"Không phải, chỉ là từng có vài lần có duyên gặp mặt thôi." Tòng Thiện tránh nói vào vấn đề chính trả lời.
"Vài lần có duyên gặp mặt mà dễ nói chuyện như vậy?" Tiểu Kha kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, những "Phú Nhị Đại" trong truyền thuyết này thật sự dễ chung đụng như vậy sao?
"Là ngoại lệ." Tòng Thiện cười cười, cũng đúng là một trường hợp ngoại lệ, nếu không phải là vì Hàn Dập Hạo, sao Đường Tuấn có thể bỏ qua cho cô cơ chứ.
Rất nhanh, tất cả các ngọn đèn trong phòng bao ở Cửu Cung đều bắt đầu sáng lên, lập tức đã có người đi vào kiểm tra.
Sau khi Tòng Thiện đi vào phòng bảo an và trải qua việc lọc băng hình trong vòng nửa giờ, thì nhạy bén phát hiện có một chỗ bất thường.
Lúc cô nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông ôm lấy một cô gái rời đi, thì cô nhíu mày, hỏi bảo an: "Bọn họ chỉ quét một thẻ sao?"
"Sếp, đúng vậy. Ở đây, khách của chúng tôi đều là nhân vật có mặt mũi, thỉnh thoảng bọn họ sẽ dẫn theo bạn gái của mình vào, chúng tôi sẽ không hỏi tới. Giống như tình huống như thế, thông thường đều là khách ôm bạn gái đã uống say rời đi." Bảo an giải thích nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện không nói gì, cô vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, cảm thấy có chỗ nào đó khác thường.
"Tạm dừng!" Tòng Thiện đột nhiên lên tiếng, chỉ vào chân cô gái nói, "Phóng to chỗ này lên, sau đó lại trả trở về, lại lặp lại động tác chậm lại."
Bảo an có chút khó hiểu, nhưng phía trên đã dặn muốn bọn hắn phải phối hợp, vì vậy lập tức nghe theo lời Tòng Thiện phát lại hình ảnh.
"Chị Thẩm, phát hiện cái gì sao?" Tiểu Kha thấy vẻ mặt Tòng Thiện nghiêm túc, lên tiếng hỏi.
"Cô xem! Mũi chân của cô gái này là hướng xuống, không phải là hướng lên trước, chứng minh cô ấy vốn không phải là say, mà là bị đánh bất tỉnh!" Tòng Thiện chỉ vào sơ hở nói, một người thật sự uống say cũng sẽ không say đến nỗi bị người ta kéo, ngay cả mũi chân liên tục rê ở trên sàn cũng không phản ứng.
Người ở trong phòng bảo an vừa nghe, cũng đã hoảng hốt, lập tức điều tra tin tức người đàn ông quét thẻ, lại phát hiện người đó vẫn còn ở trong Cửu Cung, vốn không có ra ngoài.
"Các anh không nhớ được mặt của hội viên sao?" Nhớ tới vừa rồi ông quản lý kia vênh váo tự đắc, Tiểu Kha nhịn không được làm khó nói.
"Cái này..." Đội trưởng đội bảo an vội vã giải thích nói, "Bởi vì chúng tôi vừa đổi một nhóm bảo an, hơn nữa, cách ăn mặc của khách đều gần giống nhau, bộ dáng uống rượu cũng có chút khác biệt với trong hình, nếu như không cẩn thận xem xét mà nói, chúng tôi cũng khó nhìn ra."
"Được rồi." Tòng Thiện ngắt ngang lời giải thích của anh ta, quay đầu sang tiểu Kha nói, "Người trong hình này tôi đã gặp qua, là đám bạn kia của An Bối Bối. Chúng ta đi lên hỏi cậu ta một chút."
"Được." Tiểu Kha gật đầu, đi theo Tòng Thiện ra khỏi phòng bảo an.
Trở lại phòng bao, đám nam nữ này vẫn còn ở bên trong, Tòng Thiện bảo bọn họ kiểm tra thẻ của mình, quả nhiên có người phát hiện mất thẻ.
"Chị Thẩm, số người không đúng." Tiểu Hà tỉ mỉ đếm, nói với Tòng Thiện, "Tôi nhớ rõ, vừa rồi nhóm người của bọn họ cộng thêm An Bối Bối tổng cộng là mười hai người, bây giờ ở trong này chỉ có mười người, rõ ràng ngoại trừ An Bối Bối, còn có người mất tích."
Tiểu Kha vừa nghe, lập tức lớn tiếng hỏi: "Trong nhóm các người còn có ai không có ở trong này?"
Nhóm người bọn họ bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng có người nói: "Không thấy Kỳ Tử."
Tòng Thiện đi tới trước mặt chàng trai mất thẻ, hỏi: "Cậu mất thẻ là lúc nào?"
Có lẽ người nọ cũng cảm thấy được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không dám chậm trễ nói: "Lúc vào đây, tôi quét thẻ rồi bỏ lại trong ví, ví của tôi cất ở trong túi quần sau, tại sao mất thẻ thì tôi cũng không biết, ví vẫn còn ở đây."
"Có phải cậu Kỳ Tử kia ngồi chung với cậu hay không." Tòng Thiện tiếp tục hỏi.
Chàng trai suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đi vào không lâu, ở lúc tôi chọn bài hát, cậu ấy đứng ở phía sau vỗ tôi một cái, nói ví tiền của tôi bị rơi, sau đó còn rất lịch sự trả lại cho tôi. Tôi biết rồi, nhất định là cậu ấy trộm thẻ của tôi!"
"Mọi người quen người tên Kỳ Tử này sao?" Tòng Thiện nhìn lướt qua mọi người, đặt câu hỏi.
Không nghĩ tới tất cả mọi người đều lắc đầu, nói: "Kỳ Tử này là Bối Bối gọi tới, chúng tôi cũng là lần đầu gặp nhau."
"Là chúng tôi sơ sót." Tòng Thiện vừa nghe, một manh mối sáng tỏ đã hiện lên trong đầu cô, hiển nhiên trước đó bọn họ không có điều tra những người bạn này của An Bối Bối là sai lầm lớn nhất, ai có thể nghĩ tới trong đám người An Bối Bối quen cũng có bọn cướp?
Không lâu sau, bên Cửu Cung truyền tin đến, mỗi phòng bao đều đã điều tra qua, không có tìm thấy An Bối Bối.
Bây giờ cơ bản có thể khẳng định cô ấy bị bắt đi rồi.
"Báo cáo tình hình đi." Tòng Thiện giao cho người của tổ bảo vệ lấy khẩu cung bạn của An Bối Bối, mình đi ra ngoài trước.
Tin An Bối Bối mất tích nhanh chóng truyền đến tai An Đạo Ninh, dựa vào trình tự, Tòng Thiện đi đến nhà họ An nói cho người nhà của An Bối Bối biết, không nghĩ tới An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà đã ngồi ở trên sofa chờ cô từ sớm.
Vừa thấy Tòng Thiện đi vào, Tô Nhị Hà đột nhiên đứng lên, chỉ vào mũi Tòng Thiện mắng to: "Cô làm việc thế nào vậy hả? Đang yên đang lành sao con gái của tôi lại bị người ta bắt đi? Tôi nói cho cô biết, nếu như con gái của tôi mất đi một sợi tóc nào, tôi nhất định tố cáo cô!"
"An phu nhân, bà nói lý một chút." Tiểu Kha bất bình dùm, "Làm sao chúng tôi biết trong đám bạn của An tiểu thư có bọn cướp? Người trong nhà của bà cũng không nắm rõ được bạn bè của cô ấy, sao chúng tôi biết được?"
"Đến phiên cô nói chuyện sao?" Tô Nhị Hà bị người chống đối, giận đến mức tức giận mắng, "Bây giờ là mấy người đánh mất con gái của tôi, còn dám viện cớ? Mấy người làm việc như vậy sao? Ngày mai, tôi nhất định bảo cục trưởng Trần đình chức của mấy người!"
Tiểu Kha còn muốn lên tiếng, Tòng Thiện giữ cô lại, đúng mực mà nói với Tô Nhị Hà: "Chúng tôi là theo lệ tới đây nói cho An tiên sinh, An phu nhân biết một tiếng, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực tìm tung tích của lệnh thiên kim, xin mọi người yên tâm."
"Yên tâm?" An Nhuế ngồi ở bên cạnh nói, "Hiện tại em gái của tôi sống chết chưa biết, cô còn bảo chúng tôi yên tâm sao?"
"Tóm lại, cảnh sát đã triển khai điều tra. Nếu như quả thật là bọn cướp bắt An tiểu thư đi, vậy thì bọn họ nhất định sẽ liên lạc với mọi người, đến lúc đó sẽ có đồng nghiệp ở tổ kỹ thuật phụ trách lần theo dấu vết đường dây, tin rằng nhất định sẽ tìm được tung tích của bọn họ." Tòng Thiện cất giọng rõ ràng nói.
"Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho con gái của tôi không sao, nếu không thì đám vô dụng mấy người đợi từ chức đi." Tô Nhị Hà không buông tha mà chỉ trích nói, giương oai giống người đàn bà chanh chua vậy, trong phòng khách lớn như vậy chỉ nghe thấy giọng sắc bén của bà.
"Chúng tôi đi trước." Lúc này, đồng nghiệp ở tổ kỹ thuật đi vào, Tòng Thiện không muốn lại cùng Tô Nhị Hà lằng nhằng thêm nữa, lạnh nhạt nói một câu, liền dẫn tổ bảo vệ rời đi.
Tô Nhị Hà còn muốn tranh cãi, An Đạo Ninh không nhịn được lên tiếng ngăn lại nói: "Đủ rồi!"
Tô Nhị Hà quay đầu trừng mắt liếc ông một cái, nổi giận mà đi lên lầu, và An Nhuế cũng theo mẹ rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại An Đạo Ninh và bóng dáng bận rộn của tổ kỹ thuật .
Nhìn cảnh sát sắp đặt thiết bị, An Đạo Ninh rơi vào trầm tư, ở sau khi Tô Nhị Hà biết được tin tức An Bối Bối mất tích, đã tới tìm ông làm ầm ĩ, mắng to là Tòng Thiện âm thầm giở trò quỷ, rất có thể bọn cướp này chính là cô tìm tới, nếu không thì sao Bối Bối lại bị người ta dễ dàng đưa đi ở trước mắt một đám cảnh sát như vậy?
An Đạo Ninh cũng phiền lòng, ông quở trách Tô Nhị Hà, trước khi chưa có làm rõ mọi chuyện đừng suy đoán lung tung, nếu quả thật là Tòng Thiện làm, một khi chuyện vỡ lở, đối với cô cũng không có chút lợi ích nào.
Nhưng vừa rồi khi ông nhìn phản ứng của Tòng Thiện, thì trong lòng lại mơ hồ có một tia nghi ngờ, bởi vì từ trên mặt Tòng Thiện, ông không nhìn ra được bất kỳ vẻ mặt bối rối nào, thay vào đó là sự tỉnh táo giống như pho tượng đá, hơn nữa khi nhìn vào trong mắt của ông, lại còn giấu giếm một tia cảm xúc ông nhìn mà không thể hiểu được.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến cô? Cô đưa Bối Bối đi là vì để trả thù bọn họ sao?