn cần phải răm rắp nghe theo anh không?’
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Không còn gì để nói cả!”
Niên Bách Ngạn xuống luôn khỏi xe, vòng qua đầu xe, chậm rãi đi tới trước mặt cô, thể hiện thái độ thỏa hiệp: “Vậy đi ăn cơm nhé, tối nay em chưa ăn cơm mà.”
“Tôi không đói, đừng có đi theo tôi!” Cô không muốn ăn gì cả.
Những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh cứ vòng qua vòng lại trên người họ, khiến cho Tố Diệp căng thẳng. Cả chiều nay tin mạng rầm rộ, xôn xao, khiến bây giờ cô trở nên đa nghi, cứ cảm thấy mình sẽ bị họ nhận ra.
Cảm giác này tồi tệ kinh khủng.
Cô đã từng nói mình là người ghét bị tiết lộ cuộc sống riêng tư trước mặt người khác. Cô không muốn thế giới của mình đều được soi rọi dưới ánh đèn. Điều này quả thực đáng sợ.
Sau khi buông lời cảnh cáo, Tố Diệp bỏ Niên Bách Ngạn lại, đi thẳng qua đường, xuyên từ vườn hoa bên đó vào một con đường nhỏ.
Đèn đường chạy dài.
Bóng cô bị ánh sáng đan hòa giữa đêm đèn và những ngọn đen kéo dài ra, rồi dần dần pha loãng.
Niên Bách Ngạn đứng yên tại chỗ nhìn bóng cô dần xa, cho tới khi nó gần như hòa vào dòng người qua lại. Ánh mắt cứ đau đáu nhìn cô như thế, không thể xa rời, sâu sắc mà mênh mông.
Anh không quan tâm tới những cái nhìn xung quanh. Suy nghĩ một lát, anh dừng hẳn xe lại bên vệ đường…
Lần cuối cùng được uống rượu thoải mái trong quán bar là khi nào, Tố Diệp chẳng còn nhớ rõ nữa.
Ông chủ của quán bar này là người Ireland, thế nên bầu không khí và âm nhạc ở đây cũng ồn ào và nhiệt tình như thế. Trừ phi là những lúc đặc biệt hưng phấn cùng đám bạn, nếu không Tố Diệp tuyệt đối không chịu nổi sự nhiệt tình này.
Cô quy về cho việc tuổi tác đã cao, trái tim cũng đã không thể tải nổi cái nhanh của tiết tấu âm nhạc nữa.
Vậy mà tối nay cô lại muốn đắm mình trong những ánh đèn xanh đỏ và tiếng nhạc ồn ã này một cách lạ kỳ. Vì chỉ có ở nơi đây, khi những ánh sáng tối tăm lướt qua mỗi một gương mặt đang buông thả, cô mới được nhìn thấy sự thoải mái trong tâm hồn, cũng mới không cảm thấy mình cô đơn.
Tại đây, toàn bộ đều là những linh hồn đơn độc.
Người bartender đứng sau quầy bar cũng là một người Ireland, tốc độ nói của anh ta cực nhanh lại toát lên một vẻ phong độ: “Lilac nhé?”
Bên tai Tố Diệp đều là những thanh âm khô khốc. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười: “Là thế nào?”
“Đây là một loại cocktail được lấy từ một bộ phim Pháp nổi tiếng, tên là “Tử đinh hương”, có thành phần chính là rượu có mùi dâu tây cùng kem tươi, thế nên màu sắc có hơi nhạt. Rất nhiều khách nữ tới đây đều rất thích uống.”
Tố Diệp biết bộ phim Pháp đó. Tử đinh hương trong bộ phim đó được giải thích là “hạt mầm của tình yêu”. Rõ ràng, nó không hợp với hoàn cảnh của cô. Cô lắc đầu: “Không! Tôi không thích rượu nhạt màu.”
Trong lúc nói, cô đảo mắt và nhanh chóng phát hiện bóng một người đàn ông đi xuyên qua đám đông ồn ào rồi lặng lẽ ngồi vào một bàn trống.
“Âm hồn lảng vảng” chắc là cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Đàn ông luôn được mọi người chào đón. Chẳng mấy chốc đã có mấy cô nhân viên chủ động tới viết menu cho anh.
