Tố Diệp đang định đứng dậy thì Niên Bách Ngạn giữ cô lại rồi nhìn Tiểu Đậu Tử: “Anh Cao! Đã sáu tuổi rồi, phải tự ngủ chứ?”
Tiểu Đậu Tử bĩu môi: “Phòng lớn quá, cháu ngủ không quen.”
“Là không quen hay là sợ vậy?” Tố Diệp chọc thằng bé.
Tiểu Đậu Tử mím môi không nói, khá bướng bỉnh.
Niên Bách Ngạn đứng dậy, đi về phía nó: “Quay về ngủ đi! Cháu là đàn ông con trai, không thể vì sợ hãi hay bất kỳ nguyên nhân gì khác mà muốn người khác ở bên cạnh mình. Như thế là không đúng.”
Lời dạy dỗ của anh không mang theo một chút dỗ dành nào.
Tiểu Đầu Tử im lặng cúi đầu.
Tố Diệp không đành lòng, bèn bước lên, kéo tay Tiểu Đậu Tử, xoa dịu: “Đi nào! Chị ngủ với em. Khi nào em ngủ được rồi là phải ngủ một mình nhé.”
“Vâng vâng!” Tiểu Đậu Tử vui mừng.
Niên Bách Ngạn giơ tay giữ Tố Diệp lại, vẻ mặt khó xử.
Tố Diệp mỉm cười, an ủi anh: “Đợi em nhé!”
Đợi tới lúc Tiểu Đầu Tử trằn trọc mãi mới ngủ được thì cũng đã khuya. Tố Diệp quay về phòng ngủ. Niên Bách Ngạn vẫn còn thức. Anh tựa vào đầu giường đọc báo. Thấy cô đi vào, anh khẽ hỏi: “Thằng bé ngủ rồi à?”
“Vâng!” Tố Diệp vươn vai một cái, trong lòng một trào dâng một niềm ấm áp lạ kỳ.
Chỉ một câu hỏi bâng quơ của anh nhưng lại khiến Tố Diệp cảm thấy rất khác biệt. Đó là một cảm giác hoàn chỉnh giống như một gia đình. Dường như anh và cô đều là làm bố làm mẹ. Ở phòng bên kia chính là con của họ. Sau khi cô dỗ cho con ngủ, chồng cô sẽ ngồi ở đầu giường đọc báo, rồi cô và anh sẽ trò chuyện xem ngày hôm đó con họ đã làm những gì.
Đó chẳng phải là một cuộc sống cô luôn mơ ước sao?
Cô trèo lên giường, mệt mỏi nằm sbò lên ngực anh.
Niên Bách Ngạn không để tâm, tiếp tục đọc báo.
Cô mỉm môi, ngẩng đầu lên, chọc vào cằm anh: “Giận đấy à?”
Niên Bách Ngạn liếc cô một cái, nhưng không nói gì.
“Ôi trời! Nó là trẻ con mà, ai lại đi giận dỗi với trẻ con chứ?” Tố Diệp không nhịn được cười.
Niên Bách Ngạn đặt Ipad sang một bên, sau đó ôm lấy cô, khẽ nói: “Bỗng nhiên lại có một thằng tiểu quỷ bám riết lấy em, anh chưa quen lắm.”
“Thế sau này chúng ta không được đẻ con trai sao? Nếu em mà sinh con trai, có phải anh định ghen với cả con không đây?”
Đây vốn dĩ chỉ là một câu nói vô tâm, cô buông ra một cách ngẫu hứng, không suy nghĩ gì nhiều. Chỉ có điều, khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi Niên Bách Ngạn khựng lại, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Niên Bách Ngạn áp sát người xuống, nhẹ nhàng vờn đùa bên tai cô: “Bình thường em đã giống trẻ con rồi, lại thêm trẻ con nữa, anh chẳng hóa thành vua của trẻ con? Có em là đủ rồi!”
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Vào khoảnh khắc môi chạm môi, Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình nứt vỡ, tan thành từng mảnh. Sự ấm áp trong phòng không thể làm tan chảy cảm giác giá băng nơi đáy tim, ngược lại khiến cô càng thêm cô quạnh.
Vừa rồi cô quên mất, quên mất vấn đề của bản thân mình.
Còn Niên Bách Ngạn đã nghiễm nhiên chấp nhận cả đời này sẽ không có con.
Điều này càng khiến cô thêm buồn.
Cô không muốn như vậy, tuyệt đối không thể như vậy…
***
Từ sau khi kết hôn, Diệp Uyên rất ít khi tụ tập bạn bè, nhất là sau khi xảy ra chuyện chết giả, cộng thêm chuyện Lâm Yêu Yêu đang mang bầu, số lần gặp gỡ bè bạn của anh lại càng thêm hiếm hoi. Sau này còn hiếm tới mức gần như không tham gia hẳn khiến đám bạn của anh không ngớt lời oán trách.
