Trái tim cô không hiểu sao bỗng run lên, vì ánh mắt đó của Niên Bách Ngạn, cũng vì cảnh tượng bị các lãnh đạo bắt gặp.
Ngay tại nơi làm việc, sợ rằng sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Quan trọng hơn cả, Niên Bách Ngạn lại là một người cực kỳ chú trọng hình tượng. Lần trước cô chẳng qua chỉ khuyến khích các nhân viên trang trí bàn làm việc của mình sinh động thêm một chút là đã bị anh trừ lương, kéo theo cả những người khác cũng bị vạ lây. Nghĩ lại lần đó, Tố Diệp vẫn còn thấy rùng mình, lần này e là chạy trời không khỏi nắng rồi…
Hơn nữa, cô còn mơ hồ cảm thấy, Tưởng Bân và bó hoa trong tay anh ta xuất hiện thật không đúng lúc.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn không dừng lại trên người cô quá lâu, anh đã điềm nhiên ra lệnh cho cô lại gần. Tố Diệp không hiểu anh định làm gì, chỉ biết bấm bụng đi tới. Sau khi đứng lại, cô nghe thấy Niên Bách Ngạn giới thiệu với lãnh đạo thành phố: “Vị này là cố vấn tâm lý của tập đoàn Tinh Thạch, Tố Diệp, cũng là con gái thứ hai của ông Diệp. Các luận văn tâm lý học mang tầm quốc tế mà cô ấy từng phát biểu đã nhận được không ít những đánh giá tốt. Cô ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học.”
Tố Diệp kinh ngạc với những lời đánh giá cao mà Niên Bách Ngạn dành cho cô. Tuy rằng những gì anh nói cũng không phải là sai, nhưng cứ mang một cảm giác cao ngạo gì đó bên trong. Nhưng mà… những lời này do chính Niên Bách Ngạn nói ra, nghe cũng thấy khác, trong lòng cô cũng cảm thấy vui sướng.
Có một vị lãnh đạo nhìn Tố Diệp rồi mỉm cười, gật đầu: “Tuổi còn trẻ mà tiền đồ rộng mở.”
“Vị này là thư ký Lưu ở thành ủy.” Niên Bách Ngạn giới thiệu với Tố Diệp.
Tố Diệp vội vàng giơ tay ra: “Chào ông, thư ký Lưu! Tôi thường xuyên nhìn thấy ông trên tivi.”
Thư ký Lưu cũng bắt tay với cô, thái độ thân thiện: “Ông Diệp có một cô con gái giỏi giang như vậy đúng là có phúc.”
Tố Diệp nở nụ cười gượng gạo. Cô giỏi là chuyện của cô, liên quan gì tới nhà đó?
Tai hại của việc mang danh cô chủ nhà họ Diệp cuối cùng cũng xuất hiện.
Tố Diệp trước nay vẫn thích náo nhiệt, tính tình lại hòa đồng, dễ tụ tập với mọi người. Tuần nào đến Tinh Thạch làm việc hai ngày, cứ tới buổi trưa là cô lại cùng một nhóm đồng nghiệp nói nói cười cười cùng đi tới nhà ăn dùng bữa.
Thế mà hôm nay, trưa rồi mà chẳng thấy ai tới gõ cửa, càng chẳng có điện thoại thúc giục.
Tới khi cô lủi thủi đi một mình tới nhà ăn mới phát hiện mấy đồng nghiệp thường ngày thân thiết với cô đã tới từ lâu rồi. Họ đang ngồi cùng nhau, bày cả một bàn đầy thức ăn như mọi lần. Duy chỉ có cô lẻ loi.
Tố Diệp đi tới trước chào bọn họ. Họ lần lượt ngẩng đầu lên, rồi vội vàng chào lại cô, thái độ đã có sự thay đổi rõ ràng, có chút hoang mang lo sợ, lại có phần thận trọng, dè dặt.
Tố Diệp hiểu ra ngay, hỏi thăm qua loa mấy câu rồi cầm đĩa, một mình đi ra ngoài.
Thế nào gọi là người càng lên cao càng ít bạn bè, cuối cùng cô cũng hiểu rồi.
Nhưng điều khiến cô phẫn nộ là cái nơi cao xa đó chẳng phải do cô nỗ lực leo lên mà là người khác ép cô nhận. Cô những tưởng cuộc sống của mình có thể bình yên như cũ, kết quả phát hiện khi tỉnh ra thì cảnh vẫn vậy nhưng lòng người đã thay đổi.
Chắc chỉ có thức ăn ngon mới giải tỏa được tâm trạng bực bội này.
Tố Diệp cầm về cả một đĩa đầy ụ thức ăn.
Nhưng khi cô vừa quay lại thì bộ dụng cụ rơi cả xuống đất. Tố Diệp đành phải giơ tay nhặt. Ai dè vết thương ở cổ tay vẫn còn chưa lành hẳn, chiếc đĩa ăn trong tay đung đưa chực đổ. Cô không lo nổi cả hai, định sẽ đặt đĩa sang một bên trước. Đúng lúc này có một đôi giày da bóng loáng đập vào tầm mắt cô.
Giúp cô nhặt đồ lên là bàn tay một người đàn ông.
Cô ngỡ ngàng, nhìn lên hóa ra là Niên Bách Ngạn.
Sao anh lại ở đây? Chẳng phải còn có lãnh đạo thành phố sao? Không phải tiếp khách à?
Trong lúc đầu óc cô còn đang nảy sinh hàng loạt câu hỏi thì Niên Bách Ngạn đã lặng lẽ đổi cho cô một bộ đồ ăn mới, rồi cầm lấy chiếc đĩa trong tay cô, khẽ hỏi: “Ngồi ở đâu?”
Tố Diệp nhìn anh một cái, rồi chỉ bừa vào một vị trí. Lúc này cô mới để ý cả một nhà ăn rộng lớn, gần như tất cả các nhân viên đều đang nhìn về phía họ.
Cô ngượng ngập, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Anh cứ để em tự cầm cũng được!”
Niên Bách Ngạn chẳng đoái hoài tới ánh mắt của mọi người xung quanh. Anh nhẹ nhàng đi thẳng về vị trí cô vừa chỉ. Tố Diệp mếu máo, ngoan ngoãn đi theo anh. Cô cúi gằm, cố gắng không nhìn những cái nhìn dò xét đầy phức tạp đó.
Sau khi cô ngồi xuống, Niên Bách Ngạn mới đặt chiếc đĩa xuống trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Muốn uống gì?”
Tố Diệp suy nghĩ rồi đáp: “Cafe!”
Niên Bách Ngạn bèn quay đi lấy.
Nhân cơ hội đó, Tố Diệp liếc mắt nhìn xung quanh. Cô đã lựa chọn một vị trí không đáng chú ý, nhưng những ánh mắt đó vẫn không chịu bỏ qua. Khi thấy cô ngẩng lên là họ lại lần lượt cúi xuống, ai nấy làm như đang trò chuyện vui cười rất tự nhiên.
Chẳng mấy chốc Niên Bách Ngạn đã quay lại, trong tay cầm thêm một chiếc đĩa, rồi nhân tiện đặt cốc nước hoa quả xuống trước mặt cô, còn anh thì ngồi xuống phía đối diện.
Tố Diệp nhìn thấy cốc nước hoa quả trước mặt, mãi một lúc mới khẽ cất lời kháng nghị: “Em muốn uống cafe mà…”
“Nước hoa quả tốt cho sức khỏe.” Niên Bách Ngạn cầm bộ đồ ăn lên, ngữ khí nhẹ nhàng mà chứa đầy sức mạnh.
Tố Diệp thấy anh có vẻ hờ hững cũng không đấu tranh trong vô vọng nữa. Cô nhìn anh đang ngồi đối diện dùng bữa, tò mò hỏi: “Sao anh lại ăn cơm ở đây?”
Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô một cái nhưng không đáp lại.
Thấy tâm trạng của anh có vẻ không vui, cô cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng thầm lẩm bẩm liệu có phải anh nhìn thấy Tưởng Bân nên hiểu lầm không? Hoặc là cảm thấy lúc đó ở ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, đánh mất thân phận cấp trên? Sợ là cả hai nguyên do đều có.
Hai người dùng cơm trong im lặng, chẳng ai nói thêm câu nào nữa.