Qua ánh đèn hỗn loạn, Tố Diệp nhìn rất rõ ràng, một cô gái với mái tóc đỏ rực lửa đang phục vụ anh.
“Thế thì một cốc Blue moon vậy. Có rượu Gin, rượu ngọt có mùi lan tử la và nước chanh.”. Bartender giới thiệu rất kiên nhẫn. Khi anh ta nhếch môi cười, hàm răng trắng phản chiếu một màu sạch sẽ dưới ánh đèn. “Ly rượu này còn có một lớp nghĩa khác – Parfait Amour.”
Khi còn học ở nước ngoài, người bạn cùng phòng với Tố Diệp là một cô gái Pháp, thế nên cô ít nhiều cũng học được một chút tiếng Pháp lõm bõm. Parfait Amour trong tiếng Pháp có nghĩa là “tình yêu trọn vẹn”. Ngụ ý này rất hay nhưng Tố Diệp cảm thấy, đối với tối nay mà nói, nó như một lời chế giễu.
Thấy nét mặt cô có vẻ lạc lõng, bartender lại im lặng không nói gì, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bật tay một tiếng: “Nếu cô đều không thích cả hai loại rượu vừa rồi thì có đây, đợi tôi một chút!”
Tố Diệp không biết anh ta định pha chế loại rượu gì, bèn tò mò nhìn qua.
Động tác của anh ta rất nhanh lẹ. Chẳng mấy chốc, một ly cocktail vô cùng kỳ lạ đã được đặt trước mặt cô.
Cô không khỏi trầm trồ. Ly rượu này trong bóng tối lại có thể hiện lên cực quang, mỹ lệ và mộng ảo.
“Aurora Jungle-juice.” Người bartender mỉm cười giải thích.
Cocktail mang màu cực quang.
“Đẹp thật!” Tố Diệp chân thành ngợi khen. Cô nhấp một ngụm. Bên trong có hương chanh, còn có hương hoa thoang thoảng.
“Hương hoa hồng!” Cô kinh ngạc thốt lên.
“Là cocktail trộn lẫn mojito hoa hồng, loại cocktail truyền thống của Cuba.”
Tố Diệp thích loại rượu này. Rực rỡ, gần như là rực rỡ trong tuyệt vọng.
Anh ta thấy cô hài lòng, bèn khẽ cười: “Chúc cô ngon miệng!” Rồi vội vàng đi phục vụ các vị khách khác.
Người ngồi trên quầy bar không nhiều, tính cả cô tổng cộng có ba người. Cô người ở vị trí trong cùng. Cách cô khoảng hai mét cũng là một người phụ nữ. Cô ta ăn mặc khá ít, rất lẳng lơ. Trước mặt cô ta đặt một ly Martini. Có thể nhận ra tâm tư của cô ta không đặt vào rượu.
Ngồi ở ngoài cùng là một người đàn ông, nãy giờ vẫn cắm cúi uống rượu, có là gặp chuyện gì buồn.
Những người náo nhiệt khác hoặc là ngồi ở bàn riêng, hoặc là ngồi ở ghế sofa. Có thể là bàn hai người, cũng có thể túm tụm thành một nhóm đông đúc. Tóm lại, đã đến nơi này, thì những người ồn ào chỉ càng ồn ào hơn, còn những người cô đơn chỉ càng thêm quạnh quẽ.
Nhờ ánh sáng của rượu. Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn gọi một ly rượu. Cái giá lạnh của băng đá lan ra khắp thành cốc. Chất lỏng màu nâu đậm dần dần hòa tan từng cục đá.
Khi liếc thấy anh cầm cốc rượu lên, nhấp một ngụm, chẳng hiểu sao dạ dày cô bỗng nhiên co thắt lại.
Ép buộc bản thân mặc kệ anh, Tố Diệp chỉ chăm chăm vào ly rượu của mình, nhấp nháp từng ngụm nhỏ.
Chẳng mấy chốc, người phục vụ bê lên một ít sandwich phô mai, được cắt gọn gàng thành từng miếng nhỏ tiện cho việc ăn uống và được xếp trên một chiếc đĩa tinh xảo.
“Không phải tôi gọi!” Tố Diệp ngẩng đầu, uống cạn ly cocktail.
“Là anh bên đó gọi cho chị. Còn nữa, anh ấy đã trả trước tất cả chi phí của chị tối nay.” Người phục vụ nói.
Theo hướng tay chỉ của anh ta, Tố Diệp quay đầu lại. Niên Bách Ngạn ngồi gần đó đang cầm ly rượu hướng về phía cô tỏ ý mời mọc, khóe môi đọng lại một nụ cười khẽ khàng.
Vị trí anh chọn rất tốt, cách cô không quá xa cũng không quá gần, vừa đúng góc thẳng đứng với cô, bảo đảm có thể nhìn cô mà không bị ai che mất tầm nhìn.
“Chúc cô ngon miệng!” Rõ ràng, người nhân viên coi cảnh này là cuộc gặp gỡ quá bình thường giữa nam và nữ. Anh ta liếc nhìn Tố Diệp một cái, bĩu môi rồi bỏ đi.
Tố Diệp lại quay đầu về quầy bar.
Cô chưa tự ngược đến mức để dạ dày mình phải kháng nghị, cũng không cần phải giả đò quan tâm lai lịch, gốc gác của mấy cái bánh sandwich này. Nếu đã có người bỏ tiền thì tội gì cô phải để bản thân chịu thiệt thòi?
Cô từ tốn ăn sandwich.
Mùi vị không tồi, phô mai rất thơm.
Cô khẽ gẩy chiếc chuông trước mặt mình. Cho dù chìm trong tiếng nhạc cuồng điên, thì tiếng chuông ấy cũng lọt vào tai rất thánh thót.
Bartender đi tới, đứng trước mặt cô.
“Loại rượu Aurora Jungle-juice ban nãy, mười ly!” Tố Diệp ăn mấy miếng là hết chỗ sandwich.
Anh ta nhướng mày: “Từng ly một?”
“Không, lên luôn!”
Anh ta nhìn cô kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo mà không nói thêm gì nhiều.
Mười ly cocktail được xếp thành một hàng trước mặt Tố Diệp.
Trước mặt cô bỗng chốc rực sáng như chìm trong giấc mộng. Gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô cũng chìm trong thứ ánh sáng giao hòa giữa đêm đen và cực quang. Có tia sáng màu lam tím và tia sáng màu vàng rơi xuống sống mũi cô, ánh lên những đường nét thẳng tắp.
Cầm cốc đầu tiên lên, Tố Diệp nhấp một ngụm, sau đó nhíu mày, gọi người bartender lại.
“Anh đã cắt giảm thành phần.” Không còn vị giác mãnh liệt như ban nãy nữa. Có lẽ là đã giảm độ cồn. Như thế này, khác gì uống sinh tố.
Anh ta nhún vai: “Anh bên đó có dặn như vậy!”
Lại là cái “anh bên đó”!
Tố Diệp không cần quay lại cùng biết “anh bên đó” mà anh ta nói là ai.
Cô cúi gằm, không nói gì nữa, chỉ tiếp tục uống rượu.
Nhưng mãi vẫn không thể cảm thấy thoải mái. Trong hoàn cảnh vốn dĩ nên được tận hưởng thỏa thích, thì Niên Bách Ngạn cứ yên lặng ngồi đối diện cô như thế. Chỉ cần cô khẽ liếc mắt, lập tức có thể xác định được vị trí của anh. Cảm giác này quái dị vô cùng.
Chính là kiểu cô vào một cửa hàng game định chơi cho đã đời, nhưng lại bị phụ huynh kiểm soát vậy.
Thế nên, mắt cô vẫn theo ánh sáng liếc về phía đó.
Nhưng bỗng thấy bên cạnh Niên Bách Ngạn có thêm một người phụ nữ.
Cô chau mày. Chính là cái cô gái ăn mặc phóng đãng ngồi bên cạnh cô. Giờ cô ta đang bám riết lấy Niên Bách Ngạn.
Ghê tởm!
Tố Diệp ép mình tảng lờ, coi như không thấy, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác.
Thoắt cái, cô gái kia lại quay trở về, ngồi phịch xuống vị trí cũ của mình. Từ hành động uống rượu trong bực bội, có thể thấy cô ta đã bị Niên Bách Ngạn từ chối.
Tố Diệp hừ một tiếng. Cô chống trán lên ly rượu, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ cách đó không xa qua ánh sáng mơ hồ.
Người phụ nữ ấy cũng nhận ra cô đang nhìn mình. Cô ta nhìn lại cô một giây rồi quay đi, chắc chắn là chẳng hiểu Tố Diệp định làm gì.
Tố Diệp cười lười biếng, uể oải cầm hai ly rượu, ngồi tới bên cạnh.
Cô ta có lẽ hơi bất ngờ, giật mình một cái rồi quay đầu nhìn cô.
“Mời cô ly này!” Tố Diệp đẩy một trong hai ly cocktail tới trước mặt cô ta. Nụ cười hờ nơi kẽ răng trông đầy ma mị.
Cô ta không hiểu, cứ nhìn cô chằm chằm, có vẻ như đang đánh giá dụng ý của cô.
“Người đẹp thì phải uống ly cocktail đẹp nhất, chứ không phải loại rượu mạnh quá kích thích.” Tố Diệp cười nói, rồi đẩy cốc Martini trước mặt cô ta đi.
Cô ta nhìn cô rất lâu rồi mới nói một tiếng cảm ơn, cầm ly cocktail lên, nhấp một ngụm.
“Ít cồn quá!” Cô ta nói.
Tố Diệp càng dựa sát vào cô ta, cười thầm: “Phụ nữ phải tỉnh táo mới chút mới càng hứng thú.”
“Thế là ý gì?”
Tố Diệp mím môi, giơ tay vòng qua bả vai cô ta. Một tay còn lại của cô cầm ly cocktail. Cô uống một hớp rồi nuốt xuống, nghiêng đầu mỉm cười ung dung quan sát cô ta.
Trong khoảng cách gần kề, người phụ nữ ngỡ ngàng trầm trồ trước mặt hoàn toàn tiêu chuẩn đáng kinh ngạc của Tố Diệp. Làn da trắng như gốm sứ, không một chút tỳ vết. Tố Diệp cũng không né tránh cái nhìn đó. Cánh tay cô từ từ lướt xuống, gương mặt càng ngày càng dính sát vào người phụ nữ, gần như là môi áp má kề.
Cô ta không hiểu cô định làm gì, cả người cứng đờ.
“Nhà tôi ở gần đây, có muốn cùng tôi về nhà làm một ly không?” Tố Diệp cong môi cười, bàn tay mơn man eo của người phụ nữ rồi vuốt ve một cách xấu xa.
Cô ta cũng thuộc dạng lão luyện, vừa nghe là hiểu.
Cô ta đẩy Tố Diệp ra, đứng dậy với vẻ chán ghét, sau khi hằn học chửi một câu “Bệnh hoạn!” thì cũng rời đi như chạy trốn.
Tố Diệp mím môi, mỉm cười uống cạn ly rượu trong tay mình.
Đang định quay về chỗ của mình, thì ánh sáng trước mặt chợt tối đi. Có một người đàn ông đứng chắn tầm nhìn của cô.
Cô ngước mắt lên. Là một anh chàng người ngoại quốc điển trai, trẻ trung, mời gọi vô cùng thẳng thắn.
“Cô ấy không đi với em, tôi đi với em nhé? Hay là, em đi với tôi?” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô, những tia sáng trong ánh mắt như đang ngầm dâng lên.
Tố Diệp hiểu hàm nghĩa đôi mắt ấy. Ở quán bar, trong một đêm như thế này, chẳng ai còn giấu giếm. Cứ thẳng thắn, đánh nhanh thắng nhanh mới là nguyên tắc hành động của những người sống về đêm.
“Anh còn hy vọng cả hai chúng tôi đi theo anh hơn thì phải!” Tố Diệp không tức giận. Mấy cảnh này cô gặp quá nhiều rồi.
Anh chàng người nước ngoài mỉm cười: “Đáng tiếc là… cô ấy bị em dọa, chạy mất rồi!”
Tố Diệp gõ tay lên mặt quầy bar. Người bartender hiểu ý, bưng hết các ly rượu còn lại của cô tới. Cô một ly lên, lả lướt lắc nó trong tay. Ánh sáng của ly rượu hắt vào mặt anh ta. Cô nhướng mày: “Cũng đẹp trai đấy chứ!”
Anh ta cong môi.
Nhưng cô chợt đổi chủ đề, ngang nhiên hất cằm về phía Niên Bách Ngạn: “Tiếc là, anh không đẹp trai bằng anh ấy.”
Anh ta sững người, nhìn theo hướng của cô, và cũng đã thấy Niên Bách Ngạn.
Trong bóng tối, Niên Bách Ngạn nhàn nhã nhấp rượu, ánh mắt nhìn Tố Diệp không rời. Thấy cô quay lại, anh cũng không nhìn đi chỗ khác.
Anh ta cười nói: “Được, tôi thừa nhận mình không đẹp trai bằng anh ta, nhưng người đẹp à, đàn ông chỉ có mã ngoài không ăn thua gì đâu!”
Tố Diệp cũng bật cười, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Ý của anh là… kỹ thuật của anh rất giỏi?”
“Tối nay thử liền là biết mà?” Anh ta sát lại gần cô, cười xấu xa.
Tố Diệp không né tránh. Cô chỉ thấy phản cảm với mùi nước hoa nam giới nồng nặc trên người anh ta. Uống thêm một ngụm rượu, cô từ tốn nói: “Làm sao tôi biết anh có to hay không?”
Vừa nghe tới đây, mắt anh ta sáng rực lên, cảm thấy tối nay ăn chắc rồi. Anh ta càng sát lại gần cô, gần như đang cắn lên tai cô: “Em chắc chắn sẽ hài lòng!”
“Làm sao anh biết nhất định có thể khiến tôi hài lòng?” Tố Diệp cười khẩy, im lặng đẩy anh ta ra: “Người đàn ông đó!”
“Người đàn ông nào!”
“Người đàn ông anh vừa nhìn thấy ấy.” Tố Diệp mỉm cười: “Tôi biết rõ kích cỡ của anh ấy. Anh muốn đưa tôi đi, cũng được thôi, qua đó hỏi xem anh có to bằng anh ấy không. Nếu anh to hơn, tôi sẽ đi cùng anh!”
Anh ta không ngờ cô lại nói vậy, sững sờ trong giây lát nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, nụ cười càng lúc càng có ý khác. Anh ta cúi đầu nói: “Không ngờ em cũng nóng bỏng đấy chứ. Được! Em đợi tôi!”
Dứt lời anh ta đi về phía Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp tiếp tục uống rượu. Đúng lúc này nhạc cũng chậm rãi hơn. Những người nhảy múa trên sàn cũng đã mệt, ai nấy đều trở về vị trí của mình để uống rượu. Anh chàng ngoại quốc đó cụ thể đã hỏi Niên Bách Ngạn thế nào cô không biết. Chỉ theo tiếng nhạc nhẹ nhàng hơn, cô cố tình dỏng tai lên nghe, cuối cùng mơ hồ đã bắt được thanh âm của Niên Bách Ngạn.
Trầm ổn, uy nghiêm.
“Cút!”
Chắc là cô không nghe lầm.
Đằng sau không còn tạp âm ồn ã, càng không có tiếng thét kinh hoàng sau mấy màn đánh lộn.
Anh chàng đó cũng không quay lại làm phiền cô nữa. Có lẽ đã bị Niên Bách Ngạn nói gì đó để đuổi đi.
Phải! Người như Niên Bách Ngạn làm gì có nhã hứng so đo độ to nhỏ với anh ta?
Sau đó, cũng có một vài người đàn ông tiến tới bắt chuyện, nhưng đều bị cô chọc ghẹo và bỏ đi.
Tất cả mọi chuyện, Niên Bách Ngạn đều nhìn thấy hết.
Anh vẫn ngồi yên đó, không bước tới, cũng không rời đi. Cô muốn ăn gì, muốn uống già, ở bên đó anh đều thanh toán hết. Bất luận không khí có ồn ào thế nào, bất luận ánh sáng có tối tăm thế nào, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chăm về phía cô, không rời dù chỉ một giây.