Khi Diệp Uyên chưa lấy vợ, chỉ cần rảnh rỗi, chắc chắn sẽ làm khách quen của quán bar. Các buổi tiệc lớn nhỏ cũng không bao giờ vắng mặt anh. Thế nên có một sự thay đổi lớn lao sau ngày cưới như vậy khiến bạn bè trách móc cũng là chuyện bình thường.
Tối nay, đám bạn đã gọi đến nỗi di động của anh như sắp nổ tung. Lý do là anh gặp đại nạn không chết, kiểu gì cũng phải ăn mừng. Ban đầu Diệp Uyên không muốn đi, nhưng sau đó Lâm Yêu Yêu biết chuyện cũng khuyên anh nên đi. Dù kết hôn cũng không có nghĩa anh cắt đứt mọi mối quan hệ khi trước, cũng phải giao lưu với bạn bè chứ.
Trên đời này có một kiểu đàn ông ngày nào cũng om xòm đòi tự do, đòi không gian, lúc nào cũng muốn giấu vợ đi nhậu nhẹt với bạn bè. Cũng có một kiểu đàn ông, trước khi cưới rất ồn ào, sau khi cưới lại yên ắng. Diệp Uyên chính là điển hình cho kiểu ấy.
Lâm Yêu Yêu hiểu tính anh. Anh thích náo nhiệt, cũng thích tụ tập cùng bè bạn. Cô không thích để người khác bàn tán sau lưng rằng chồng mình bị vợ quản chặt, không muốn anh bị chụp mũ rằng có vợ quên bạn. Thế nên cô sẽ không can dự vào không gian xã giao của anh.
Như vậy ngược lại càng khiến Diệp Uyên ái ngại.
Anh hứa với cô nhất định sẽ không uống nhiều rượu, chắc chắn không về nhà quá muộn.
Nguyễn Tuyết Mạn ngồi bên cạnh tỏ ra bực bội: Đi gặp mấy đứa bạn hư thân của con mà biết đường dừng sao? Trước đây có khi nào con không uống nhiều? Không được đi!
Diệp Uyên cười trừ.
Lâm Yêu Yêu không muốn bó buộc anh. Làm cơ trưởng vốn dĩ đã nhiều áp lực, rảnh rỗi cùng bạn bè tụ tập cũng là cách để thả lỏng tinh thần. Cô an ủi Nguyễn Tuyết Mạn, rồi dặn dò Diệp Uyên đừng uống nhiều quá, tàm tạm rồi về nhà thôi.
Diệp Uyên gật đầu lia lịa.
Đàn ông ở độ tuổi Diệp Uyên thì bạn bè cũng tầm tuổi ấy. Mấy cuộc gặp mặt không thể đặt tại mấy quán bar ở Sanlitun. Đó đều là nơi của mấy thanh niên choai choai hoặc mấy tay công tử ăn chơi trác táng.
Họ gặp nhau ở một hội quán hàng đầu Bắc Kinh phía Tam Hoàn.
Bước vào, đập vào mặt chắc chắn là một sự xa hoa mà không khoa trương.
Mười mấy người đã đợi Diệp Uyên từ lâu. Anh đẩy cửa đi vào, tiếng người ồn ào. Thấy anh tới, băng rôn tung bay. Sau đó đập vào mắt anh là một bàn đầy rượu, vô số loại khác nhau.
Có người nhào tới, tươi cười nói: “Thằng này! Không chết mà còn giấu, chẳng nói với anh em một tiếng!”
Diệp Uyên chỉ cười không đáp.
“Nào, nào, nào! Nhanh tới đây! Đợi mình cậu thôi đấy!” Lại có người bước tới khoác vai Diệp Uyên, hào sảng nói.
Diệp Uyên bị cả đám người ngồi vây quanh. Anh che chặt chai rượu: “Hôm nay tớ không uống rượu đâu!”
“Cậu Diệp! Cậu trêu tớ à? Tất cả bọn tớ vì cậu mới tụ tập. Dù cậu không uống nhiều cũng nể mặt vài chén chứ?”
Diệp Uyên phá lên cười: “Qua loa thì được. Các cậu đừng có mà chuốc say tớ!”
“Có vợ rồi đúng là có khác!” Có một người bạn ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ vào nhẫn của anh: “Thế nào? Không cởi nhẫn ra à?”
“Cởi nhẫn ra làm gì?” Diệp Uyên không hiểu.
Cậu bạn kỳ lạ hỏi: “Cậu tới đây là để thoải mái, còn dùng nhẫn trói buộc mình?”
Diệp Uyên đẩy cậu ta ra, chỉ vào nhẫn: “Cái nhẫn này, có đánh chết tớ cũng không tháo ra lần nữa đâu.” Lần trước tháo ra một lần với mục đích làm lẫn lộn. Thế nên khi đánh lại một chiếc nhẫn giống y hệt, anh đã thề rằng cả đời này không bao giờ tháo nó xuống nữa.
“Cậu ta yêu vợ như mạng sống. Mấy cậu đừng trêu nữa. Nào, nào, nào! Đủ người rồi, uống thôi!” Có người bật cười.
Đám người huyên náo rót rượu vui vẻ.
Có người kêu lên: “Còn chưa đủ người mà!”
Còn chưa đủ ư?
Diệp Uyên đang ngẫm nghĩ thì cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Mắt mọi người sáng lên. Là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, ăn mặc vô cùng khéo, ánh mắt đong đưa động lòng người. Sau khi thấy mọi người, cô ta mỉm cười chào hỏi lần lượt từng người một.
Diệp Uyên sững người. Sao lại là cô ta?
Tịch Khê!
Những người ở đây đa phần đều quen biết cô ta, điều này khiến Diệp Uyên thấy kỳ lạ. Nhưng mà nghĩ lại cũng không gì quá lạ lẫm. Tịch Khê là con nhà danh giá, mà đám bạn của anh cũng có rất nhiều ở trong ngành, muốn nghe ngóng về ai đều rõ.
Tịch Khê đi tới bên cạnh Diệp Uyên. Có người nhường chỗ cho cô ta. Cô ta bèn ngồi xuống, chủ động chào hỏi anh: “Hi! Lâu rồi không gặp! Anh không sao, mọi người đều rất vui.”
Diệp Uyên không ngờ cô ta lại tới đây. Anh sững sờ mấy giây, sau đó cười cười: “Khiến mọi người lo lắng rồi, thành thật xin lỗi!”
Tịch Khê vẫn nở nụ cười mỉm nhàn nhạt. Cô ta cầm chai rượu lại, nâng lên trước mặt anh: “Để thể hiện sự hối lỗi của anh, phải uống một ly chứ!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Nào! Mọi người cạn ly!” Có người hô lên.
Diệp Uyên như con vịt bị cột lên giá, không lên được, cũng không xuống được. Anh đành bấm bụng rót một ly rồi cạn với mọi người.
Dần dần, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt.
Mọi người càng chơi càng hăng, rượu càng uống càng nhiều…
***
Ngày hôm sau.
Lúc Diệp Uyên tỉnh dậy, thấy mình đang ở khách sạn.
Trên một chiếc giường đế vương rộng lớn, trắng muốt một màu. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, qua lớp rèm mỏng manh, trải một màu vàng óng xuống nền đất, chi chít như vàng vụn.
Đầu anh đau như búa bổ, khó chịu hệt như có ai cầm búa đục nó ra.
Vừa mở mắt ra, anh chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu. Phải một hai phút sau anh mới định thần lại được. Anh cố gắng ngồi dậy nhưng bỗng cảm thấy cánh tay nặng trịch.
Anh quay đầu.
Đối diện là gương mặt một người phụ nữ.
Đang gối đầu lên tay anh, say ngủ.
Cả người Diệp Uyên cứng đờ. Dưới lớp chăn mỏng, anh có thể cảm nhận được mình đang trần truồng. Áo sơ mi và quần Âu của anh rơi vãi dưới chân. Cả người phụ nữ đang ở trong lòng hình như cũng không mặc gì. Cánh tay bóng loáng vẫn còn đang vòng qua eo anh. Hơi hé chăn ra, cơ thể cô ta lạc vào mắt anh.
Đó là… Tịch Khê.
Đang ngủ rất say trong lòng anh.
Đầu óc anh bỗng chốc nổ tung!
Tối qua anh đã làm gì?
À không, tối qua anh đã làm gì Tịch Khê?
Diệp Uyên hoang mang, thậm chí bất an và căng thẳng. Anh cố gắng nhớ lại tình cảnh tối qua nhưng chỉ dừng lại ở giây phút Tịch Khê chúc rượu. Sau đó đúng là anh có uống mấy cốc, rồi sau đó thì sao?
Sao anh lại vào khách sạn? Tại sao Tịch Khê lại nằm bên cạnh?
Diệp Uyên càng nghĩ càng cảm thấy kinh hoàng. Anh từ từ rút tay ra. Anh ngồi dậy, ánh mắt lướt qua chiếc di động ở đầu giường. Anh cầm lên xem. Toàn bộ đều là các cuộc gọi nhỡ của Lâm Yêu Yêu nhưng di động đã bị chuyển thành chế độ câm.
Chết tiệt!
Tịch Khê hay anh là người làm việc này?
Diệp Uyên cảm thấy đầu óc choáng váng. Anh vội vàng đi xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, mặc vào.
Lúc anh đang cài cúc áo, giữa eo bỗng xuất hiện một đôi tay, bám riết lấy người anh như một con rắn, sau đó là chất giọng mềm mại, thẹn thùng: “Uyên! Anh dậy sớm vậy!”