Niên Bách Ngạn ăn uống trước nay vẫn rất yên tĩnh, thế nên càng khiến cho không khí thêm áp lực. Bình thường mỗi khi đi ăn, đa phần đều là Tố Diệp huyên thuyên cho anh nghe, thi thoảng anh cũng phát biểu một chút ý kiến cá nhân. Nhưng cho dù là như vậy, sắc mặt anh cũng rất vui vẻ, hòa nhã. Có lúc cô cười anh, anh cũng bật cười theo. Chứ không như hôm nay, nét mặt bình thản đến kinh người.
Ở chốn đông người, Tố Diệp cũng không tiện nói mấy chuyện riêng tư, thế nên cô cũng chọn cách lặng im.
Nhưng mắt cô chốc chốc lại đảo đảo, nhìn sang chiếc đĩa của anh. Có mấy miếng gan ngỗng vẫn còn nóng hổi. Từ ngoài nhìn vào có vẻ cháy cạnh nhưng bên trong lại vừa chín tới, đầy hấp dẫn. Cô nuốt nước bọt cái ực. Lúc nãy khi cô đi lấy thức ăn vẫn chưa có gan ngỗng, đúng là không đúng lúc.
Cô bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên tới Tinh Thạch trình diện. Khung cảnh dùng bữa buổi trưa hôm đó cũng y hệt như thế này. Niên Bách Ngạn cũng ngồi trước mặt cô, trong đĩa cũng có hai miếng gan ngỗng, khiến cô thèm rỏ dãi.
Những gì tốt đẹp của lúc đó đều rất ám muội. Niên Bách Ngạn của khi ấy cũng chẳng sưng mặt lên như bây giờ.
Đang mải nghĩ, cô bỗng thấy Niên Bách Ngạn bỏ hết chỗ gan ngỗng bên đĩa của mình vào đĩa của cô. Tố Diệp cúi xuống nhìn. Anh đã dùng dĩa của mình cắt hết gan ngỗng thành từng miếng nhỏ, để tiện cho cô dùng một tay vẫn ăn được.
Hành động ấy quả thực đã khiến không ít người xôn xao. Vô số ánh mắt nãy giờ vẫn không ngừng nhìn về phía họ đương nhiên cũng nhìn thấy cả việc làm đó của Niên Bách Ngạn. Bọn họ không nghĩ quan hệ của hai người này đã thân mật tới mức có thể dùng chung một bộ đồ ăn.
Tố Diệp lúc này ngược lại không lo lắng nữa. Trông Niên Bách Ngạn vẫn bình tĩnh, nho nhã như thế, cô cũng nên học anh ung dung tự tại một chút. Một sự cảm động dâng lên trong lòng cô, là cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, hệt như lần đầu tiên anh bóc vỏ tôm cho cô trước mặt các nhân viên vậy. Lần này anh dùng dao dĩa của mình chăm sóc cô một cách tự nhiên, không còn che che giấu giấu như trước nữa. Đây là hành vi công khai của anh sao?
“Nghĩ gì vậy, mau ăn đi!” Phía đối diện, Niên Bách Ngạn khẽ ra lệnh, hệt như đang quở mắng một đứa trẻ không chịu ăn cơm.
Tố Diệp trừng mắt nhìn anh: “Chính anh mới là người đang có vô vàn suy nghĩ ấy.”
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên lườm cô một cái, cô vội vàng cúi đầu ăn gan ngỗng.
Chỉ có điều gan ngỗng quá trơn, cô nhất thời xiên không chắc lại rớt xuống mặt bàn, tiện thể làm bắn cả mỡ lên cổ tay áo. Cô chau mày. Nhưng một giây sau Niên Bách Ngạn đã cầm khăn giấy, tự nhiên kéo tay cô lại lau sạch.
Tố Diệp đỏ mặt, định rút tay về bỗng nghe thấy anh ra lệnh: “Yên nào!”
Cô lập tức không động đậy nữa, để mặc cho mọi người nhìn chằm chằm, đánh giá họ.
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, nhưng ngón tay lại hơi lạnh. Tố Diệp len lén quan sát anh. Anh đang cụp mắt xuống, im lặng lau vết dầu mỡ. Từng đường nét của gương mặt hơi cúi rắn rỏi mà rõ ràng, bờ môi mỏng hơi mím, tuy nghiêm túc nhưng vẫn khiến tim người ta đập loạn xạ.