Niên Bách Ngạn không bước tới, một là vì anh sẽ không bao giờ để đám đàn ông đó có cơ hội, hai là anh cũng tin chắc với tính khí của Tố Diệp tuyệt đối sẽ khiến những người có ý định bắt chuyện thất thểu ra về.
Mà anh cũng không bỏ đi, là vì bộ dạng của cô bây giờ khiến anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ở quán bar. Anh thích ngắm cô từ góc độ này, ngắm cái dáng uể oải nhấp rượu của cô, ngắm cô mỗi lần cố tình tỏ ra tùy tiện trước mặt anh.
Niên Bách Ngạn thích cảm giác muốn được nuông chiều một người như nuông chiều một đứa bé.
Nhưng lại có gì đó khác với năm ngoái.
Lần đầu tiên gặp cô dưới ánh đèn nhấp nháy, trong lồng ngực anh chỉ cuộn trào cảm xúc chú ý nguyên thủy của đàn ông dành cho phụ nữ. Cô hấp dẫn ánh nhìn của anh, là một sự dụ hoặc đơn thuần của phụ nữ đối với đàn ông.
Còn bây giờ, cô là của anh. Ngoài khao khát chiếm hữu bẩm sinh, phần nhiều trong anh là một trách nhiệm không thể tách rời.
Niên Bách Ngạn khẽ nhấp một ngụm rượu. Khi anh đuổi những người phụ nữ không ngừng bước tới bắt chuyện bằng nét mặt tỉnh bơ, ánh mắt anh cũng giao hòa cùng bóng lưng Tố Diệp. Trong đầu anh chợt hiện về hình ảnh cô những ngày thơ ấu với hai hàng nước mắt lưng tròng, nũng nịu gọi anh một tiếng “anh trai”.
Nghĩ lại là anh lại không nhịn được cười.
Nếu có thể, anh thật sự rất muốn cô gọi anh như thế ngay bây giờ.
Lại có người tới tìm hiểu.
Là đàn ông.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem đồng hồ. Sau khi uống cạn cốc rượu của mình, anh đặt nó xuống rồi đứng dậy đi về phía Tố Diệp.
Cho dù bartender đã giảm lượng cồn đi theo lời dặn dò, nhưng không thể ngăn Tố Diệp gọi nữa gọi mãi. Cô lại gọi thêm hai tá. Thế là cả một dãy dài hiện lên toàn màu cực quang, thoạt nhìn trông tráng lệ như một dãy phố dài sáng trưng đèn đuốc.
Người bartender lắp bắp. Sao nhìn Tố Diệp cứ giống như một người không bỏ tiền ra không biết xót thế nhỉ?
Tố Diệp đã ngà ngà say, nhưng chỉ là hơi hơi mà thôi.
Trước mặt là một người đàn ông trung niên, tự cho rằng mình còn rất phong độ, lúc tỉa tót từng chữ để nói chuyện với cô trông thật khó ưa. Cô đang định lên tiếng đuổi đi thì bỗng thấy có người bất thình lình đón lấy cốc rượu trong tay người đàn ông trung niên và đặt xuống.
Bên tai, tiếng nhạc hòa với một chất giọng thân quen.
“Xin lỗi, cốc rượu này cô ấy không uống được!”
Âm vang như cây đàn violon.
Tố Diệp hơi hếch mắt lên, liếc thấy Niên Bách Ngạn cuối cùng đã đi tới.
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ hoài nghi: “Cô ấy…”
“Là của tôi!” Niên Bách Ngạn tiếp lời, ba chữ nặng nề mà đầy sức mạnh.
Tới đây uống rượu chẳng qua chỉ để tìm niềm vui, chẳng ai chủ động chuốc phiền phức vào mình. Trông ông ta cũng có vẻ là người hay lui tới mấy chỗ này, thấy vậy biết điều rời đi.
Lần này Tố Diệp không trốn anh nữa. Cô cầm ly rượu lên. Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng, giống như khiêu khích: “Bây giờ là khoảng thời gian quyết đấu của người đàn ông được yêu thích nhất và người phụ nữ được yêu thích nhất đấy à?”
Niên Bách Ngạn vẫn điềm tĩnh giơ tay ra chặn ly rượu của cô lại. Anh nhân cơ hội ấy đoạt lấy nó, đặt sang một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cứ như vậy, anh đã ngăn chặn được rất nhiều kẻ có ý tới bắt chuyện.
“Diệp Diệp! Em uống khá nhiều rồi, về nhà thôi!” Anh dịu giọng nói, ánh mắt sâu không thấy đáy, thấp thoáng một tia lấp lánh như một ngôi sao.
Tố Diệp nhìn anh, cong môi nói: “Đến mấy nơi thế này, chí ít anh cũng phải học hỏi cách nói chuyện lẻo mép của đám đàn ông kia mới được.”
Niên Bách Ngạn giơ tay ra, siết nhẹ lấy cằm cô: “Say rồi à?”
Cô hất tay anh ra, mặc kệ anh nói gì. Cô đứng dậy, muốn ngồi xa anh một chút.
Nhưng ngồi trên ghế cao đã lâu, chân chạm đất có chút tê dại. Cô loạng choạng chực ngã.
Chẳng mấy chốc, eo cô chợt ấm lên.
Là anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, rồi khóa cô vào lồng ngực mình.
“Làm loạn thế đủ rồi, đừng giận nữa!”Anh thì thầm bên tai cô.
Tố Diệp lại một lần nữa đẩy anh ra. Không cần anh dìu, cô sờ soạng, tìm một chiếc ghế khác để ngồi. Niên Bách Ngạn nhìn cô, thở dài rồi đi theo.
Cô cúi đầu, ngón tay men theo mép cốc, cười chế giễu: “Suýt nữa thì quên mất, anh vốn không cần phải nói mấy câu dễ nghe. Anh là Niên Bách Ngạn, tôi là Tố Diệp. Chỉ cần anh ra lệnh là tôi phải ngoan ngoãn nghe theo, không phải sao?”
Niên Bách Ngạn im lặng nhìn cô.
Tố Diệp lại uống rượu.
Một lúc sau, anh giơ tay lên.
Bàn tay lớn của anh phủ lên đầu cô, sau đó men theo mái tóc cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Giọng nói của anh nhẹ nhàng và chân thành.
“Diệp Diệp! Anh chưa bao giờ coi em đơn giản chỉ là một tình nhân.”
“Vậy sao?” Tố Diệp cười khẩy: “Vậy thì… người yêu? Như anh đã nói trước mặt phóng viên?”
“Không được sao?”
“Anh đang thiếu tôn trọng hai chữ đó đấy!” Cô khẽ nói.
Niên Bách Ngạn bật cười: “Dùng để nói về em là thích hợp nhất!”
“Anh quả là thủ lĩnh tinh thần, rất thích hợp diễn kịch trước mặt đám đông.” Cô vẫn cười đấy nhưng trái tim thì thắt lại.
Tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau gáy cô. Anh hơi dùng sức, ép cô dựa sát vào mình. Còn anh thì cúi xuống, nhìn cô không chớp mắt: “Em cho rằng, tôi có cần phải diễn trò không?”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm. Những tia sáng trong đôi mắt sâu hút như một màn pháo bông rực rỡ.
Tiếc là… pháo hoa luôn chóng tàn.
Niên Bách Ngạn ngồi thẳng người lên, kéo tay cô đặt lên ngực mình.
Qua lồng ngực, trái tim anh đang đánh từng nhịp vào lòng bàn tay cô.
“Tôi… luôn đặt em ở vị trí này.” Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn áp lên tay cô, ấn tay cô vào tim mình: “Nơi đây chỉ có mình em, chưa một ai bước qua!”
Bàn tay cô rung lên đau nhức.
Nỗi đau quấn cả vào tim, giống như nó bị một tảng đá đè nặng lên. Hít thở sao cũng khó khăn đến thế.
Rất lâu sau, cô mới rút tay về, cụp mắt xuống, không còn vẻ cười khẩy hay châm biếm ban nãy. Cô chỉ lặng lẽ nói một câu: “Nhưng Niên Bách Ngạn! Tôi không còn biết làm thế nào để tin anh nữa…"