Cô thật muốn giả vờ không nghe không thấy, nhưng mà, nếu muốn không chú ý tới dáng vẻ cao ráo của anh quả thật là có hơi khó, chớ nói chi là xung quanh chiếc xe còn có những người khác đứng đó, thậm chí lời nói của anh là nhằm vào cô, rõ ràng cho thấy đang đợi cô.
"Tòng Thiện, sếp Hàn gọi cậu đấy, cậu mau qua đó đi. Đến doanh trại mình lại tới tìm cậu, đi trước." Lộ Gia Nghi xoay người nhìn bạn tốt, thấy cô không có chút dấu hiệu hành động nào, vội vàng nhắc nhở, nói xong, tự mình nhanh chóng chạy đi.
Không có lựa chọn nào khác cô đành phải đi tới chiếc xe ở bên cạnh, Thẩm Tòng Thiện không tình nguyện mà chào một cái: "Sếp!"
Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, sắc mặt không tốt: "Lần sau động tác lại chậm như vậy, cô liền chạy bộ đến doanh trại cho tôi."
Vừa nhìn thấy anh, giận ghê gớm, nhưng nghĩ đến bây giờ anh là người chỉ huy lực lượng gìn giữ hòa bình của cả Trung Quốc, cũng chính là cấp trên của cô, Thẩm Tòng Thiện chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong bụng, lớn tiếng đáp lại nói: "Vâng, thưa sếp!"
"Lên xe, do cô lái." Thốt ra một câu chỉ thị ngắn gọn, Hàn Dập Hạo ngồi lên tay lái phụ phía trước, những người khác cũng rối rít ngồi lên xe.
"Báo cáo sếp, tôi không quen thuộc đường xá." Cô vừa mới đến, ngay cả đường cũng không biết, người này không phải là cố ý chỉnh cô chứ.
"Không thấy trên xe có hệ thống định vị sao? Làm cảnh sát gìn giữ hòa bình, lái xe tuần tra là công việc cơ bản nhất, ngay cả chút chuyện này cũng khó khăn, vậy cô còn tới đây làm gì!" Hàn Dập Hạo không chút lưu tình mà trách cứ.
Thẩm Tòng Thiện cắn môi dưới, thực ra cô muốn nói mình mới vừa xuống máy bay, thân thể rất mệt mỏi, hơn nữa sự chênh lệch thời gian vẫn còn chưa có điều chỉnh xong, lại phải lái một quãng đường dài như vậy, nếu như trên đường xảy ra bất trắc gì đó, tất cả mọi người trên xe đều sẽ gặp nguy hiểm. Truyện được đăng tại
Nhưng thái độ của anh, lại khiến cô nuốt lời muốn nói trở về trong miệng.
Cô quật cường nhanh chóng ngồi lên ghế lái, lưu loát đeo dây nịt an toàn lại, liền xuất phát lên đường.
Ra khỏi thủ đô, cảnh vật dọc đường khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện càng lúc càng nặng nề.
Mặc dù đã sớm biết tình hình cơ bản của quốc gia này, nhưng quả thật khi đặt mình vào đống hoang tàn bị lửa đạn rửa tội qua, thì người lạc vào cảnh này vẫn là cảm thấy tương đối phức tạp.
Dọc theo đường đi, đất khô cằn khói đen, cảnh tượng đổ nát, đống đống nhà cửa và cánh đồng bị phá hủy, xác động vật rải rác, dẫn tới bầy ruồi bọ bay quanh quẩn.
Thỉnh thoảng có vài người dân tị nạn quần áo rách rưới quỳ gối ven đường ăn xin, gầy như que củi, nghẹn ngào thê lương kêu gào.
Cách thủ đô càng xa, những tình hình này càng lúc càng tồi tệ.
Thẩm Tòng Thiện nhịn không được than thở trong lòng, chiến tranh quả nhiên là con dao tội ác nhất, người chết đã chết, người sống lại vẫn bị giày vò.
Bởi vì không quen đường, không lâu sau, chiếc xe Thẩm Tòng Thiện lái bị đoàn xe bỏ lại xa xa phía sau.
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ gầy lao tới.
Thẩm Tòng Thiện cả kinh, lập tức thắng lại.
Thắng gấp dẫn đến quán tính khiến cô thiếu chút nữa nhào vào trên tay lái, mà những người trên xe cũng vội vàng nắm lấy tay vịn.
"Chuyện gì thế?" Phía sau có người hỏi.
Ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Tòng Thiện nhìn thấy hóa ra là một người da đen trẻ tuổi, anh ta xông tới giữa đường, chặn xe của cô rồi quỳ xuống, dập đầu.
"Không có gì, tôi đi xuống xem một chút." Thẩm Tòng Thiện vừa muốn mở cửa xe, Hàn Dập Hạo lại ngăn cô lại.
"Không được mở cửa xe."
"Anh không thấy có người trên đường cái à? Tôi đi xuống hỏi xem là xảy ra chuyện gì." Thẩm Tòng Thiện không vui nhìn chằm chằm bàn tay đang túm lấy tay cô, mở miệng nói.
"Chẳng qua chỉ là một người dân tị nạn, không cần để ý tới, tiếp tục lái xe, chính hắn sẽ tránh ra." Anh thản nhiên nói.
Nghe được những lời nói lạnh lùng vô tình như vậy, Thẩm Tòng Thiện quả thật không muốn tin vào tai mình, cô trợn to hai mắt, "Dân tị nạn thì không phải là người sao? Nếu như anh ta không tránh ra, có phải anh muốn tôi đụng chết anh ta phải không?"
"Chuyện này là chuyện thường xảy ra ở đây, tôi nói tiếp tục lái thì cứ tiếp tục lái." Hàn Dập Hạo ra lệnh.
"Anh đúng là không thể nói lý, buông tay! Tôi muốn đi xuống xem một chút!" Thẩm Tòng Thiện cũng đã phát cáu, cô kiên trì nói.
Tuy nhiên, lực trên cổ tay lại đột nhiên tăng thêm.
"Đây không phải là thương lượng, đây là mệnh lệnh. Cô dám mở cửa xe, chính là trái lệnh!" Sắc mặt Hàn Dập Hạo tái xanh nói.
"Tùy anh muốn xử lý thế nào thì xử." Thẩm Tòng Thiện lạnh lùng nhìn anh một cái, không sợ anh uy hiếp chút nào.
Cô muốn dùng tay kia mở cửa xe, lại bị anh nhanh tay nhanh mắt ấn chặt lại.
"Tôi nói cho cô biết lần nữa, không được mở cửa xe! Nếu cô tiếp tục không nghe theo chỉ huy, tôi sẽ trói cô lại giống như những vật liệu kia, ném tới phía sau." Hàn Dập Hạo nhíu mày, môi mỏng lạnh lùng như lưỡi dao thốt ra lời cảnh cáo.
"Rốt cuộc anh có tính người hay không vậy! Anh không thấy có người quỳ gối giữa đường hay sao, không thấy anh ta đang dập đầu với anh hả?" Thẩm Tòng Thiện nhịn không được hét lên với anh, dùng sức muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh.
Tuy nhiên, sức lực của cô không lay động được anh chút nào, Hàn Dập Hạo bị giãy giụa của cô chọc giận, anh đè hai tay của cô lại phía sau, cũng hét lớn nói: "Làm sao cô biết người phía trước nhất định là dân tị nạn? Nếu như hắn là quân vũ trang phản chính phủ, chờ cô mở cửa xe, người của bọn họ sẽ xông lên, bao vây chiếc xe này, đến lúc đó, trách nhiệm này, cô gánh nổi sao?"
Nghe được lời của anh, Thẩm Tòng Thiện hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng khi tầm mắt của cô rơi vào trên người thiếu niên đang không ngừng dập đầu ở đó, trái tim đột nhiên đau nhói, cô hỏi ngược lại: "Nếu như anh ta không phải thì sao?"
"Cho dù hắn không phải, cô cũng không được phép mạo hiểm mở cửa xe như vậy." Giọng anh như bàn thạch, ánh mắt lạnh như sắt.
"Được rồi." Thẩm Tòng Thiện thỏa hiệp, "Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là cũng chỉ muốn ăn chút gì, chúng ta ném chút đồ ăn xuống đó, hẳn là anh ta sẽ tránh ra."
"Không được." Anh quả quyết từ chối.
"Tại sao?" Cô khó có thể tin mà nhìn vào anh, không thể tin được ngay cả điều thỉnh cầu này anh cũng không đồng ý.
"Cô thấy xung quanh có bao nhiêu dân chạy nạn sao? Cô ném thức ăn ra ngoài, chỉ có một kết quả, đó chính là tất cả dân tị nạn đều sẽ vây quanh, đến lúc đó cô làm sao có thể lái xe ra khỏi đám dân tị nạn này?" Lý do của anh hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, Thẩm Tòng Thiện vẫn không tiếp thụ được, "Vậy ý của anh là, mặc kệ sự sống chết của bọn họ sao?"
"Đúng vậy." Anh không chút do dự nói, ngay cả chân mày cũng không cau lại.
Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh lý luận với anh, "Chúng ta có thể ném thức ăn xa một chút, như vậy cũng sẽ không gây ra tắc nghẽn đường."
Sắc mặt anh không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói: "Cô có biết, rau dưa và thức ăn ở đây đều là do Liên Hiệp Quốc căn cứ vào mỗi người mỗi ngày tiêu hao khoảng bao nhiêu calo để tính toán và phân phối hay không hả, vật liệu ở trại lính đã rất thiếu thốn, không có thứ gì dư thừa để có thể phân cho dân tị nạn."
"Vậy anh có biết, có lẽ một túi lương thực thì có thể cứu mạng mọi người ở đây hay không?" Cô đấu lý, không chịu nhượng bộ.
"Cô có thể bảo đảm bọn họ sống thêm được mấy ngày? Vài ngày sau, bọn họ cũng sẽ chết đói." Anh tàn nhẫn nói.
"Anh đúng là kẻ máu lạnh." Cô chán ghét nhìn anh, gằn từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Tôi tự nguyện dùng khẩu phần của tôi phân cho dân tị nạn, như vậy không có vấn đề gì chứ."
"Vật liệu là do quân đội thống nhất quản lý, cô không có tư cách nói ra yêu cầu gì cả." Hàn Dập Hạo vẫn là tỏ thái độ cứng rắn này.
"Tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim của anh có phải là làm bằng đá hay không!" Cô cũng không nhịn được nữa, tức giận mà hét lên, "Anh mở to hai mắt ra mà nhìn xem những người dân tị nạn xung quanh, bọn họ có khi là người mẹ ôm lấy đứa nhỏ, có khi là ông già gầy đến chỉ còn một lớp da, còn có khi là đứa trẻ chỉ có mười mấy tuổi tay chân không được đầy đủ! Anh nói xem, bọn họ là phần tử vũ trang sao? Anh nhìn người thiếu niên trước mặt kia xem, anh ta không ngừng dập đầu đến cả mặt đất cũng đã bị nhiễm đỏ, anh nói xem anh ta là phần tử vũ trang sao? Anh sợ chết như vậy, vậy anh còn làm người lính gìn giữ hòa bình để làm gì! Hàn Dập Hạo, anh thật sự là một tên khốn kiếp thấy chết mà không cứu! Anh buông ra cho tôi!"
Cô mắng chửi thẳng thừng khiến Hàn Dập Hạo mất hết tính nhẫn nại, anh biết bây giờ nói với cô thế nào cũng vô dụng, dứt khoát đánh vào sau gáy của cô một cái.