Vết dầu mỡ lúc này chỉ còn lại dấu lờ mờ.
Lúc đó anh mới buông tay.
Cổ tay cô vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp ấy.
“Hai giờ chiều nay tới tham gia hội nghị.” Niên Bách Ngạn lấy không nhiều đồ ăn, chiếc đĩa đã trống trơn rồi.
Tố Diệp đang xiên một miếng dứa nướng, đúng lúc cho vào miệng thì nghe thấy câu nói anh để lại. Cô sững sờ, chớp chớp mắt: “Em phải tham gia?”
Niên Bách Ngạn nhìn lại cô bằng ánh mắt “đương nhiên rồi”.
Tố Diệp vội vàng lắc đầu: “Chiều nay em còn có…”
“Bắt buộc phải tham gia.” Anh ngắt lời cô, không cao giọng nhưng đầy quyền uy.
Tố Diệp nghẹn lời.
Niên Bách Ngạn đứng dậy, bê chiếc đĩa không, rời đi…
Cuộc họp buổi chiều vô cùng nhạt nhẽo và đơn điệu. Tuy rằng mới tiến hành được mười lăm phút, nhưng đối với Tố Diệp mà nói chẳng khác nào đã ngồi đây mười lăm tiếng đồng hồ. Hai giờ chiều chính là lúc tinh thần cô lơ mơ nhất. Niên Bách Ngạn thì hay rồi, nhằm đúng lúc này bắt cô tới họp.
Người chủ trì cuộc họp lại không phải là Niên Bách Ngạn.
Trên ghế chủ tịch, Diệp Hạc Phong đang ngồi rất nghiêm chỉnh. So với hai ngày trước, ông lại gầy đi không ít, gương mặt lõm hẳn vào, hai bên thái dương lơ thơ thêm mấy sợi tóc bạc. Tố Diệp không thể nghe lọt tai ông rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thần thái của ông đã không còn như trước.
Cô liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn ông, cố ý làm lơ cái cảm giác khác thường đang khiến cô lo lắng, bất an trong lòng.
Ông tiều tụy chắc là vì Diệp Ngọc thôi phải không? Kế hoạch con rể hiền bỗng chốc tan vỡ, con gái cưng lại bị người ta nói ra nói vào, nhà họ Diệp của họ có lẽ chưa bao giờ bị thổi phồng một cách trắng trợn trước mặt đám nhà báo như thế này.
Tham dự buổi họp toàn là các cán bộ cao cấp của công ty. Ai cũng chịu trách nhiệm triển khai một phân đoạn quan trọng nhất. Chỉ có Tố Diệp là giống như người nhàn rỗi. Trong buổi họp này cô hoàn toàn không thể xen vào dù là một câu, hơn nữa cũng chẳng đề cập tới phạm vi nghiệp vụ của cô ở công ty.
Ngược lại Diệp Hạc Phong là người chủ động nói chuyện với cô, giọng điệu điển hình của một ông bố: “Tiểu Diệp! Vết thương của con hồi phục thế nào rồi? Nếu cảm thấy không khỏe thì cứ về nhà nghỉ ngơi, không cần gắng gượng.”
Tố Diệp không khó cảm nhận được những con mắt đầy nội hàm ở khắp mọi nơi đổ dồn về. Cô không nhìn thẳng về phía Diệp Hạc Phong, chỉ đáp lại một cách thờ ơ: “Cũng gần khỏi rồi.” Rồi lại liếc mắt về phía Niên Bách Ngạn.
Anh ngồi bên cạnh Diệp Hạc Phong, đang nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, rõ ràng là đang chìm trong suy nghĩ, không biết là nghĩ chuyện gì.
Lúc này Diệp Hạc Phong mới yên tâm, lại hỏi thăm cô về tình hình công việc.
Tố Diệp trả lời lần lượt.
So với giọng điệu rõ ràng như trò chuyện với người nhà của Diệp Hạc Phong, Tố Diệp lại thể hiện mình chỉ đang làm việc.
~Hết chương 336~
*Lảm nhảm: Hôm nay có 3 chương