Mục lục
Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuê xe đến khu vui chơi, lão viện trưởng và bác Qua đều không có đi, Tòng Thiện giúp Vương Đình trông nom bọn nhỏ, nhiệm vụ còn lại của Hàn Dập Hạo là phụ trách xếp hàng mua vé mua đồ ăn.

Người đề nghị hoạt động lần này, lòng tràn đầy mất hứng quay trở lại, lớn như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên xếp hàng ở nơi công cộng, hơn nữa trên tay còn cầm nhiều loại đồ uống, sao cảm giác giống như chân chạy.

"Đã mua vé suốt, tha hồ chơi thế nào cũng được." Hàn Dập Hạo đưa vé và đồ uống cho Tòng Thiện, Tòng Thiện lại đưa cho Vương Đình.

"Cảm ơn anh chị." Vương Đình cảm kích nói.

"Dẫn bọn nhọ đi chơi đi." Tòng Thiện vui vẻ nói, đang định cùng đi với bọn họ, lại bị Hàn Dập Hạo kéo lại.

"Anh nhờ nhân viên làm việc ở đây giúp chiếu cố rồi, hai chúng ta đi chơi." Hàn Dập Hạo đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, kéo Tòng Thiện đến phía bên kia.

"Nhưng mà." Tòng Thiện có chút do dự mà quay đầu nhìn lại xem một chút, thấy có vài nhân viên làm việc đã tới, cũng yên lòng.

"Nhưng mà cái gì, anh vốn là muốn cùng em trải qua thế giới của hai người, nếu không em thật sự cho rằng anh có lòng tốt như vậy sao." Hàn Dập Hạo cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Hóa ra anh không phải thật tâm muốn dẫn bọn nhỏ tới chơi?" Tòng Thiện hiểu, đã cảm thấy anh không có "tốt bụng" như vậy.

"Em cho rằng anh giống như em đối với mỗi người đều tình yêu tràn lan à." Hàn Dập Hạo khẽ quét mắt liếc cô một cái, trong ánh mắt không biết là khinh bỉ hay là tán dương.

"Nếu như mỗi người đều giống như em, vậy cũng tốt." Tòng Thiện dựng thẳng lưng, mắng trả lại, "Xã hội này chính là tràn ngập quá nhiều người lạnh lùng, dẫn đến đều bệnh hoạn."

"Đừng tranh cái này." Hàn Dập Hạo ngắt lời nói, "Chúng ta đi bắn bia."

Nói xong liến kéo cô tới chỗ bắn súng, giơ súng lên, nháy mắt với Tòng Thiện nói: "Nếu không thì, so nhé?"

"So thì so." Tòng Thiện sảng khoái nhận thách thức, giơ một khẩu súng khác lên, nhắm chuẩn nả một phát súng, trúng hồng tâm."

"Tách tách tách." Một vòng, hai người đều bắn trúng toàn bộ.

"Trò này quá đơn giản, cũng không nói lên được tiêu chuẩn cao của anh." Bất mãn "không phân thắng bại" với Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo ném khẩu súng đi, thong thả nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tiêu chuẩn của anh cao bao nhiêu?" Tòng Thiện khinh thường nói, "Chỉ biết chọn những hạng mục anh sở trưởng, bình thường ở trong đơn vị còn chưa có chơi chán sao?"

Hàn Dập Hạo vừa định đáp, điện thoại của anh vang lên.

Lần này, anh không có kiêng kỵ Tòng Thiện ở đây, thoải mái mà nhận nghe nói: "Ừ, cảnh cáo hắn, nếu như lại gây chuyện, lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy."

Tòng Thiện nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh bảo người đập vài chỗ của Tần Kha, còn giáo huấn hắn một trận." Hàn Dập Hạo bình tĩnh nói.

"Vậy hắn có trả thù hay không?" Tòng Thiện có chút lo lắng, cô là sợ Tần Kha lại hạ độc thủ, cho dù bản lĩnh của Hàn Dập Hạo có tốt, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sót.

"Chỉ cần hắn dám." Hàn Dập Hạo thản nhiên nói, "Hắn phá của anh một chiếc xe, đập vài chỗ của hắn coi như hời rồi."

"Thật ra thì em là không tán thành tác phong bất chính này." Tòng Thiện "lòng dạ đàn bà" nói.

"Vậy em phải xem là loại người nào, phương pháp đối phó của cảnh sát bọn em đối với loại người như Tần Kha thì không thực dụng." Hàn Dập Hạo nói, "Có đôi khi lấy bạo chế bạo mới là cách giải quyết hữu hiệu nhất."

"Được rồi, em nói không lại anh." Tòng Thiện không cùng anh tranh cãi nữa.

"Vậy thì theo anh đi cái kia." Hàn Dập Hạo thấy tốt mới làm, chỉ vào một hạng mục kích thích nhất cười nói với Tòng Thiện.

Tòng Thiện nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhìn thấy chính là một cái tháp rơi tự do!

Da đầu cô lập tức bắt đầu tê dại, "Anh không thể chọn trò điềm đạm trước à?"

"Những thứ khác đều không có thú vị." Hàn Dập Hạo cau mày nhăn mặt, rất là ghét bỏ mà nhìn lướt qua xung quanh, ngoại trừ tháp rơi tự do, anh đối với những thứ khác đều không có hứng thú.

"Vậy một mình anh đi ngồi đi, em đi cùng bọn nhỏ." Tòng Thiện nói xong liền định chạy.

Hàn Dập Hạo đưa tay giữ chặt cô lại, không cho cô đi: "Không được, em chỉ có thể theo anh."

"Em cũng không có khẩu vị nặng như anh." Tòng Thiện quay đầu trừng mắt nhìn anh, cô đã từng nhảy lầu một lần, không muốn lại nhảy một lần nữa ở sân chơi.

"Có phải trong lòng em có bóng ma hay không?" Hàn Dập Hạo nhớ tới chuyện trước kia của cô, dò hỏi.

"Cũng không thể nói là bóng ma, chỉ là sau khi em rơi lầu, thì có một chút, một chút xíu sợ độ cao." Tòng Thiện không muốn nói quá mất mặt, chìa đầu ngón tay út ra, "ví dụ" nói.

"Thực sự chỉ có một chút chút như vậy sao?" Hàn Dập Hạo nghi ngờ hỏi, nếu như trong lòng cô còn có bóng ba, vậy lúc nào sẽ dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý mới được.

"Tất nhiên." Tòng Thiện rất khẳng định gật gật đầu.

"Vậy chúng ta đi ngồi bánh xe đu quay." Hàn Dập Hạo chỉ vào cái kiến trúc cao nhất lớn nhất kia nói.

"Không muốn." Tòng Thiện một mực từ chối nói, cái độ cao này vẫn còn có hơi cao, cô sợ đến lúc đó căng thẳng bị Hàn Dập Hạo chê cười.

"Vậy còn nói là một chút?" Hàn Dập Hạo nhướn mày, không tin cách nói của cô.

"Em chứng minh cho anh xem." Tòng Thiện kéo Hàn Dập Hạo đi về phía hạng mục của "người sáng lập" sân chơi mạo hiểm­-- tàu lượn.

Hàn Dập Hạo khắc chế kích động mắt trợn trắng, cái này một chút cũng không kích thích.

Tòng Thiện mạnh mẽ kéo anh lên xe, hai người còn ngồi hàng đầu tiên, đoàn tàu khởi động, người phía sau "A" kêu to, Tòng Thiện nắm chặt tay Hàn Dập Hạo, mà anh, toàn bộ hành trình vẫn duy trì vẻ mặt không chút biểu tình, chỉ cảm thấy lỗ tai chịu tội.

Xong một vòng, Tòng Thiện thở gấp cũng không thở gấp bước xuống, nói với Hàn Dập Hạo: "Xem đi, em không có cảm giác."

"Thật sao?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng duỗi tay mình ra, phía trên còn lưu lại mấy dấu móng tay rất sâu, "Em bấu tay của anh dĩ nhiên không sao."

"Một chút căng khẳng cũng là phản ứng bình thường thôi." Tòng Thiện chuyện đương nhiên nói, "Dáng vẻ này của anh, mặt giống như tê tiệt, đây mới gọi là không bình thường!"

"Lại đang cưỡng từ đoạt lý à." Hàn Dập Hạo đột nhiên trừng mắt, "hung dữ" mà "căm tức nhìn" Tòng Thiện.

"Làm gì? Muốn đánh em hả? Vậy anh đánh đi, anh tới đây." Tòng Thiện khiêu khích gọi, cười và kéo ra một khoảng cách với anh.

"Dám chạy sao!" Người cao chân dài, Hàn Dập Hạo bước mấy bước đã bước tới, ôm lấy Tòng Thiện, hung hăng hôn một cái ở trên mặt của cô, "Sao anh nỡ đánh em, anh chỉ muốn hôn em."

May mà ở sân chơi này, có rất nhiều đôi tình nhân đều đang ở đây, cho nên cử chỉ thân mật của hai người họ cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

"Hàn Dập Hạo, ở đó có kẹo đường!" Tòng Thiện đột nhiên vui mừng gọi, kéo Hàn Dập Hạo chạy đến quầy hàng nhỏ bán kẹo đường, "Ông chủ, cho hai cây kẹo đường."

Hàn Dập Hạo chưa từng thấy qua đồ chơi này, nhìn ông chủ cầm một chiếc que nhỏ khuấy khuấy ở đó, trên mặt lộ ra vẻ rất là nghi ngờ: "Đồ chơi này là để làm gì?"

"Đương nhiên là ăn." Tòng Thiện nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông chủ, vội vàng giải thích, "Anh ấy ở nước ngoài về, chưa từng thấy qua kẹo đường."

"Cái này có thể ăn sao?" Hàn Dập Hạo vẫn không chịu dừng, truy hỏi kỹ càng.

"Nói nhảm, không thấy nhiều người ở đây đều đang ăn sao?" Tòng Thiện lấy một que, dùng que trúc quẹt một ít đưa đến bên miệng anh, nói, "Há miệng."

Hàn Dập Hạo nửa tin nửa ngờ mếm thử, cảm thấy có chút ngọt, những cái khác không có cảm giác gì.

"Ăn không ngon." Anh hạ kết luận.

Mặt của ông chủ lập tức trở nên có chút khó coi, Tòng Thiện trả tiền, liền kéo Hàn Dập Hạo đi, người này, muốn phê bình cũng không thể nói ngay trước mặt người khác chứ.

"Em thấy người như anh không có tuổi thơ." Tòng Thiện để cho Hàn Dập Hạo cầm một que, mình cầm lấy một que, ăn trông rất vui vẻ.

Hàn Dập Hạo xé một miếng kẹo đường, trét vào trên chóp mũi của Tòng Thiện, không khách sáo nói: "Bây giờ thì có."

"Người này." Tòng Thiện cũng tặng lại một miếng, trét vào trên mặt của anh.

Hai người chơi đùa vòng vo hơn phân nữa sân chơi, bởi vì ý kiến hai người không nhất trí, Tòng Thiện muốn ngồi Hàn Dập Hạo đều chê trẻ con, mà anh chỉ muốn ngồi tháp rơi tự do, cho nên phần lớn thời gian hai người ngoại trừ tranh chấp chính là đi dạo ngắm phong cảnh. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Nhìn xem, bọn nhỏ ở bên kia." Tòng Thiện thấy bọn nhỏ ở cô nhi viện, vui mừng nói.

Đến gần một chút, nhìn thấy tất cả những đứa nhỏ đều đang chơi đùa ở đây, chỉ có đứa nhỏ gọi là Tiểu Khả kia vẫn ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh Vương Đình, giúp cầm đồ uống, có đứa nhỏ té ngã, con bé còn chủ động đến đỡ dậy, giúp người ta phủi phủi cái quần.

"Đứa nhỏ tên Tiểu Khả kia thật hiểu chuyện." Tòng Thiện nhịn không được khen ngợi nói.

"Sau này con của chúng ta cũng sẽ hiểu chuyện như vậy." Hàn Dập Hạo tự tin nói.

"Ai muốn sinh con với anh." Tòng Thiện đỏ mặt, phản bác.

"Không cùng anh sinh, vậy em muốn cùng ai sinh? Hả!" Hàn Dập Hạo ôm chặt cô lại, không cho cô chạy, cắn cắn dái tai của cô, chất vấn.

"Dù sao cũng không phải là cùng anh." Tòng Thiện "kiên cường" trả lời.

"Bây giờ chúng ta trở về tạo đứa nhỏ!" Hàn Dập Hạo uy hiếp muốn bế cô lên.

Tòng Thiện vội vàng cất giọng mềm mỏng, xin tha nói: "Đừng, ở nơi công cộng, anh chú ý một chút đi."

"Bảo bọn họ đều nhắm mắt lại là được rồi." Hàn Dập Hạo áp bá nói.

"Nào có ai bá đạo như anh vậy." Tòng Thiện đẩy anh ra, lúc này, điện thoại của Hàn Dập Hạo lại đổ chuông.

"Cậu tùy tiện chọn đi." Vẫn là mấy chữ đơn giản, ngoại trừ nhận điện thoại của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo nói chuyện với ai cũng đều ngắn gọn lại không khách sáo.

"Ai vậy?" Chính Tòng Thiện cũng không có chú ý đến, bây giờ cô trở nên thích quan tâm đến chuyện của Hàn Dập Hạo cỡ nào.

"Đường Tuấn gọi tới, hỏi anh thích xe nào." Hàn Dập Hạo thản nhiên nói.

"Xe?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi, "Anh nhờ anh ta mua xe giúp anh sao?"

"Là cậu ấy muốn tặng cho anh một chiếc." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Tuy trong nhà còn có xe khác, nhưng anh vẫn nói mình ở quân khu, chưa có về thành phố A, cho nên không tiện về nhà lấy xe. Chiếc xe thể thao kia bị đập nát, Đường Tuấn đã nói cho anh một chiếc."

"Anh và anh ta?" Tòng Thiện nghe xong, trái lại càng nghi ngờ, "Không phải là có cái gì chứ? Nếu không sao anh ta đối với anh tốt như vậy?"

"Em cho rằng bọn anh có cái gì?" Hàn Dập Hạo nguy hiểm mà híp mắt lại, môi mỏng khẽ cong lên, chờ cô nói tiếp.

"Không có gì." Tòng Thiện vội vàng cười xòa nói.

"Trở về sẽ tính sổ với em." Hàn Dập Hạo không vui liếc cô một cái, lại dám nghĩ tới phương diện kia, suy nghĩ của cô thật phong phú.

Chơi đến quá trưa, sau khi đưa bọn nhỏ ở cô nhị viện về, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo về đến nhà, một chiếc Ferrari mới tinh đã đậu sẵn ở trong gara tầng ngầm, Tòng Thiện vô cùng kinh ngạc, tốc độ của Đường Tuấn cũng quá nhanh, anh ta và Hàn Dập Hạo thật sự không phải là "gay" chứ?

"Đi lên với anh!" Hàn Dập Hạo vừa nhìn thấy nét mặt của cô, cũng biết là cô đang nghĩ gì, không nói hai lời nhấc bổng cô lên đi về phía thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK