Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với thể chất của mình, khi mang thai, Lâm Yêu Yêu sẽ hơi vất vả, vì dạ dày cô không tốt, lại cộng thêm lúc trước Diệp Uyên xảy ra chuyện, thế nên trong thời kỳ mang thai sẽ có phản ứng dữ dội hơn, giai đoạn nghén cũng dài hơn những thai phụ khác rất nhiều. Những tháng ngày vất vả cuối cùng cũng quá đi. Cô bắt đầu ăn uống khá hơn, cũng không nôn mửa nữa. Vừa hay gần tới tết Trung thu, thế nên cô rất hào hứng, kéo Diệp Uyên cùng tới trung tâm thương mại mua sắm.

Ngoài việc mua một số thứ để đón Trung thu, họ còn tới khu dành cho các bé sơ sinh.

Những người sắp được làm bố làm mẹ như Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu khi tới khu này thì vô cùng hạnh phúc và hân hoan. Lâm Yêu Yêu nhìn thấy thứ gì cũng thích. Từ giày em bé, quần áo em bé, chăn của em bé, rồi một loạt các đồ dùng cho mẹ và bé và còn rất nhiều thứ Lâm Yêu Yêu không thể gọi tên.

Đối mặt với vô vàn các sản phẩm rực rỡ đủ loại, Diệp Uyên rõ ràng còn phấn khích hơn cả Lâm Yêu Yêu. Trông thấy thứ gì anh cũng muốn mua. Nếu không có Lâm Yêu Yêu ngăn lại, có khi anh định chuyển cả trung tâm thương mại về nhà.

Xe nôi và giường em bé là hai thứ lớn nhất, Tố Diệp đã giúp Lâm Yêu Yêu đặt sẵn bên nước ngoài từ lâu. Giường em bé được làm bằng loại gỗ tự nhiên nhất, không ô nhiễm, không pha tạp. Còn khi đặt hàng xe nôi, Tố Diệp đã do dự đã lưỡng lự giữa hai thương hiệu: The Roddler và Stokke Xplory. Cuối cùng Niên Bách Ngạn phải nhắc nhở cô ấy rằng, xe nôi không phải càng đắt càng tốt. Phải thoải mái, an toàn, thiết kế văn hóa mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Thế nên so đi tính lại, cuối cùng Tố Diệp đã chọn xe của Stokke Xplory. Sau khi được biết Lâm Yêu Yêu mang thai bé gái, cô ấy đã đặc biệt lựa chọn kiểu xe màu hồng, trông vừa sống động lại xinh xắn.

Đặt không ít sản phẩm, Diệp Uyên viết thẳng địa chỉ cho nhân viên để chuyển qua đường bưu điện. Sau đó anh kéo Lâm Yêu Yêu đi thử các loại quần áo dành cho bà bầu. Lâm Yêu Yêu ngắm mình trong gương, ai oán nói rằng lại béo lên rồi, mặc gì cũng không đẹp.

Diệp Uyên tươi cười an ủi rằng mang thai béo lên là chuyện bình thường.

Tâm trạng của phụ nữ có thai luôn biến đổi rất lớn, nắng mưa thất thường là chuyện thường thấy. Có lúc Diệp Uyên thấy Lâm Yêu Yêu phiền muộn, bực dọc, thế nên phải nghĩ đủ mọi cách để dỗ cho cô vui.

Ví dụ như lúc này đây. Lâm Yêu Yêu kiên quyết không chịu mua đồ bầu, bộ nào cũng thấy không vừa mắt. Diệp Uyên cứ thế gói lại bộ nào mình ưng ý. Vì anh biết rõ, một giây trước cô nói không thích, khi về tới nhà nhất định nhìn thấy bộ nào cũng lại khen đẹp.

Có Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên mới cảm thán người phụ nữ sinh con thật không dễ dàng, nhờ đó mà cũng hiểu được mẹ. Tuy rằng bà không được lòng người, bình thường cũng hay cằn nhằn anh nhưng dẫu gì bà cũng đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, hơn nữa điều kiện ở thời kỳ đó chắc chắn không tốt như bây giờ. Nghĩ vậy, Diệp Uyên cũng càng muốn đối xử với mẹ tốt hơn.

Đi cả một buổi sáng, Lâm Yêu Yêu cũng đã thấm mệt. Diệp Uyên bèn dắt cô đi tìm chỗ nghỉ.

Ai ngờ vừa rẽ đã gặp ngay Tịch Khê đang đi mua sắm.

Cô ta chỉ đi một mình, ăn mặc vô cùng cao quý, tao nhã, trong tay còn xách một túi đầy những đồ cao cấp, xem ra đã mua được không ít.

Khi ba người đối mặt nhau đều có phần sững sờ.

Lâm Yêu Yêu biết Tịch Khê. Nhìn thấy cô ta, cô cũng nhớ lại những lời cô ta nói với mình khi trước, trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Diệp Uyên có vẻ gượng gạo. Anh nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm ấy, nhất thời có ý kéo Lâm Yêu Yêu đi, định tránh mặt.

Còn Tịch Khê thì nhanh chóng bình thường trở lại. Cô ta tươi cười đi tới gần Lâm Yêu Yêu, nhưng lại bất ngờ bị Diệp Uyên chặn đường. Diệp Uyên cau mày: “Cô định làm gì?”

Lâm Yêu Yêu được Diệp Uyên chắn ở sau lưng. Cảm giác khó chịu ban đầu khi gặp Tịch Khê chẳng mấy chốc đã bị hành động này của Diệp Uyên xua tan, thay vào đó là sự nghi hoặc.

Hình như anh hơi nhạy cảm.

Tịch Khê thấy vậy, cười khẽ: “Em sẽ không làm hại tới vợ anh, anh căng thẳng gì chứ?”

Lâm Yêu Yêu đứng sau khẽ kéo tay Diệp Uyên.

Lúc này Diệp Uyên mới chợt nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá, hay từ từ tránh đường. Tịch Khê nhìn Diệp Uyên một cái, ánh mắt chan chứa tình cảm. Rồi cô ta lại đi tới trước mặt Lâm Yêu Yêu, tươi cười rạng rỡ: “Bụng cô lộ rõ rồi đấy, tốt thật! Là con trai hay con gái vậy?”

Lâm Yêu Yêu cũng cười khẽ: “Con gái.”

“Con gái tốt. Diệp Uyên thích con gái nhất.” Tịch Khê nhếch môi, nhướng mày nhìn Diệp Uyên: “Đúng không?”

Diệp Uyên không nói gì, nhưng sắc mặt thì khó đăm đăm.

“Hôm nay gặp nhau vội vàng quá, tôi phải tặng cho bé một bao lì xì mới phải.” Tịch Khê nói.

Lâm Yêu Yêu khẽ đáp: “Cô Tịch khách sáo rồi. Cháu còn chưa chào đời, chưa tới lúc nhận lì xì.”

“Cô Lâm đúng là người may mắn. Mang thai con gái, lại có chồng cùng đi mua sắm. Đâu như tôi, một thân một mình, đi chơi cũng chỉ thui thủi một mình thôi.”

Diệp Uyên đứng bên cạnh sốt ruột nói: “Yêu Yêu! Em mệt mà, về đi!”

Lâm Yêu Yêu đang định lên tiếng thì Tịch Khê chợt nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Yêu Yêu, nhìn Diệp Uyên như cười như không: “Sao thế? Sợ em ăn thịt vợ anh sao? Diệp Uyên! Đúng là trước đây em muốn được ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ anh cũng có vợ rồi, em còn làm gì được? Với lại, Yêu Yêu cũng đâu phải người hẹp hòi đến thế.” Nói tới đây, cô ta mới quay sang Lâm Yêu Yêu, cười nói: “Yêu Yêu! Lẽ nào đến giờ cô nhìn thấy tôi vẫn thấy khó chịu?”

Người ta đã nói đến mức này, Lâm Yêu Yêu cũng không còn gì để nói. Thấy Tịch Khê cứ nắm tay mình mãi, lại chẳng còn hình tượng kiêu ngạo cùng nụ cười tao nhã khi gặp riêng cô nói chuyện khi trước, cô ít nhiều thấy không quen.

Cô ngước mắt lên nhìn Diệp Uyên, cứ cảm thấy đằng sau gương mặt khó chịu của anh ẩn giấu điều gì đó, nhưng nhất thời không thể nói rõ. Tuy nhiên cô cũng tuyệt đối không định trò chuyện gì với Tịch Khê, cô bèn đáp qua loa: “Giỏi giang như cô, chỉ cần lên tiếng nhất định sẽ có không ít người đàn ông ưu tú nhào tới.”

“Vậy cũng phải ưng mới được! Người khác có giỏi cỡ nào tôi cũng không thích. Bạn trai tôi đâu có được như chồng cô. Anh ấy kỳ cục lắm, nào có giống Diệp Uyên, có thể cùng cô đi mua sắm.” Tịch Khê cười nói.

“Cô Tịch có bạn trai rồi ư?” Nghe xong mấy lời ấy, Lâm Yêu Yêu cũng yên tâm hơn.

Tịch Khê cong môi: “Coi là thế! Nhưng muốn ra hoa kết quả còn cần một thời gian nữa. Cô Lâm cũng biết đấy, đàn ông mà xuất sắc sẽ có rất nhiều đàn bà nhung nhớ.”

Lâm Yêu Yêu cứ cảm thấy câu nói này của cô ta hơi kỳ lạ.

Diệp Uyên khoác tay lên vai Lâm Yêu Yêu, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”

Anh không muốn để Yêu Yêu tiếp tục nói chuyện với Tịch Khê nữa.

Ai ngờ Tịch Khê hỏi thẳng: “Diệp Uyên! Có thể nói chuyện mấy câu không?”

Diệp Uyên đột ngột dừng bước, ánh mắt cảnh giác.

“Cô Lâm! Có tiện để tôi nói với chồng cô mấy câu không? Tôi muốn nhờ anh ấy chút chuyện.” Tịch Khê quay đầu, nhìn thẳng về phía Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu không thoải mái: “Có chuyện gì cô cứ nói luôn đi!” Cô không muốn tránh mặt.

Tịch Khê ngước mắt nhìn Diệp Uyên, nụ cười ẩn hiện mơ hồ.

Lòng Diệp Uyên giá lạnh. Anh hắng giọng, hạ thấp giọng nói với Lâm Yêu Yêu: “Em tới quán cafe phía trước đợi anh, anh sẽ lập tức tới tìm em.”

Lâm Yêu Yêu lại càng không hiểu.

“Nghe lời anh!” Diệp Uyên cúi xuống, hôn lên trán cô một cái.

Lúc ấy Lâm Yêu Yêu mới gật đầu, rời đi.

Sau khi chắc chắn Lâm Yêu Yêu không nghe thấy nữa, Diệp Uyên mới kéo Tịch Khê đi chỗ khác, sắc mặt không vui: “Cô theo dõi tôi?”

Tịch Khê nhìn anh, thấy gương mặt anh căng thẳng, cô ta trêu chọc: “Anh lo lắng gì chứ?”

“Tôi hỏi cô, có phải cô theo dõi tôi không?” Diệp Uyên dằn mạnh từng chữ.

Tịch Khê vỗ nhẹ vào chỗ túi xách: “Em đường hoàng tới đây mua đồ. Sao? Trung tâm thương mại này chỉ cho phép bà Diệp tới, không cho phép Tịch Khê này vào ư? Gặp nhau, chứng tỏ em và anh có duyên.”

“Tôi cảnh cáo cô, đừng có tới làm phiền vợ tôi!” Diệp Uyên nghiến răng.

“Em đâu có làm phiền cô ta. Anh thấy đấy, vừa rồi em và cô ta nói chuyện cũng vui vẻ lắm mà.”

Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, khẽ nheo mắt: “Rốt cuộc cô định làm gì?”

“Có định làm gì đâu!” Tịch Khê bật cười: “Diệp Uyên! Tại anh quá căng thẳng thì có. Lúc chưa cưới vợ, số người anh chơi bời cũng đâu có ít. Anh là công tử lăng nhăng có tiếng. Giờ lại lo lắng đến mức này? Chẳng còn chút phong độ trước kia gì cả!”

“Tịch Khê! Tôi không cần biết tối đó cô và tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa, tốt nhất cô chớ có tới quấy rầy gia đình tôi.” Hai mắt Diệp Uyên lạnh buốt.

Tịch Khê cười khẩy: “Anh coi em là mấy người đàn bà khi trước anh chơi chán rồi bỏ phải không? Bọn họ sợ cậu chủ Diệp, nhưng Tịch Khê này thì không đâu. Anh đoán xem, nếu cô vợ của anh biết được chuyện tối đó sẽ thế nào?”

“Cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ giết chết cô!” Răng Diệp Uyên va vào nhau ken két.

“Với thân phận cậu chủ Diệp trước đây của anh thì em tin. Bây giờ ư? Chẳng qua chỉ là một gã phi công, muốn giết em ư? Có thể sao?”

“Cô cứ thử xem!” Gương mặt Diệp Uyên thoáng hiện một sự tàn nhẫn.

Tịch Khê thu lại nụ cười, có lẽ vì thấy Diệp Uyên có vẻ không đùa giỡn. Cô ta nghiến răng, phẫn nộ nói: “Em chỉ muốn biết Lâm Yêu Yêu có cái gì tốt đẹp!”

“Cô ấy tốt hơn bất kỳ ai!”

“Thế ư?” Ánh mắt Tịch Khê đầy giễu cợt: “Nếu cô ta tốt đẹp đến thế, tại sao anh vẫn ngoại tình được?”

Con ngươi Diệp Uyên chợt co lại, ngữ khí rét buốt: “Tịch Khê! Cô đừng có vô liêm sỉ. Tối đó cô đã cho gì vào rượu đừng tưởng sau này tôi không điều tra ra! Bao nhiêu năm nay số rượu vang tôi uống còn nhiều hơn số muối cô ăn. Ly rượu ở đầu giường hôm đó có mùi gì bên trong, cô đừng tưởng tôi không ngửi ra. Cô muốn đem chuyện này ra uy hiếp tôi thì cô nhầm rồi đấy. Đừng nói là tôi đã bị đánh thuốc, cho dù say bí tỉ, tôi cũng không thể làm gì cô được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK