Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đạc của Niên Bách Ngạn trong văn phòng rất ít. Ngoại trừ những thứ có thể đóng vào thùng giấy bê đi, toàn bộ quần áo trong phòng nghỉ đều đóng gói, gửi bằng đường bưu điện. Hứa Đồng đích thân tới kiểm kê. Sắc mặt của cô rất khó coi, mấy lần định nói gì lại thôi.

Sau khi nhét khung ảnh trên bàn làm việc vào thùng giấy, Niên Bách Ngạn khẽ lên tiếng: “Hứa Đồng! Cô có chuyện gì cứ nói đi!”

Hứa Đồng ngừng tay, nhìn Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Anh đi như vậy chẳng đáng chút nào!”

“Trên đời này chẳng có chuyện gì đáng hay không đáng, phải xem mình có muốn hay không.” Niên Bách Ngạn đóng chặt hộp giấy lại, giọng nói vẫn rất bình thản: “Cô ở lại Tinh Thạch giúp Diệp Uyên. Bây giờ người anh ấy có thể tin tưởng chỉ có cô mà thôi.”

“Nhưng mà…”

“Hứa Đồng! Tôi biết cô muốn nói gì. Không cần cảm thấy bất bình cho tôi. Đây là cách giải quyết tốt nhất.” Niên Bách Ngạn ngắt lời cô.

Hứa Đồng mím môi, đứng đó nhìn anh.

Đang là buổi chiều. Ánh nắng hơi chênh chếch. Có những vệt sáng loang lổ xuyên qua ô cửa chớp rọi lên gương mặt anh. Một nửa gương mặt tuấn tú chìm trong nắng. Nhìn từ góc độ này, anh không còn nghiêm nghị như thường ngày. Đôi lông mày quen căng ra giờ cũng thả lỏng hơn nhiều. Bờ môi của anh chỉ hơi mím lại, không còn là một đường thẳng sắc lẹm nữa.

Nhìn mãi, nhìn mãi, trong lòng Hứa Đồng hơi buồn, đầu mũi cay cay.

Cô đã ở bên cạnh anh rất nhiều năm. Từ khi anh mới chỉ là một quản lý tại một chi nhánh của Tinh Thạch ở nước ngoài, mỗi bước đi của anh đều có sự góp mặt của cô. Ban đầu anh làm ở bộ phận tiêu thụ, chỉ là một quản lý nhỏ nhoi. Tháng nào cũng phải gánh một chỉ tiêu tiêu thụ trên lưng. Nếu không hoàn thành được chỉ tiêu có thể phải cuốn gói ra đi bất kỳ lúc nào.

Người nhà họ Niên không hề vì anh họ Niên mà chiếu cố quá nhiều. Từ làm quản lý lên tới giám đốc bộ phận, mỗi bước chân của anh đều rất vất vả. Thức đêm đã trở thành chuyện cơm bữa. Một năm có 365 ngày, anh chỉ muốn bẻ từng ngày ra dùng. Tháng nào anh cũng phải thay mấy đôi giày, không phải để phù hợp với những môi trường khác nhau mà vì anh đã thật sự đi đến mòn gót.

Khi anh trở thành giám đốc bộ phận, đã dùng tiền hoa hồng mình tích cóp được mua một chiếc xe. Nhưng vì em trai thích, anh đã đưa cho em mình mà không hề do dự. Sau đó, khi tất cả các giám đốc khác đều lái xe tới công ty, đi khắp nơi làm việc thì anh vẫn phải chen lấn lên xe buýt, ngồi tàu điện ngầm. Giày da vẫn hỏng như cũ.

Lúc đó Hứa Đồng cũng còn trẻ, không hiểu vì sao anh phải làm vậy. Cô cho rằng một đứa trẻ còn đang đi học như Niên Bách Tiêu không cần một chiếc xe tốt như vậy. Nhưng anh cười nói: Em trai tôi trước nay vẫn thích xe đua. Rồi còn nói: Bây giờ ngày nào tôi cũng phải chạy lên các chợ, lái xe đua đi bàn chuyện làm ăn với người ta sao? Không thích hợp!

