Giữa trưa ngày hôm sau, cô làm xong thức ăn, mang đến cho cậu trong bệnh viện, mới vừa đi tới phòng nằm viện, đột nhiên có người thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, hét to, "Có người nhảy lầu!"
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng rơi từ tầng thượng xuống, "phịch" một tiếng ngã xuống trong vũng máu.
Cô cả kinh, vội vàng chạy đến đám người vây xung quanh nơi xảy ra chuyện, nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, thì hộp cơm trong tay "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
Bởi vì cô nhìn thấy người nọ, không ngờ là cậu của cô!
"Cậu!" Sắc mặt cô trở nên trắng bệch như tờ giấy, dùng sức gạt người xung quanh ra, nhào tới bên người Thẩm Tòng Nghĩa, kêu gào nói.
Một mảng lớn máu tươi nồng đặc như mực từ đầu của Thẩm Tòng Nghĩa, khóe miệng, tứ chi ào ạt chảy ra, uốn khúc thành một con sông nhỏ ở dưới thân thể của ông, che mất ông, cũng nhuộm đỏ cả thế giới.
Mắt ông trợn lên, ôm hận mà nhìn lên bầu trời, dường như có rất nhiều tức giận và không cam lòng, muốn dùng cái chết của mình, để nguyền rủa trời đất bất công!
"Cậu!" Tòng Thiện khóc thất thanh, cô không tin, không tin chỗ nhìn thấy trước mặt, không tin một tiếng trước cậu vẫn còn vừa nói vừa cười với cô, trong nháy mắt đã tìm cái chết. Đây nhất định là giả, là gạt người! Cậu đang đùa giỡn cô, cô chỉ cần dùng sức lay ông, ông nhất định sẽ nhịn không được nhảy dựng lên.
"Cô gái, cô bình tĩnh một chút!" Nhân viên làm việc của bệnh viện muốn kéo Tòng Thiện ra khỏi thi thể, tiếc rằng Tòng Thiện ôm quá chặt, quá dùng sức, điên cuồng lắc đầu, cuồng loạn mà kêu gào, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
"Cô gái, người đã chết rồi, xin cô nén bi thương." Một người mặc áo blouse trắng khuyên nhủ cô, mấy người hợp sức nhưng vẫn không thể kéo cô ra được.
"Không, các người gạt tôi, cậu tôi, ông ấy không có chết!" Bất kể thế nào Tòng Thiện cũng không chịu chấp nhận sự thật này, nhất định là cô đang nằm mơ, nhất định là vậy! Nhưng tại sao nước mắt trên mặt và máu tươi trên tay đều nóng ấm như vậy, nóng ấm đến mức chân thật như vậy! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tòng Nghĩa!" Lúc này, một tiếng kinh hô khác phá vỡ bầu trời, từ sau đám người truyền đến.
Sắc mặt Trương Thục Hiền trắng bệch chen vào đám người, nhìn thấy Tòng Thiện đang ôm lấy thi thể của Thẩm Tòng Nghĩa khóc lớn, cũng cất tiếng khóc, nhào về phía bọn họ.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao Tòng Nghĩa lại như vậy?" Trương Thục Hiền không dám tin nhìn vào tình cảnh bi thảm chết không nhắm mắt của Thẩm Tòng Nghĩa, ngã ngồi trên đất, bật khóc lớn.
Tòng Thiện khóc đến mức không nén được, liều mạng lắc đầu, cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại xảy ra biến cố lớn như vậy, cậu của cô, thậm chí cả một câu dặn dò cũng không để lại, đã bỏ rơi bọn họ.
"Người nhà bệnh nhân, người bệnh đã chết rồi, xin các vị nén vi thương." Nhân viên làm việc vẫn đang an ủi họ, muốn kéo Tòng Thiện và Trương Thục Hiền dậy.
Tuy nhiên, hai người đều liều mạng ôm lấy thi thể, kéo thế nào cũng không lay chuyển được.
Bầu trời sáng trong đột nhiên phủ mây mù, giống như thế giới của Tòng Thiện vậy, cũng che khuất đi ánh mắt trời nuôi dưỡng cô lớn lên.
Tiếng khóc vang tận mây xanh, nhưng mà làm thế nào cũng không gọi được linh hồn đã mất ấy quay trở về.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là độ ấm trong lòng bàn tay dần dần biến mất, cô khóc đến mức không còn sức, mới bị người kéo ra.
Mà người kéo cô ra, vẻ mặt đang lo lắng nhìn cô, càng không ngừng khuyên nhủ ở bên tai cô: "Chị Thẩm, chị đừng thương tâm."
Cô cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ người trước mắt là ai, tầm mắt lại càng lúc càng mơ hồ, sau một cơn hoa mắt chóng mặt, cô mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, đã trở về nhà họ Thẩm.
Tòng Thiện giật mình liền trở mình ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn xuống giường, lại bị Tiểu Kha canh giữ ở bên cạnh ngăn lại.
"Chị Thẩm, chị muốn đi đâu." Tiểu Kha vội vàng hỏi.
"Tiểu Kha." Tòng Thiện nhìn thấy Tiểu Kha, kéo lấy tay của cô ấy, lo lắng hỏi, "Tôi vừa mới có một giấc mơ, một giấc mơ rất đáng sợ."
Tiểu Kha im lặng, cô biết trong lúc nhất thời Tòng Thiện không chấp nhận được sự thật này, cô không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Thấy Tiểu Kha không trả lời, Tòng Thiện cũng ngây ngẩn cả người, cô biết ý nghĩ của mình buồn cười biết bao, nhưng cô chính là không chấp nhận được! Cô buông tay Tiểu Kha ra, che mặt mình, nước mắt giàn giụa từ trong khe hở chảy ra, kêu gào nói: "Tôi không tin, tôi không tin!"
"Chị Thẩm, chị đừng như vậy!" Tiểu Kha lo lắng khuyên nhủ, nhưng miệng lại kém cỏi không biết làm thế nào mới khiến Tòng Thiện dễ chịu hơn.
Lúc này, điện thoại của Tiểu Kha đổ chuông, cô liếc nhìn Tòng Thiện một cái, nhận máy.
"Được, tôi biết rồi, các anh nhất định phải bắt được tên khốn kiếp đã gửi tin nhắn!" Không biết người bên đầu kia điện thoại nói cái gì, Tiểu Kha tức giận chỉ thị nói.
Tin nhắn! Trong đầu Tòng Thiện bỗng thoáng hiện một tia sáng, đúng rồi, lúc ấy bên cạnh thi thể của cậu, cũng có một chiếc điện thoại di động, nhất định là lúc ông nhảy lầu, đồng thời cũng rơi vỡ.
Trực giác nói cho cô biết, trong điện thoại ấy nhất định cất giấu bí mật gì đó, nếu không cậu sẽ không cầm điện thoại nhảy lầu!
Tòng Thiện ngẩng đầu lên, mở to mắt, nói với Tiểu Kha: "Chỗ cậu tôi rơi xuống có điện thoại di động của ông--"
"Chị Thẩm, phòng kỹ thuật đã khôi phục lại được tài liệu của chiếc điện thoại đó, may mà con chip vẫn không có bị hỏng, bây giờ phần lớn tư liệu đều tìm được rồi." Tiểu Kha an ủi nói, manh mối quan trọng như vậy bọn họ làm sao có thể lơ là.
"Có phát hiện gì?" Tòng Thiện vội hỏi.
Tiểu Kha đấu tranh một chút, tuy không muốn tiếp tục kích động Tòng Thiện, nhưng cô biết với tính tình của Tòng Thiện, không nghe được lời nói thật thì sẽ không từ bỏ ý đồ, thôi được, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết. Tiểu Kha đáp nói: "Chúng tôi phát hiện một tin nhắn, đối phương tự nói là có ảnh nude của con gái của cậu chị, cũng chính là Thẩm Tòng Như, nếu như cậu chị không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn sẽ phát tán ảnh nude của Thẩm Tòng Như lên mạng."
"Điều kiện của bọn họ là gì?" Tòng Thiện truy hỏi, lòng bàn tay dùng sức siết chặt, nhất định là tin nhắn đó, bức tử cậu!
"Bảo chị rời khỏi Thượng tá Hàn." Tiểu Kha dừng một chút, mới nói ra sự thật.
Trong nháy mắt, Tòng Thiện u mê, cô không biết, không ngờ là có liên quan đến cô!
Còn chưa đợi cô làm ra phản ứng, cửa phòng bị người đạp mở, Thẩm Tòng Như nổi giận đùng đùng xông vào, không nói hai lời, giơ tay lên định tát Tòng Thiện!
Tiểu Kha nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô ấy, đẩy cô ấy ra, quát lên: "Cô làm gì!"
"Làm gì sao?" Thẩm Tòng Như đỏ mắt nhìn Tòng Thiện chằm chằm, còn muốn xông tới, lại bị Tiểu Kha ngăn cản, cô ấy chỉ vào Tòng Thiện mắng, "Chị là Tang Môn Tinh[1]! Là chị hại chết bố tôi! Bố tôi cũng là bởi vì chị mới nhảy lầu tự sát!"
[1] Tang Môn Tinh (sao Tang Môn): Hại tinh, chủ sự tang thương.
"Cô đừng nói bậy!" Tiểu Kha cau mày, ngăn cản Thẩm Tòng Như chửi rủa.
"Tôi nói bậy?" Thẩm Tòng Như giống như một con sói, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện, hận không thể dùng răng xé nát cô, "Tôi bị người ta bắt cốc, cũng là vì chị! Đã sớm nói chị đừng mơ tưởng hảo huyền, đừng vọng tưởng gả vào nhà giàu có, nhưng chị lại nhất định muốn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng không biết chị đắc tội với ai, có lẽ chính là lão yêu bà nhà họ Hàn kia, bà ta vì ngăn cản chị ở bên Hàn Dập Hạo, cho nên bảo người bắt cốc tôi, sau đó uy hiếp bố tôi bảo hai người chia tay. Nhưng bố tôi không chịu, cho nên ông đã bị bọn họ đánh tới phát bệnh tim, ông còn không cho tôi và mẹ tôi nói cho chị biết! Bây giờ tốt rồi, bố tôi bị mẹ Hàn Dập Hạo bức cho chết, chị hài lòng chưa!"
"Không có bằng chừng cô đừng nói lung tung, đây là tố cáo rất nghiêm trọng." Tiểu Kha cảnh cáo nói, cô có thể hiểu được tâm trạng của người nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Tòng Như cũng không nên nói xằng vô căn cứ.
"Tôi không có nói bậy, mấy người bắt lão yêu bà nhà họ Hàn đó xét hỏi sẽ biết! Hỏi xem có phải bà ta xúi giục người khác bắt cốc tôi hay không, có phải bà ta bức bố tôi chết hay không!" Thẩm Tòng Như khàn cả giọng, hét lớn.
"Cô bình tĩnh một chút, chuyện này cảnh sát sẽ điều tra rõ." Tiểu Kha ý bảo cô đừng kích động như vậy.
"Điều tra rõ? Nhà họ Hàn có tiền có quyền, mua chuộc một số quan chức giới cảnh sát, chuyện này còn tra được rõ ràng sao?" Thẩm Tòng Như không nghe theo không chịu bỏ qua, cô cho rằng nhất định là Nhạc Thanh Lăng làm.
"Đây đều là xã hội pháp trị--" Tiểu Kha lời còn chưa nói hết, lại thấy Tòng Thiện đột nhiên xông ra ngoài, cô vội vã đuổi theo, muốn gọi Tòng Thiện, "Tòng Thiện, chị đi đâu vậy?"
Tòng Thiện lại cứ xông ra ngoài giống như phát điên vậy, chẳng ngó ngàng gì tới hò hét phía sau, cô vọt tới trên đường, ngăn một chiếc taxi lại, bỏ Tiểu Kha lại phía sau.
Cô đã đến nhà họ Hàn một lần, chỉ biết đại khái phương hướng nơi đó, cô lục tìm dãy số của quản gia nhà họ Hàn đã gọi tới cho cô vào mấy ngày trước, gọi đi, hỏi bây giờ Nhạc Thanh Lăng đang ở đâu.
Đối phương bình tĩnh nói cho cô biết một cái địa chỉ, Tòng Thiện lập tức bảo tài xế lái tới đó.
Đến ngoài cửa lớn nhà họ Hàn, Tòng Thiện nhấn chuông cửa điên cuồng, cửa lớn mở ra, cô liền vọt vào ngay.
Có người muốn ngăn cản cô, lại bị cô đẩy ra, ông quản gia đó đi ra, bảo những người khác lui xuống, Tòng Thiện xông thẳng tới phòng khách, Nhạc Thanh Lăng đang ngồi ở trên sofa đợi cô.
"Có phải bà sai người làm hay không?" Tòng Thiện mất đi lý trí, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.
"Ý cô là gì?" Nhạc Thanh Lăng không có bị giọng nói bất kính của cô làm tức giận, bởi vì bà đã nghe nói về chuyện của Thẩm Tòng Nghĩa, bà cũng đoán được Tòng Thiện sẽ tìm tới bà.
"Bà vì khiến tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo, cho nên phái người bắt cốc Thẩm Tòng Như, muốn uy hiếp cậu tôi, kết quả cậu tôi không chịu nghe các người, các người đánh ông tới mức vào bệnh viện. Sau đó còn gửi tin nhắn uy hiếp, bức ép cậu tôi làm ra lựa chọn giữa tôi và Thẩm Tòng Như, bức đến ông nhảy lầu tự sát, có phải hay không!" Hốc mắt Tòng Thiện ửng đỏ, chất vấn.
"Cô là cảnh sát, không cần tôi nhắc nhở, hẳn là nên hiểu được mọi việc đều chú trọng chứng cứ. Cô nói tôi làm hại cậu cô vào bệnh viện, nếu quả thật tôi làm, thì tại sao tôi còn phải chi ra phí phẫu thuật cho ông ấy?"
"Làm sao tôi biết bà nghĩ như thế nào? Bà vì khiến tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo, cứng mềm đều thực thi, còn phái người theo dõi tôi, có chuyện gì bà làm không được? Đừng nói cho tôi biết, những chuyện này không có chút liên quan gì tới bà. Trước khi bà chưa xuất hiện, mỗi người trong nhà tôi đều rất bình yên, kể từ khi bà xuất hiện, mợ tôi bị người ta tính kế thua táng gia bại sản, em gái tôi bị người ta bắt cốc còn bị chụp ảnh nude, còn cậu tôi lại càng vô duyên vô cớ nhảy lầu tự sát! Sao thời gian vừa vặn trùng hợp như thế? Tại sao tất cả mọi chuyện đều xảy ra ở sau khi bà xuất hiện? Hôm nay tôi tới, bà nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" Tòng Thiện cất lời, nếu cô đã tới đây, thì sẽ không sợ trở mặt.