Tâm trạng trở nên có chút buồn bực, Tòng Thiện thu dọn xong xuôi thì đi làm bữa sáng, sau khi làm xong đi gọi Thẩm Tòng Như dậy ăn, mình uống cốc sữa rồi đi làm.
Lúc mười giờ sáng, bộ pháp chứng đưa bản báo cáo tới, xác nhận sợi quần áo lấy được từ trên người Tần Kha hôm qua trùng khớp với sợi quần áo lấy được từ trên người của người bị hại, nói cách khác Tần Kha có hiềm nghi lớn nhất.
"Xin lệnh bắt." Tòng Thiện liếc mắt nhìn văn kiện một cái, lập tức hạ lệnh.
"Vâng!" Người của tổ chuyên án lập tức xuất phát, trong khi nhà họ Tần vẫn còn nằm ở trên giường thì đã đưa Tần Kha về cục cảnh sát.
Ở cửa phòng thẩm vấn, cả người Tần Kha mang theo hơi thở hung ác nham hiểm nhìn Tòng Thiện, anh ta nheo mắt lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Tòng Thiện gằn từng chữ nói: "Là cô! Rất tốt, bổn thiếu gia đã nhớ kỹ."
"Nói thêm một câu nữa, sẽ tăng thêm tội đe dọa người khác!" Một sĩ quan cảnh sát cảnh cáo nói.
"Đưa anh ta vào đi." Tòng Thiện lạnh nhạt nói.
Tần Kha uy hiếp mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, ngừng lại hồi lâu, vẫn là chủ động đi vào.
Rất nhanh, luật sư của Tần Kha tới, mặc dù luật sư ở bên cạnh, Tần Kha trả lời vẫn rất cẩn thận, nhưng bởi vì chứng cứ không có mặt mà anh cung cấp không tương quan với chứng cứ xác thực của nhân viên, hơn nữa cảnh sát nắm trong tay bằng chứng vững chắc, cho nên anh ta vẫn bị bắt giam.
Chuyện này lập tức chấn động cả thành phố A, chẳng ai ngờ rằng người thừa kế của tập đoàn Tần thị lại là người bị tình nghi trong vụ án giết gái điếm, trong lúc nhất thời, tin tức này tràn ngập tít trang đầu của các tạp chí lớn, ngay cả Tòng Thiện cũng được nhắc tới vô số lần.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã chuẩn bị kết thúc, một người không nghĩ tới lại tìm đến Tòng Thiện, muốn nói chuyện với cô, mà người này dĩ nhiên là-- Câu Tử Minh.
"Chắc là anh muốn hỏi vụ án này phải không, anh yên tâm, tất cả chứng cứ đều rất bất lợi với Tần Kha, khả năng định tội rất lớn." Tòng Thiện biết Câu Tử Minh bất hòa với Tần Kha, cho rằng anh là tới hỏi thăm xác suất định tội Tần Kha, vì vậy tiết lộ vài câu.
Không nghĩ tới, Câu Tử Minh lại lắc đầu, nói: "Thật ra thì tôi tới tìm cô, là vì tôi không tin hung thủ chính là Tần Kha."
"Sao cơ?" Tòng Thiện hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Câu Tử Minh, cảm thấy hẳn là nên cho anh một cơ hội nói rõ, "Anh cảm thấy chỗ nào có vấn đề?"
"Tôi và Tần Kha quen biết nhau rất nhiều năm, thẳng thắn mà nói, nhà của tôi và nhà họ Tần đều có bối cảnh hắc đạo, quá trình tẩy trắng cũng có chút tương tự, cho nên trước đây quan hệ của hai nhà rất mật thiết, tôi và Tần Kha cũng là bạn tốt. Chỉ có điều về sau đã xảy ra một chuyện, dẫn đến hai nhà trở mặt thành thù, Tần Kha vẫn cho rằng tôi là người tiết lộ tin tức với cảnh sát, làm hại chú Hai của anh ta bị bắt, vì vậy bắt đầu mọi chuyện đều đối nghịch với tôi. Nhưng bỏ qua ân oán cá nhân không nói, với sự hiểu biết nhiều năm của tôi đối với Tần Kha, nói anh ta là một kẻ giết gái điếm điên cuồng, làm thế nào tôi cũng sẽ không tin." Câu Tử Minh nghiêm túc nói.
"Đó chỉ là nhận thức cảm tính của anh, nếu như cảnh sát không có bằng chứng cụ thể mà nói, chắc là sẽ không khởi tố anh ta." Tòng Thiện cũng là lần đầu tiên thấy Câu Tử Minh có vẻ mặt này, hơn nữa còn là vì một người không phải là bạn, nhưng rốt cuộc không phải là cô không tin Câu Tử Minh, chỉ là muốn nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.
"Tôi hiểu." Câu Tử Minh gật đầu, nói tiếp: "Nhưng không phải các cô vẫn còn không có tìm được động cơ của anh ta sao? Nếu như không có động cơ, các cô lấy lý do gì định tội anh ta? Nhân cách phân liệt? Tinh thần rối loạn? Hay là thích giết chóc thành tính?"
"Không sai, giám định tinh thần của anh ta cho thấy anh ta rất bình thường, nhưng không loại trừ anh ta còn cất giấu một nhân cách sâu hơn, ngay cả chuyên gia tinh thần cũng không thể nhìn thấu." Tòng Thiện giải thích nói, "Coi như anh ta không chịu nhận tội, chỉ cần chúng tôi tìm được đầy đủ chứng cứ, như vậy thì có thể khép tội."
"Còn có một điều, Tần Kha vẫn luôn thích lui tới hộp đêm, nhưng mấy tháng gần đây mới xuất hiện vụ án giết người, coi như anh ta là kẻ giết người, cũng phải có một lý do hợp lý thúc đẩy anh ta chuyển biến mới được." Câu Tử Minh tiếp tục phân tích nói.
"Vấn đề này chúng tôi cũng đang điều tra." Tòng Thiện thẳng thắn công nhận nói, "Thật ra thì đối với vụ án này, tôi cũng còn có mấy điểm đáng nghi, nghĩ không thông, giam giữ anh ta là không muốn lại nhìn thấy xảy ra vụ án giết người mới, nếu như xảy ra, vậy thì sự tình nghi anh ta sẽ được gạt bỏ, nếu như không có xảy ra, như vậy tình nghi về anh ta sẽ lớn hơn."
"Cô có nghĩ tới hay không, vì để giúp anh ta thoát tội, có lẽ người nhà họ Tần sẽ gây nên một vụ án giết người mới để đánh lừa dư luận." Câu Tử Minh suy nghĩ một chút, công bằng mà nhắc nhở nói.
Tòng Thiện cười, "Thủ đoạn gây án của hung thủ, chỉ có chính anh ta mới biết, nếu có người bắt chước, thì nhất định sẽ để lại sơ hở. Dĩ nhiên, nếu như người nhà họ Tần thật sự làm như vậy, chỉ có thể chứng minh bọn họ chột dạ, hơn nữa sẽ mang đến phiền phức lớn hơn cho Tần Kha, cho nên, tôi tin rằng bọn họ sẽ không có ngốc như vậy."
"Nói về phá án, quả thật tôi không có suy nghĩ chu đáo bằng cô." Khóe môi Câu Tử Minh hơi cong lên, chỉ có điều nghe Tòng Thiện nói như vậy, biết cô là một người suy nghĩ rất cẩn thận, tỉ mỉ, đều phải suy tính rất rõ ràng, cũng sẽ không kết luận lung tung, nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở nói, "Nhà họ Tần xuất thân là hắc đạo, kẻ thù không ít, cũng có thể là có người hãm hại Tần Kha."
"Nếu như chúng tôi vẫn không cách nào chứng minh động cơ anh ta giết người mà nói, sẽ chuyển sang phương diện điều tra này, anh yên tâm." Tòng Thiện cam kết.
"Tôi cũng không phải lo lắng cho anh ta, thằng nhóc này bị chút dạy dỗ cũng tốt." Câu Tử Minh nghĩ một đằng nói một nẻo giải thích nói, "Trái lại tôi lo lắng cho cô hơn, nói không chừng nhà họ Tần sẽ tìm người đối phó cô, chính cô nên cẩn thận một chút."
"Dù nói thế nào tôi cũng là cảnh sát, sẽ không bị những thế lực hung ác này hù dọa." Tòng Thiện không quan tâm cười cười, cuộc sống hiện tại của cô rất quy luật, đi lại giữa hai nơi cục cảnh sát và nhà, cũng sẽ không có xảy ra nguy hiểm gì.
"Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền[1]." Cuối cùng Câu Tử Minh nhắc nhở một câu.
[1] Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý." Tòng Thiện trả lời.
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên có cái gì đó không đúng, Tòng Thiện đi trên đường cảm thấy bị người ta theo dõi, ở trường học Thẩm Tòng Như cũng bị người ta quấy rầy, trên cửa chính của nhà họ Thẩm còn bị người ta hắt sơn đỏ.
Không cần hỏi, cũng biết là ai làm, Tòng Thiện tìm đến Tần Kha ở phòng tạm giam, cảnh cáo anh ta lại chơi thủ đoạn này nữa cũng đừng trách cô không khách sáo.
Đối phương lại khinh miệt cười một tiếng, cười nhạo cô có chứng cứ gì.
"Anh đừng tưởng rằng có thể dọa được tôi, anh làm như vậy cũng chỉ là ép tôi mau chóng tìm được chứng cứ mới định tội anh." Tòng Thiện cảnh cáo nói.
"Cô là đang đe dọa tôi sao, cảnh sát?" Tần Kha đứng dậy, khí thế lại càng áp bức hơn Tòng Thiện, "Chuyện tôi chưa từng làm cô vu cáo hãm hại tôi thế nào cũng vô dụng."
Không thèm nói thêm nửa câu, Tòng Thiện căm tức liếc nhìn anh ta một cái, rồi xoay người rời đi.
Vì an toàn của người nhà họ Thẩm, Tòng Thiện dứt khoát để cho bọn họ vào ở trong nhà của Hàn Dập Hạo.