Hứa Đồng cảm thấy, chiếc xe đua đó anh muốn mua cho em trai mình.

Anh rất giỏi giang, cũng rất tài trí. Anh am hiểu sâu sắc quy luật thị trường, biết được một thứ như thế nào phải bán ra bằng cách nào để đạt được hiệu quả tốt nhất. Khi anh ngồi lên vị trí giám đốc, câu thường xuyên nói với cấp dưới chính là: Đừng tưởng bán được hàng đi rồi các bạn sẽ là một nhà tiêu thụ thị trường tài ba. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ các bạn là một nhân viên tiêu thụ. Thế nào là tiêu thụ thị trường? Nó không giống với nhân viên tiêu thụ. Đó là khi thứ đồ của bạn đạt được lợi nhuận lớn nhất với cách thức thể hiện tốt nhất.


Lúc đó Hứa Đồng biết mình đã không theo nhầm người. Anh là một người đàn ông có thể nhìn rất xa. Thứ anh quan tâm tuyệt đối không phải là lợi ích trước mắt mà lợi ích phát triển lâu dài.

Cũng chính vào năm đó, anh uống rượu nhiều đến nỗi xuất huyết dạ dày.

Nhưng cũng đồng thời là người được công ty thăng chức nhanh nhất.

Năm sau, anh đã thuyên chuyển tới bộ phận quản lý thị trường, phụ trách cả bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ. Dưới sự lãnh đạo của anh, mỏ kim cương ở Nam Phi được khai thác và lợi dụng triệt để. Cùng năm ấy, anh tới Nam Phi và Nga với tư cách giám đốc bộ phận khai thác kiêm nhiệm, khảo sát tình hình mỏ kim cương ở các nơi ấy.

Lại qua một năm nữa, anh bộc lộ hết tài năng trong số rất nhiều đối thủ cạnh tranh, vững vàng ngồi lên vị trí tổng giám đốc, phụ trách công việc tiêu thụ và khai thác của cả khu vực châu Âu. Chức vụ của anh càng ngày càng cao, công việc càng ngày càng bận, thường xuyên phải bôn ba tới các mỏ kim cương và xuất hiện ở các bữa tiệc khắp nơi trên thế giới. Từ nhỏ anh đã nhạy cảm với kim cương, còn bé đã theo một người thợ danh tiếng học cách cắt mài kim cương. Thế nên mới ban đầu, khi bộ phận thiết kế và bộ phận gia công sản phẩm không phục anh, anh đã lấy ra một viên kim cương thô được giám định viên giám định là chất lượng không tốt, bắt đầu phác họa, mài bóng, rồi sau đó thiết kế, đóng gói, tuyên truyền. Vùi đầu vào đó hơn một tháng, tới tháng thứ hai, viên kim cương này đã có giá bán ra cao gấp 20 lần giá trị thực của nó.

Ai nấy đều phải giơ ngón cái về phía anh.

Hứa Đồng đi theo anh cũng được thăng chức, nhưng mãi mãi vẫn là trợ lý của anh. Không phải cô không có sự lựa chọn nào khác, nhưng cô chỉ muốn làm trợ lý của anh.

Cứ thế, ở nước ngoài mấy năm trời, Hứa Đồng đã chứng kiến anh từ một người đàn ông lặng thầm, không tên không tuổi trở thành một người thành công trầm ổn, vững vàng, từ những ngày khó nhọc, cực khổ làm việc để rồi từng bước có được danh tiếng, tài sản. Dưới thử thách của năm tháng, anh càng ngày càng toát lên vẻ hấp dẫn.

Tới tận khi anh được điều từ nước ngoài về nước, trở thành giám đốc hành chính phụ trách cả khu vực Trung Hoa.

Đã không còn sự sắc sảo của một chàng trai trẻ tuổi, đã có nhiều hơn vẻ nội hàm lắng lại sau bao năm tháng. Đây chính là sự thay đổi của Niên Bách Ngạn.

Điều duy nhất không đổi là… phụ nữ.

Những người phụ nữ bên cạnh anh.

Anh chắc chắn là một người đàn ông điển trai. Trước khi chưa thành công, đã có người muốn theo đuổi anh. Sau khi anh thành công, lại có vô số người muốn được anh bao nuôi.

Còn Hứa Đồng, cô tự hỏi lại lòng mình. Bản thân cô thật sự không động lòng trước anh sao?

Có những người, chỉ có đứng ngắm nhìn từ xa.

Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm nay, cổ họng Hứa Đồng cũng nghẹn lại. Khóe mắt cô đỏ ửng. Rồi chẳng mấy chốc, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Đúng vào lúc cô định giơ tay gạt đi thì một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt cô.

Cô ngước lên, nước mắt còn chưa kịp thu lại. Trong mông lung, cô nhìn thấy gương mặt và bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn ở gần ngay trước mắt.

Anh cầm một tờ giấy trong tay, ánh mắt quan tâm.

Hứa Đồng cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Cô đón lấy rồi nói cảm ơn.

Trông Niên Bách Ngạn có phần bối rối. Anh thở dài, nói: “Tôi nhớ lần trước đây cô khóc chắc là năm tôi được lên làm giám đốc.”

Anh nói vậy, Hứa Đồng càng khóc dữ hơn.

Niên Bách Ngạn có phần hoảng hốt, đồng thời cũng chẳng biết phải làm sao.

Anh không ngừng đưa khăn giấy cho cô.

Hứa Đồng không hiểu hôm nay mình bị làm sao, nước mắt cứ chảy hoài không nghe theo sự sai bảo của bản thân. Anh nói không sai, lần trước cô khóc là vì anh uống đến mức phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Anh không biết tại sao lúc đó cô khóc, chỉ thấy cô rơi nước mắt mà thôi. Sau đó anh hỏi cô, cô bèn nói, khách hàng đó quá đê tiện, cô chịu không nổi mới khóc.

Phải ra sức đè chặt lên đôi mắt, nước mắt của cô mới ngưng lại được đôi chút.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khe khẽ của Niên Bách Ngạn. Sau đó, anh giơ tay, vỗ vỗ lên vai cô: “Đừng khóc nữa! Diệp Uyên là một người sếp tốt. Cô theo anh ấy, ít nhất sẽ không phải làm việc như một người đàn ông.”

Người cô muốn đi theo đâu phải là Diệp Uyên?

Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu.

Cuối cùng, Niên Bách Ngạn rút tay về, thu dọn nốt mấy thứ cuối cùng rồi nhìn Hứa Đồng và nói: “Có một câu, tôi muốn nói không phải bằng thân phận cấp trên.”

Hứa Đồng đỏ mắt nhìn anh.

“Thiên Vỹ là một người đàn ông rất được.” Những lời thừa thãi không cần nói nhiều. Anh chỉ dừng lại tại đó mà thôi.

Hứa Đồng hơi sững người, rất lâu sau mới nhìn anh nói: “Tôi không dám thích sếp là đàn ông.”

Câu nói ấy khiến ngón tay Niên Bách Ngạn khựng lại.

Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có phần quan sát.

Dưới đôi mắt bức bách ấy, Hứa Đồng cảm thấy tâm tư của mình không còn chỗ che giấu nữa. Cô hít sâu một hơi, nhìn lại vào mắt anh và nói: “Tổng giám đốc! Đúng là tôi thích anh.”

Phải, ai lại có thể dửng dưng trước một người đàn ông như Niên Bách Ngạn cơ chứ?

Một ngày hai ngày tảng lờ còn có thể, nhưng một năm, hai năm thì sao? Rồi ba năm, năm năm?

Hứa Đồng cũng là con gái, từ những tháng ngày mới biết yêu cho tới khi biết cách dửng dưng, hờ hững, những năm tháng tươi đẹp nhất cô đều ở bên cạnh anh. Khi anh làm việc rất nghiêm túc, sự nghiêm khắc của anh, sự ung dung, tài trí của anh, sự thành thục, ổn trọng của anh… Tất cả những điều ấy đều trở thành nguyên nhân khiến Hứa Đồng có tình cảm nhưng không dám yêu.

Vì cô hiểu rất rõ nguyên tắc của Niên Bách Ngạn. Phàm là những thư ký một khi yêu thích anh, kết cục duy nhất chính là bị anh sa thải. Cô không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, chỉ có thể dốc sức thuyết phục bản thân, người đàn ông này cô không yêu nổi, không thể yêu được.

Không phải cô không biết anh từng có tình nhân. Anh cũng là một người đàn ông bình thường, có những nhu cầu sinh lý bình thường. Cô không ghen tỵ với Bạch Băng, hoặc những người con gái từng có chút qua lại với anh. Vì anh vẫn việc mình mình làm, không vì bất kỳ ai mà thay đổi.

Cho tới khi Tố Diệp xuất hiện.

Tất cả đã trở nên khác biệt.

Thật ra Hứa Đồng hiểu, sớm muộn gì ngày ấy cũng tới. Sẽ có một ngày anh rơi vào lưới tình, toàn tâm toàn ý yêu một người con gái.

Và ngày ấy cuối cùng cũng đến.

Cô nhìn thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt anh. Ánh mắt ấy luôn dõi theo Tố Diệp. Nguyên tắc của anh hết lần này tới lần khác vì cô ấy mà thay đổi.

Từ rất lâu rồi, cô đã có dự cảm, hai người họ chắc chắn sẽ đi cùng nhau.

Vì một người nghiêm túc như anh lúc họp lại bất giác nhìn về phía Tố Diệp, nhìn cô ấy báo cáo tiến độ công việc. Trong đôi mắt ấy là một sự dịu dàng Hứa Đồng chưa bao giờ nhìn thấy.

Lúc đó, họ vẫn chưa yêu nhau, anh vẫn còn là “anh rể” của Tố Diệp.

Cho đến khi lúc ở trấn Thiên Đăng, khi Tố Diệp xông vào phòng VIP của họ, khi Tố Diệp xấu hổ quay người bỏ đi, cô phát hiện, anh đã không thể ngồi yên được nữa.

Anh ăn được một nữa rồi cũng đuổi theo ra ngoài.

Sau đó, trên con đường đá ấy, anh và Tố Diệp đã gặp lại nhau.

Cô biết, với tính cách của anh, một khi đã chủ động xuất kích thì nắm chắc phần thắng.

Quả không sai. Anh đã lệnh cho cô đặt vé cho Tố Diệp cùng tới Nam Phi, hơn nữa tối đó anh còn đưa Tố Diệp về khách sạn nơi anh nghỉ chân…

Nói không quan tâm, không buồn là giả dối.

Nhưng thật ra cô rất quý Tố Diệp, cũng cảm ơn cô ấy đã xuất hiện. Nếu không vì có Tố Diệp thì trái tim của cô vẫn đang còn dằn vặt, giày vò, quặn thắt trong đau khổ.

Bella thích Niên Bách Ngạn. Chuyện này cô đã biết từ lâu.

Cô cũng đã nhắc riêng Bella, đừng để tâm tư của mình quá lộ liễu. Nhưng Bella không nghe.

Và rồi cuối cũng cũng có một ngày, cô ta bị Niên Bách Ngạn sa thải.

Khi ấy, cô đã hỏi Niên Bách Ngạn: Tại sao phải đuổi việc Bella?

Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng trả lời: Diệp Diệp không thích Bella cho lắm.

Phải, trong lòng anh, chỉ có Tố Diệp là quan trọng nhất.

Hôm nay, đối mặt với lần chia tay này, Hứa Đồng cảm thấy, mình nên đặt một dấu chấm hết cho mình.

Giống như hôm đó Tố Diệp hỏi cô: Cô vốn dĩ có thể nghỉ phép, bây giờ quay về không sợ thêm phiền phức sao?

Cô trả lời: Anh ấy là sếp của tôi. Sếp gặp khó khăn, người làm nhân viên ai lại có tâm trạng đi ngao du sơn thủy chứ.


Tố Diệp bèn nhìn cô, rất lâu. Cô bị Tố Diệp nhìn đến nổi da gà, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản. Kết quả, Tố Diệp đã khẽ hỏi cô một câu: Hứa Đồng! Thật ra cô thích anh ấy, phải không?

Cô quả thực đã bị Tố Diệp làm cho giật mình. Cô những tưởng tâm tư của mình được che giấu rất kỹ. Từ trước tới nay, đến bản thân cô cũng bắt đầu tin rằng mình chỉ coi Niên Bách Ngạn là cấp trên. Nhưng một câu nói của Tố Diệp đã khiến mọi sự ngượng ngập trong lòng cô được phơi bày.

Cô ấp a ấp úng, muốn phủ nhận. Nhưng Tố Diệp đã kéo tay cô lại, chân thành nói: Bách Ngạn được một người con gái như cô dành tình cảm là phúc của anh ấy. Hứa Đồng! Tôi không giận đâu, cũng không trách cô. Thích một người không có gì sai cả. Tôi phải cảm ơn cô đã luôn lừa gạt bản thân mình như thế.


Hứa Đồng muốn khóc, cảm thấy bản thân mình bỉ ổi vô cùng.

Tố Diệp cười nói: Cô đã quyết định làm sao để cắt đứt phần tình cảm này chưa?

Hứa Đồng vội vàng giải thích: Tiểu Diệp! Tôi chưa bao giờ muốn phá hoại tình cảm của hai người.

Tố Diệp nói: Tôi biết. Tôi hiểu rõ con người của cô, thế nên mới không muốn cô khổ sở như vậy. Nếu cô thích anh ấy, hãy nói với anh ấy đi. Tôi tin tưởng Bách Ngạn, cũng tin tưởng cô. Hai người sẽ giải quyết tốt mối quan hệ này.


Hứa Đồng không dám tin.

Tố Diệp bèn nói: Hứa Đồng! Cô không giống những người phụ nữ khác. Cô đã ở bên cạnh Bách Ngạn bao nhiêu năm nay, đối với cả cô và anh ấy đều là một chuyện rất có ý nghĩa. Không sai! Tôi sẽ ghen khi có người phụ nữ khác tới gần Bách Ngạn. Nhưng tôi lại tin cô. Hứa Đồng! Tôi tin cô có thể xử lý ổn thỏa chuyện này. Nếu tôi chưa lấy anh ấy, tôi và cô sẽ cạnh tranh công bằng. Nhưng bây giờ tôi đã là vợ anh ấy rồi, tôi cũng mong cô có thể bước ra khỏi sự dằn vặt này, không mong nhìn thấy cô tiếp tục đau khổ nữa.

Hứa Đồng rất cảm động trước sự rộng lượng của Tố Diệp. Cô vốn dĩ định cứ giấu mãi không nói nữa, nhưng khi Niên Bách Ngạn cầm khăn giấy đưa cho cô, nói với cô đừng khóc nữa, cô cảm thấy Tố Diệp nói đúng, cô bắt buộc phải chấm dứt mối tình đơn phương này rồi.

Vì bất luận là cô hay Tố Diệp đều biết rất rõ Niên Bách Ngạn sẽ đưa ra sự lựa chọn thế nào.

Sau khi nghe Hứa Đồng nói xong, Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người, sau đó lại bình tĩnh trở lại.

Cô nhìn thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt anh.

Cô ngậm nước mắt: “Tôi cảm thấy, lúc này có thể dứt khoát tình cảm cũng là một chuyện tốt.”

Niên Bách Ngạn đứng nguyên đó, hiền hòa như một con chim bồ câu.

Hứa Đồng lấy hết dũng khí bước gần tới, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đây là lần đầu tiên cô có tâm lý này, đối diện anh với tư cách là một người con gái.

“Em thích anh, đã… thích từ rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn lừa dối chính mình, nói với bản thân rằng, anh là người sếp em tôn trọng nhất, rằng mình chỉ có lòng ngưỡng mộ đối với anh mà thôi.”

Niên Bách Ngạn vẫn nhìn cô từ đầu tới cuối. Gương mặt không có quá nhiều xao động, chỉ có đôi mắt là nhuốm màu xót xa.

“Thật ra… hôm nay em chỉ muốn hỏi một câu thôi. Anh có từng thích em không? Cho dù chỉ là động lòng một chút thôi.” Hứa Đồng dũng cảm hỏi.

Đôi lông mày của Niên Bách Ngạn dần dần nhíu lại, nhưng ánh mắt không trở nên thiếu kiên nhẫn và hà khắc. Anh nhìn cô giây lát, sau đó giơ tay chủ động ôm cô vào lòng.

Khoảnh khắc được áp mặt lên lồng ngực của anh, nước mắt Hứa Đồng lại rơi.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tố Diệp lại lo được lo mất.

Vòm ngực này thật sự rất rộng rãi, vững chắc. Anh thật sự sẽ khiến phụ nữ lạc lối.

Nhưng anh đã thuộc về một người con gái khác.

Chiếc áo sơ mi anh mặc được một người con gái ủi nóng. Chiếc cà vạt anh đeo được một người con gái khác kết hợp. Ngay cả chiếc cúc măng séc của anh cũng là món quà của một người con gái khác. Đôi cúc măng séc này là thứ anh đeo lâu nhất, nhiều nhất. Có thể thấy, anh yêu người đó đến mức nào.

Cô bất giác siết chặt lấy áo anh rồi ôm chặt anh hơn.

Vì cô biết đây là lần đầu tiên mình được gần gũi với anh đến vậy và cũng là lần cuối cùng.

Niên Bách Ngạn biết cô lại khóc. Anh giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Hứa Đồng! Cô là người trợ lý tốt nhất của tôi, thế nên, tôi xin lỗi.”

Tình cảm của Hứa Đồng sâu nặng vô cùng, khiến anh không ngờ tới, nhưng cũng lại khiến anh đau lòng. Anh đau lòng vì đối phương là Hứa Đồng, là người trợ lý đắc lực nhất của anh, nhưng cũng vì cô đã phải rơi nước mắt cho một người đàn ông không xứng để yêu như anh.

Hứa Đồng nép trong lòng anh, nhắm chặt mắt lại. Cô biết anh sẽ nói vậy. Anh luôn thực tế như thế, không cho người con gái bất kỳ hy vọng nào.

“Cảm ơn cô đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi không xứng đáng đâu.” Niên Bách Ngạn cất giọng trầm thấp.

Hứa Đồng ngước mắt lên, nhìn anh và hỏi: “Anh rất yêu cô ấy?”

“Đúng thế, tôi rất yêu cô ấy!”

“Nếu Tố Diệp nhìn thấy chúng ta như vậy thì sao?”

Sắc mặt Niên Bách Ngạn đờ ra. Anh vô thức đẩy cô ra, quay đầu nhìn ra cửa.

Ngoài cửa không một bóng người.

Sau đó anh quay lại nhìn Hứa Đồng.

Mà Hứa Đồng cũng đã hoàn toàn giải thoát.

Cô khẽ cười, đỏ mắt nói: “Tổng giám đốc! Anh đúng là một người đàn ông tốt, Tố Diệp thật sự rất may mắn.”

Chính vào lúc nãy, khi sự hoảng loạn và căng thẳng lướt qua đôi mắt anh, Hứa Đồng đã hiểu anh quan tâm tới Tố Diệp đến mức nào. Anh là một người đàn ông làm gì cũng điềm đạm, bình tĩnh, vậy mà lại vì người con gái mình yêu trở nên thận trọng, dè dặt.

Niên Bách Ngạn cũng hiểu hành vi của cô, chân thành đáp: “Hứa Đồng! Tôi hy vọng cô được hạnh phúc.”

Hứa Đồng nhìn anh, nói những lời từ tận đáy lòng: “Tôi cũng hy vọng anh được hạnh phúc. Không, tôi hơi ích kỷ một chút. Tôi chỉ hy vọng anh hạnh phúc khi ở bên cạnh Tố Diệp thôi. Anh không được có lỗi với cô ấy. Nếu anh thay lòng đổi dạ, tôi sẽ trù úm anh mãi mãi không được hạnh phúc.”

Niên Bách Ngạn cười: “Sẽ không có ngày đó đâu!”

Hứa Đồng cũng cười.

Vĩnh biệt nhé, tình yêu của tôi…

Hãy cứ tan biến đi như thế nhé…

Khi Niên Bách Ngạn bê hộp giấy từ trong văn phòng đi ra, các nhân viên đứng đầy hành lang. Đa số mọi người đều khóc, đến cả mấy vị giám đốc, khóe mắt cũng đỏ ửng.

Anh đứng thẳng, cố tình chau mày: “Bây giờ đang là giờ làm việc, ai cho phép mọi người rời khỏi vị trí?”

Lần này, không ai cuống cuồng quay về chỗ ngồi nữa. Họ đứng nguyên đó, nghẹn ngào gọi: “Tổng giám đốc…”

Niên Bách Ngạn không biết làm sao, dịu giọng nói: “Mọi người! Tôi chỉ nghỉ việc thôi, có phải tiễn tôi lên giàn hỏa thiêu đâu.”

Một câu nói đùa hiếm hoi, khiến mấy nhân viên bật cười trong nước mắt.

Diệp Uyên cũng tới. Anh ấy đi tới, không nói gì, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.

“Các bạn nghe cả đây. Trong số mọi người có rất nhiều nhân viên do tôi đích thân mời tới. Kể từ hôm nay, mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch. Không được phép trễ nải công việc, phải cần cù, tận tụy. Tinh Thạch là gia đình của mọi người. Các bạn chính là một phần của Tinh Thạch, đã đổ mồ hôi và công sức cho nơi đây. Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của các bạn!” Đó là lời dặn dò cuối cùng của Niên Bách Ngạn.

Các nhân viên lần lượt nhận lời.

Nhìn thấy cảnh ấy, anh cũng yên tâm, đi thẳng ra khỏi Tinh Thạch.

Các nhân viên tiễn anh ra tận thang máy nhưng bị Niên Bách Ngạn quát, yêu cầu họ quay về làm việc. Họ quyến luyến không nỡ rời đi. Tới khi cửa thang máy đóng lại, họ vẫn đứng đó trong nghẹn ngào.

Giờ đang giờ làm việc, cả một thang máy rộng rãi chỉ có một mình Niên Bách Ngạn.

Anh nhìn bóng mình phản chiếu trên cánh cửa kim loại, trong lòng chỉ còn lại hụt hẫng.

Đây dẫu sao cũng là nơi anh đã từng phấn đấu. Bao năm tháng cuộc đời anh đã trải qua ở đây. Hôm nay, sau khi bước chân ra khỏi chiếc thang máy này, anh sẽ không còn liên hệ gì với nó nữa.

Tinh Thạch đã thật sự là của nhà họ Diệp.

Anh đã chuyển nhượng hết của cổ phần trong tay mình, Diệp Uyên mua lại với giá cao.

Ra ngoài tòa nhà lớn, một cơn nóng bốc lên mặt.

Mùa hạ của Bắc Kinh đổ lửa một cách kỳ lạ.

Hôm nay Niên Bách Ngạn không lái xe. Anh vốn dĩ định gọi tài xế tới đó mới chợt nhớ ra mình đã nghỉ việc rồi, bèn ôm chiếc hộp đi về phía trước. Khi anh đang đi bên lề đường, có người huýt sáo về phía anh.

Anh quay đầu.

Đập vào mắt là gương mặt tươi như hoa của Tố Diệp.

Cô lái xe của anh, rõ ràng là đã đợi rất lâu rồi.

Niên Bách Ngạn ôm hộp đi tới, nhìn cô khẽ cười: “Anh cũng trở thành kẻ lang thang rồi.”

“Chuyện này tốt mà. Thế sự vô thường, lúc thịnh lúc suy. Câu này nói anh phải không?” Tố Diệp cười hì hì rồi bước xuống xe, chỉ tay về phía anh: “Cái hộp không nặng sao?”

Niên Bách Ngạn mím môi, đặt nó vào trong cốp xe, vỗ vỗ mấy cái rồi nói với cô: “Quan trọng nhất trong này chỉ có cái khung ảnh của em thôi.”

Sau khi quan hệ của người rõ ràng, một ngày nào đó cô đường hoàng đi vào phòng làm việc của anh, lôi từ trong túi ra một chiếc khung ảnh có ảnh của cô, đặt lên bàn rồi nói: Trong ví tiền của anh có hình em lúc nhỏ. Bây giờ em cho anh thêm hình anh lúc lớn, thế là hoàn hảo!

Anh nhìn kỹ. Hay rồi, khung ảnh bằng đồng nguyên chất, nặng chết.

Cô thì cười nói: Như vậy mới thể hiện được giá trị của em.

Anh chẳng biết làm sao.

Tố Diệp đi lên xe.

Sau khi cất hộp đi, Niên Bách Ngạn bèn đi tới vị trí ghế lái rồi vỗ lên đầu xe. Cô thò đầu ra, tò mò nhìn anh.

“Sang bên kia, anh lái!” Anh nói.

Tố Diệp bĩu môi rồi ngoan ngoãn trèo sang vị trí ghế phụ.

Niên Bách Ngạn lên xe, cho xe chạy.

“Anh đưa em đi dạo một vòng Tứ Cửu Thành đã!” Tố Diệp buông một câu.

Niên Bách Ngạn suýt nữa thì gây ra tai nạn.

“Gì cơ?”

“Bình thường anh chẳng có thời gian đưa em đi đây đi đó. Giờ rảnh rang rồi, chúng ta hãy tận hưởng mùa hè Bắc Kinh đi.” Nói rồi, Tố Diệp bật nhạc trong xe lên, trông có vẻ vô cùng cao hứng.

Niên Bách Ngạn nhìn cô quái dị, rất lâu sau mới hỏi: “Bà Niên này! Ông xã em vừa mới mất việc, em đã biết hay chưa?”

“Biết rồi! Em đoán ra ngay mà, thế nên mới tới đón anh. Anh xem, hôm nay em còn nghỉ cả lớp thư pháp.” Tố Diệp huyên thuyên.

Niên Bách Ngạn chẳng biết nên khóc hay cười.

Nhân lúc đèn đỏ, Tố Diệp thân mật nhào vào lòng anh, cười hớn hở: “Em chỉ cần biết anh đã có thời gian ở bên cạnh em là em vui rồi.”

Niên Bách Ngạn thở dài: “Nhưng mà Diệp Diệp, anh không muốn dùng cách này để thực hiện lời hứa của anh.”

Anh đã hứa sẽ cùng cô đi du lịch, đi chơi khắp nơi, nhưng chắc chắn không phải với cách thê thảm này.

Tố Diệp hiểu ý anh, chủ động hôn lên môi anh rồi nói: “Bách Ngạn! Như thế này rất tốt, thật đấy!”

Niên Bách Ngạn giơ tay vòng qua sau gáy cô rồi áp mặt xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Tới tận khi đèn xanh bật sáng, sau lưng có tiếng còi xe thúc giục, anh mới buông cô ra.

Rồi hào phóng nói: “Được rồi! Thắt dây an toàn vào! Chuyến du lịch phố cổ Bắc Kinh, bắt đầu!”

Tố Diệp tươi cười, gật đầu.

Rồi cô trêu chọc anh: “Anh yêu à! Vậy anh có cần thay quần áo trước không?”

“Sao vậy?”

Tố Diệp nhịn cười: “Không sao! Nhưng mà áo sơ mi của anh hình như hơi ướt đấy.”

Ngực anh hơi ướt.

Niên Bách Ngạn cúi đầu xuống nhìn, bàn tay đang nắm vô lăng bỗng cứng đờ.

Là nước mắt của Hứa Đồng. Còn chưa khô.

Thấy Tố Diệp vẫn còn nhìn mình không chớp mắt, anh hắng giọng nói: “À, vừa nãy lúc dọn đồ, không cẩn thận bị nước bắn lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK