“Rất tốt?” Nguyễn Tuyết Mạn bực mình, bất chợt cao giọng, lại ý thức ra giờ đã là nửa đêm, lập tức kìm chế: “Con lái máy bay nhiều đầu óc đần độn rồi phải không? Sao mà từ sáng tới tối cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế? Con tưởng bố con định dùng Niên Bách Ngạn sao? Nếu ở trong công ty có con trai hay con gái mình ngồi vững, ông ấy liệu có dùng người ngoài không? Chẳng phải chỉ vì trong công ty từ trên xuống dưới không ai có thể ngang sức ngang tài với Niên Bách Ngạn sao?”
Diệp Uyên mệt mỏi dựa ra sau sofa: “Mẹ! Nói mãi mà con vẫn chẳng hiểu mẹ định biểu đạt điều gì.”
“Ý của mẹ rất đơn giản. Bây giờ con bắt buộc phải tới công ty làm, không muốn cũng phải đi. Nếu không Tinh Thạch sẽ là của một mình Niên Bách Ngạn mất.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày nói.
Diệp Uyên bật cười: “Làm sao có thể chứ? Đúng! Đích thực là Niên Bách Ngạn có cổ phần, nhưng nếu anh ấy muốn nuốt gọn công ty cũng phải chuẩn bị rất nhiều điều kiện, ví dụ như tiền bạc, hay nhân lực. Trước đây mẹ có lo lắng này cũng là điều dễ hiểu. Anh ấy lấy Tiểu Ngọc, có khả năng cướp quyền. Nhưng bây giờ hai người họ đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân rồi. Đến một cơ hội duy nhất để độc chiếm công ty anh ấy cũng không có thế nên mẹ đừng lo lắng nữa!”
“Vậy được, mẹ hỏi con, tới ngày bố con chỉ biết nằm đó thì làm thế nào? Lúc đó ở Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn thật sự một tay che trời rồi, tương lai thay đổi thế nào chúng ta chẳng ai biết được.”
Diệp Uyên lắc đầu, cười khổ: “Mẹ! Bây giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng của mẹ lạc hậu quá rồi! Cho dù có một ngày bố nằm đó thật thì cùng lắm là thuê một giám đốc chuyên nghiệp hoặc một đoàn thể chuyên nghiệp nào đó để quản lý. Giờ cho dù là các doanh nghiệp nước ngoài lâu đời cũng cần có một mô hình quản lý hiện đại hóa, nếu không làm sao có thể tiến bộ được?”
Nguyễn Tuyết Mạn trừng mắt lườm anh: “Được! Mẹ nói không lại con. Nhưng con nhớ đấy. Con là con trai trưởng, gánh nặng Tinh Thạch con sớm muộn gì cũng phải vác. Nếu con thật sự không muốn về đó làm việc thì mẹ có một ý khác hay hơn.”
Câu này làm Diệp Uyên cảm thấy không ổn, anh chần chừ nhìn Nguyễn Tuyết Mạn. Nguyễn Tuyết Mạn rót một cốc nước uống cho thanh giọng, rồi đè giọng xuống thấp hơn nữa: “Con cũng không còn ít tuổi nữa. Mẹ thấy con gái nhà chú Tịch được đấy. Nó vừa tốt nghiệp đại học. Gia đình họ lâu nay lại luôn làm ăn qua lại với Tinh Thạch, gia sản cũng khá hùng hậu. À, cô gái đó con cũng từng gặp rồi đấy. Sinh nhật Tiểu Ngọc năm ngoái cô ấy có tới dự, hai đứa còn nói chuyện mà.”
Diệp Uyên lắc đầu: “Không có ấn tượng!”
“Cô gái đó tên là Tịch Khê, cao ráo, trắng trẻo.” Nguyễn Tuyết Mạn nhắc một câu.
Thấy nét mặt anh vẫn mơ màng, như chẳng nhớ ra chút nào, bà ta nói thẳng: “Thôi! Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Ý của mẹ là, con tiếp xúc thử với người ta xem sao. Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Tịch là tốt nhất. Nhà họ và nhà chúng ta cũng tương đương nhau. Nếu nắm chắc được chuyện hôn sự này, thế lực của nhà họ Tịch sẽ đứng về phía chúng ta, như vậy sẽ không sợ Niên Bách Ngạn đó có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào nữa.”
Diệp Uyên nghe đến đây, đầu lập tức phình to, vội vàng đứng dậy: “Mẹ! Con buồn ngủ rồi, con lên gác ngủ đây!”
“Cái thằng này, sao cứ nói tới chuyện lớn cả đời là mày lại chạy thế hả? Mẹ mặc kệ con đấy! Mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau nhé.”
“Con không có thời gian!” Ngữ khí của Diệp Uyên có phần bực bội, rồi anh chạy vọt lên gác.
Nguyễn Tuyết Mạn nhìn theo bóng Diệp Uyên, tức đến phồng mang trợn má.
Tố Diệp đã đợi điện thoại cả một buổi tối.
Từ sau khi nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn xong là cô bắt đầu đợi, mãi cho tới tận nửa đêm, rồi đến hơn ba giờ sáng, vậy mà vẫn chẳng thấy Niên Bách Ngạn gọi điện lại.
Trong mấy tiếng đồng hồ, cô cảm thấy tựa như đã mấy năm đằng đẵng trôi qua.
Rất nhiều lần Tố Diệp còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng, hoặc nợ tiền nên bị ngừng hoạt động. Khi dùng điện thoại bàn gọi vào di động của mình cô mới nghĩ ra, nếu di động của cô không gọi được, Niên Bách Ngạn cũng có thể gọi vào máy bàn mà.
Chỉ có thể chứng tỏ một điều, đó chính là Niên Bách Ngạn đã quên gọi lại cho cô.
Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Có những con chim khách đậu trước cửa sổ, ríu rít hót, rồi lại hứng nắng bay đi mất.
Quầng sáng nhạt nhòa tạo nên những bóng nắng lốm đốm trên cửa sổ, rồi lạc vào đáy mắt Tố Diệp. Lúc đó cô chợt nhận ra tối qua chẳng biết mình thiếp đi lúc nào, đến rèm cửa còn chưa kịp kéo vào.
Chỗ bị băng vẫn còn ngâm ngẩm đau, nhưng không nghiêm trọng lắm. Dạ dày cô không được thoải mái lắm, chua xót và trướng lên rất khó chịu.
Tố Diệp tránh chỗ bị thương, lật người lại. Rồi cô chợt nhớ ra mình có thai rồi, vội vàng làm mọi động tác một cách nhẹ nhàng.
Sau khi dụi mắt, việc đầu tiên cô làm là nhanh chóng vớ lấy điện thoại.
Mở ra xem.
Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc.
Chẳng có gì cả.
Điện thoại yên lặng như một người câm.
Tố Diệp có chút thất vọng, nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, hy vọng giây sau nó sẽ kêu lên, cho dù chỉ là một tin nhắn thôi cũng được. Nhưng đã mười mấy phút đồng hồ trôi qua, di động của cô vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.
Cuối cùng cô lưu luyến đặt nó về chỗ cũ, bỗng dưng cảm thấy ấm ức. Tối qua cô ngủ khá muộn nhưng lại mơ một giấc mơ rất đẹp. Cô mơ thấy mình và Niên Bách Ngạn cùng chuẩn bị phòng cho em bé, sau đó cùng tới trung tâm thương mại chọn quần áo cho con. Cô còn mơ thấy Niên Bách Ngạn quay trở về, sau đó rất dịu dàng rất dịu dàng nói với cô: Diệp Diệp! Làm vợ anh nhé!
Cô còn mơ thấy Niên Bách Ngạn bê một chiếc bánh gato trong tay, tình cảm đi tới trước mặt cô, nói với cô: Chúc em sinh nhật vui vẻ…
Tất cả những điều tuyệt vời đó tựa hồ bị ánh nắng trước mắt đập tan. Ngoài bầu không khí yên ắng ra, chẳng có gì cả.
Có mấy lần, Tố Diệp rất muốn gọi cho Niên Bách Ngạn, nhưng nhớ lại nét mặt mỏi mệt của anh cô lại không nỡ. Cô đành nhẫn nhịn, cố tỏ ra thoải mái.
Buổi trưa, Niên Bách Tiêu từ phòng tập gym quay trở về.
Từ sau khi không còn tới quán bar, thời gian nghỉ ngơi của cậu ta cũng nhanh chóng được điều chỉnh lại. Buổi tối ngủ bình thường, buổi sáng dậy đúng giờ. Chỉ có điều thời gian buổi sáng về cơ bản cậu ta đều tới phòng tập gym.
Tố Diệp đang nằm trên sofa ăn hoa quả. Cô vừa nhận được điện thoại của Kỷ Đông Nham, chủ yếu là hỏi về tình hình vết thương của cô. Trong quá trình nói chuyện, Tố Diệp rất muốn hỏi anh ta, người tấn công giá cổ phiếu trên thị trường có phải anh ta hay không, nhưng nghĩ lại hỏi thế cũng là thừa. Khoảng thời gian này Kỷ Đông Nham rõ ràng đang muốn đấu lại Tinh Thạch, ngoài anh ta ra còn ai vào đây nữa.
Trước Kỷ Đông Nham, Tưởng Bân cũng có gọi tới. Ý của anh ta rất rõ ràng, muốn tới thăm cô bị thương thế nào. Tố Diệp giật mình, khéo léo từ chối, rồi lấy lý do Niên Bách Ngạn đã sắp quay về mới cắt đứt được suy nghĩ của anh ta.
Lúc Niên Bách Tiêu về còn xách theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Cậu ta vừa vào cửa cũng là lúc Tố Diệp vừa nói chuyện điện thoại xong.
Cô ngẩng lên nhìn: “Cậu đi siêu thị à?”
Niên Bách Tiêu “ừm” một tiếng.
“Sớm biết thế tôi đã bảo cậu mua giúp mấy gói khoai tây.” Tố Diệp âu sầu.
Niên Bách Tiêu liếc nhìn cô, đưa hai trong mấy chiếc túi trong tay mình cho cô giúp việc, rồi xách hai chiếc túi còn lại đi tới trước mặt cô, chẳng nói chẳng rằng lôi ào ào ra mấy hôm khoai tây bình thường cô thích ăn, đổ hết xuống trước mặt cô.
Tố Diệp không ngờ cậu ta lại nghĩ tới chuyện này, cảm động suýt khóc.
Sau khi cảm ơn, cô vội với lấy một hộp, mở ra. Đang chuẩn bị cho lên miệng thì bỗng nhớ tới đứa bé trong bụng, cô lại nhịn không ăn nữa.
Niên Bách Tiêu thấy cô lặng lẽ cất hộp khoai tây đi, quả thực không hiểu: “Sao không ăn nữa?”
Tố Diệp vội viện một lý do: “À, bây giờ vẫn chưa muốn ăn lắm.”
Niên Bách Tiêu nhìn cô bằng nét mặt kỳ lạ, rồi lẩm bẩm: “Người đâu mà kỳ quái!”
Buổi chiều, Tố Diệp lại mơ hồ ngủ một giấc nữa.
Cô lại mơ không ít. Lần này không còn ngọt ngào nữa, mà cảnh nào cũng khiến cô tim đập chân run. Cô mơ thấy Niên Bách Ngạn nói với mình: Tố Diệp! Thật ra tôi hoàn toàn không thích trẻ con.
Rồi lại mơ thấy Niên Bách Ngạn ôm một người con gái xinh đẹp trẻ trung hơn mình, nói với cô: Tố Diệp! Người tôi muốn lấy là cô ấy.
Cô còn mơ thấy mình cũng kết hôn, nhưng chú rể không phải là Niên Bách Ngạn. Sau khi nhìn rõ mặt chú rể, Tố Diệp giật mình choàng tỉnh giấc.
Chú rể mà cô mơ thấy lại biến thành Kỷ Đông Nham!
Còn điều gì đáng sợ hơn chuyện này nữa không?
Thế nên khi cô mở mắt ra, liền nghe thấy Niên Bách Tiêu uể oải nói một câu bằng tiếng Anh: “Bộ dạng chị trông cứ như vừa từ cõi chết trở về ấy!”
Lúc này Tố Diệp mới biết mình đang nằm ngủ trên sofa. Trước khi ngủ, cô và Niên Bách Tiêu đang xem một bộ phim hài.
“Tôi ngủ lâu lắm rồi sao?” Cô ngồi dậy, trán đầm đìa mồ hôi. Cả người cô từ trên xuống dưới đều ướt rượt mồ hôi, dính nhơm nhớp cực kỳ khó chịu.
“Tôi xem hết hai bộ phim rồi.” Niên Bách Tiêu lờ đờ nhìn cô: “Sao chị ngủ tài thế? Tối còn định ngủ nữa hay thôi?”
Tố Diệp cũng không giải thích nguyên nhân với cậu ta, mà chống một chân đứng dậy. Niên Bách Tiêu thấy thế vội tới đỡ cô. Cô vội nói: “Đứng yên đó! Tôi vẫn chưa tệ đến mức không tự đi được!” Cô nhất định phải tắm qua một cái. Tuy rằng chân không được tiện lắm nhưng tắm táp qua loa chắc cũng không vấn đề gì, còn hơn cứ để người dính mồ hôi như vậy.
Niên Bách Tiêu khó xử nói một câu: “Không thể ngồi yên một chút!”
Từng giây từng phút trôi qua.
Tố Diệp đã ngồi trong nhà tắm hơn ba mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy ra.
Ban đầu, Niên Bách Tiêu vẫn còn say mê xem phim, nhưng dần dần cậu ta bắt đầu phân tâm. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa nhà tắm vẫn đóng chặt, không thấy cô ra ngoài.
Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Niên Bách Tiêu không ngồi được nữa. Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, tới gõ cửa phòng tắm: “Chị chết chìm rồi à?”
Một lúc sau bên trong mới vang lên động tĩnh của Tố Diệp, giọng nói rất khẽ: “Bách Tiêu! Cậu gọi cô giúp việc tới đây!”
Cô giúp việc?
Niên Bách Tiêu nhíu mày: “Chị tìm cô ấy làm gì?” Cô giúp việc vừa mới ra ngoài mua thức ăn rồi.
“Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cứ giúp tôi gọi cô giúp việc vào đây!” Tố Diệp có chút gấp gáp.
Niên Bách Tiêu thở dài: “Không phải là chị không băng kín vết thương, để nước chảy vào rồi đấy chứ?”
Tối qua chính cô giúp việc vào phòng tắm, băng lại vết thương cho cô. Vì thế cậu ta còn đứng dựa ngoài cửa cười cô, nói cô lớn tướng thế rồi mà đi tắm cũng không biết cách ly vết thương, làm Tố Diệp tức giận suýt thì giết chết cậu ta.
Thế nên hôm nay cậu ta nghĩ chắc lại bị như vậy thôi.
Bên trong không có động tĩnh gì.
“Này!” Niên Bách Tiêu lại lên tiếng.
Có thanh âm vọng ra ngoài. Qua cánh cửa nhà tắm, Niên Bách Tiêu nghe không rõ ràng lắm, nhưng nghe kỹ thì hình như tiếng của máy sấy tóc.
“Chị không sao chứ?” Việc đầu tiên mà cậu ta nghĩ tới chính là cô đang dùng máy sấy tóc sấy khô vết thương…
~Hết chương 379~
*Lảm nhảm: Từ giờ trở đi, tính cách của nam nữ chính, đặc biệt là nữ chính sẽ có sự thay đổi một chút. Đương nhiên rồi, một người làm mẹ, điều đầu tiên nghĩ tới sẽ không còn là bản thân mình nữa