"Tỉnh rồi?" Một giọng nam từ tính trầm thấp thuần phác như rượu ngon thượng hạng vang lên bên tai cô, Tòng Thiện bỗng trợn to mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt điển trai hoàn mỹ giống như vị thần.
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện liền thốt lên một tiếng thét kinh hãi, trong lúc nhất thời đầu óc có chút trống rỗng.
Sao anh lại ngủ trên giường của cô? Không đúng, ở đây không phải là phòng của cô.
"Rất kinh ngạc sao? Xem ra anh cần phải giúp em lấy lại trí nhớ trước đó." Nói xong, người đàn ông kiềm chế chờ đợi cả đêm phủ lên môi cô.
Tòng Thiện vội vàng che miệng của anh, nhưng không ngăn được bàn tay tùy tiện của anh, tay của anh trượt vào trong chiếc áo T-shirt rộng thùng thình cô đang mặc, động tác càn rỡ làm cô nhịn không được phát ra một tiếng ưm.
Một đoạn kích tình lập tức giống như thủy triều hiện lên trong đầu, Tòng Thiện nhớ lại chuyện trước đó, thoáng chốc thẹn thùng đỏ mặt.
"Anh đừng..." Tòng Thiện vội vàng lên tiếng ngăn cản, đẩy tay anh ra, sau đó muốn rời giường lớn.
Anh duỗi cánh tay dài, ôm ở hông cô, hơi dùng sức, lại đè cô đến trên giường, thân hình cao lớn cường tráng cũng theo đó phủ lên, làm cô không thể động đậy được.
"Hàn Dập Hạo, anh bình tĩnh một chút." Tòng Thiện nhìn vào tia màu đỏ trong đôi mắt sâu không cách nào xem nhẹ này của anh, cho dù có ngốc hơn nữa, cũng hiểu được ý đồ của anh, cô nuốt miếng, đã hoàn toàn tỉnh rượu, tay nhỏ bé chống ở trên lồng ngực cường tráng của anh, ngượng ngùng hoảng loạn mà chặn lại nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Giờ em nổi giận, liền định không để ý tới anh sao?" Hàn Dập Hạo khẽ nhếch môi mỏng, cong lên một nụ cười quyến rũ.
Cô nghe vậy, tai càng nóng hơn, trong mơ hồ lại nhớ đến dường như đúng là cô đã hôn anh trước, là cô ôm chặt anh không buông trước...
"Em uống quá nhiều." Mặt cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, tại sao vừa uống rượu thì đã trở nên phóng túng như vậy, cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
"Hối Hận, hả?" Anh cất tiếng cười trầm thấp, lòng ngón tay thô ráp vuốt ve cánh môi mịn màng của cô, giọng trầm thấp khàn khàn hỏi.
"Ừm." Cô vội vàng gật đầu, tuy cô yêu anh, nhưng đối với chuyện này thì vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt, hơn nữa bây giờ đau lưng, nhiệt tình gì cũng mất.
"Vậy anh làm thế nào bây giờ?" Anh than nhẹ một tiếng, có trời mới biết anh kiềm chế đau khổ cỡ nào, bởi vì trước đó là không thuận lợi, hơn nữa, sau khi cô ngủ mê, anh tên đã lắp trên cung lại chỉ có thể chịu đựng, nhưng vẫn trông chừng cô đợi cô tỉnh lại, mà không muốn thừa dịp lúc cô mất đi ý thức cưỡng bức cô.
"Anh làm thế nào bây giờ là sao?" Bị nhiệt độ nỏng bỏng của anh thiêu đốt, tốc độ xoay chuyển đầu óc của Tòng Thiện nhanh chóng giảm xuống, không hiểu ý của anh, ngây ngốc mà hỏi ngược lại.
Anh không nói hai lời kéo tay nhỏ bé của cô dò về phía dưới.
Tòng Thiện liền lập tức cả kinh rụt tay về, cả người đỏ đến mức giống như con tôm, anh, anh, tại sao còn...
"Tòng Thiện, anh nhịn không được nữa rồi." Anh nói câu xin lỗi, định tách hai chân thon dài trắng nõn của cô ra, đặt mình vào trong đó.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới cơn đau như xé rách ấy, sắc mặt bỗng chốc đã thay đổi, dùng sức đánh anh, thất kinh mà la lên: "Không được!"
Biết cô là vì 'sự cố' vừa rồi mà sinh lòng sợ hãi, anh vội vàng mềm giọng trấn an nói: "Lần này sẽ không giống với đau đớn ban nãy, chúng ta thử lại lần nữa nhé."
"Hàn Dập Hạo, thật ra thì bây giờ em vẫn còn đau." Tòng Thiện vốn không muốn nói, nhưng đến bước này, cũng chỉ có thể nhắm mắt nói ra.
"Còn đau sao?" Anh có chút giật mình, đột nhiên vén chăn lên, muốn kiểm tra tình trạng của cô.
Trời! Anh muốn làm cái gì! Tòng Thiện cả kinh lập tức ngồi dậy, dùng tay đẩy đầu đang cúi xuống của anh ra.
Thế nhưng anh lại đưa tay giữ chặt lấy tay cô, giơ tới đỉnh đầu, lên tiếng nói: "Đừng cử động, để anh xem."
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện thẹn quá hóa giận mà cất tiếng gọi, nhưng vì động tác của anh chợt cắn môi dưới, nhịn đau.
"Đi, anh đưa em đến bệnh viện." Anh đột nhiên buông cô ra, bước xuống giường bắt đầu mặc quần áo.
Tầm mắt lơ đãng lướt qua vật nào đó, cô cuống quýt quay mặt đi, lên tiếng từ chối nói: "Không đi."
Anh muốn cô xấu hổ chết sao? Đi bệnh viện? Đánh chết cũng không đi.
"Ngoan nào." Anh mặc quần vào, thấy cô rúc vào chân giường, lại đi tới ôm cô, khuyên nhủ, "Trách anh vừa rồi quá thô lỗ, nhìn em hình như là bị thương rồi, đến bệnh viện kiểm tra một chút."
"Ai lại vì chuyện này mà đi bác sĩ?" Tòng Thiện nhanh chóng lắc đầu, chính là không chịu phối hợp. Vì lần đầu tiên mà đau đến mức phải vào bệnh viện, phỏng chừng là cô cũng bị người ta cười chết.
"Em yên tâm, đến bệnh viện tư nhân tính bảo mật của bệnh rất tốt, sẽ không ai nói thêm cái gì." Hàn Dập Hạo bảo đảm nói.
"Không đi." Cô cố chấp từ chối, loại "tổn thương" này hẳn là không lâu sau thì sẽ tự động khỏi.
"Vậy em xuống giường đi hai bước thử xem." Thấy nói mà không lay chuyển được cô, Hàn Dập Hạo đành phải để cho cô cảm nhận đau đớn lần nữa.
Tòng Thiện vì để chứng minh mình không sao, lập tức bước xuống giường, không nghĩ tới một động tác rất nhỏ cũng khiến cho cơ thể đau nhức như xé rách, hai đầu gối mềm nhũn, ngã vào trong cánh tay của anh.
"Em muốn mấy ngày tới đều đi với cái bộ dáng này sao?" Anh trầm giọng hỏi.
"Nào có khoa trương như vậy." Tòng Thiện hít một hơi, thật sự là rất đau.
Anh không nói lời gì liền đè cô ở trên giường, bắt đầu cởi quần áo cô ra.
"Anh làm gì vậy?" Tòng Thiện siết chặt cổ áo, kinh ngạc hỏi, không phải anh vẫn còn muốn chứ.
"Em không mặc quần áo, anh chỉ có thể tự mình phục vụ." Hàn Dập Hạo vừa nói, vừa gỡ ngón tay của cô ra.
"Tự em làm được!" Biết rõ không thể lay chuyển được anh, Tòng Thiện đành phải thỏa hiệp nói.
Hàn Dập Hạo buông tay ra, nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò một câu: "Nhanh mặc đồ vào." Liền đi vào phòng tắm.
Mãi cho đến trong phòng tắm truyền đến tiếng vòi sen, Tòng Thiện mới ý thức được là anh đang tắm nước lạnh.
Sắc mặt lại đỏ bừng, cô vội vàng mặc quần áo vào, ngồi ở mép giường chờ anh.
Rất nhanh, Hàn Dập Hạo chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, nửa thân trần, giọt nước trong suốt từ trên tóc ẩm ướt của anh lăn xuống, men theo bắp thịt căng phồng của anh, cơ bụng sáu múi rắn chắc, cuối cùng biến mất ở trong khăn tắm thật dày. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Anh cười liếc nhìn Tòng Thiện, đến gần tủ quần áo, rất là tự nhiên mà bắt đầu thay quần áo.
Trong lúc lơ đãng Tòng Thiện nhìn thấy phần lưng rộng lớn của anh có mấy vết xước rõ ràng, chợt nhớ tới đây chính là kiệt tác của mình, nhất thời lại càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Quanh năm sinh hoạt trong quân đội khiến cho tốc độ mặc quần áo của Hàn Dập Hạo rất nhanh, không tới một phút, anh cũng đã mặc quần áo chỉnh tề.
"Đi thôi." Anh duỗi tay về phía cô, nhẹ nhàng kéo cô đứng lên.
Chân của cô vừa mới di chuyển, nhất thời lại cảm thấy có chút đau, anh tỉ mỉ nhìn ra được thay đổi nhỏ trên mặt cô, đột nhiên nửa ngồi ở trước mặt cô, lên tiếng nói: "Lên đi, anh cõng em."
"Thật ra thì em nghỉ ngơi một hai ngày là được rồi." Tòng Thiện vẫn còn có một chút do dự.
"Nhanh lên, nếu không phải là tay anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, anh sẽ ôm em đi." Hàn Dập Hạo thúc giục nói.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, bây giờ là hơn nửa đêm, cũng không ai nhìn thấy, vì vậy liền không nhiều lời, nằm ở trên lưng anh.
Được anh cõng vào bệnh viện, sau khi rời khỏi đó để bác sĩ kiểm tra cho cô xong, một lát sau, Hàn Dập Hạo liền đi vào.
Khóe miệng anh chứa ý cười không thể kìm nén, chọc cho Tòng Thiện nhịn không được lườm anh một cái, oán hận nói: "Cười cái gì mà cười."
Đều do anh, vừa rồi rõ ràng bác sĩ nén cười nhìn cô, thật sự là quá mất mặt.
"Bác sĩ đưa cho em ít thuốc, ngày mai ngày mốt anh giúp em xin nghỉ, em cứ ở nhà nghỉ ngơi." Anh hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói.
"Trước kia hầu như em đều không có xin nghỉ, không biết lần này nên dùng lý do gì." Tòng Thiện ngẩn người, nói.
"Không cần lý do, anh gọi điện là được." Anh vuốt vuốt tóc của cô, cười nói.
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Tong hai ngày "dưỡng thương" này, Tòng Thiện vẫn ở chỗ của Hàn Dập Hạo, anh gọi điện cho Thẩm Tòng Nghĩa, tùy tiện viện một lý do, liền có lệ cho qua.
"Tòng Thiện, ngày kia thì đã kết thúc ngày nghỉ rồi." Hôm nay ăn cơm xong, hai người nằm ở trên ghế sofa, Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, hôn lên mái tóc của cô, đột nhiên nói.
"Ừm." Tòng Thiện cũng đoán được, tay của anh cũng gần hồi phục hoàn toàn, là nên rút về quân khu báo cáo.
"Quân khu cách thành phố A cũng không xa, anh sẽ tranh thủ làm hết sức để có nhiều thời gian trở về." Anh tiếp tục nói.
"Ừm." Tòng Thiện đáp lại một tiếng, coi như trả lời.
"Tòng Thiện, em chuyển đến sống cùng anh đi." Anh nhẹ nhàng xoay bả vai của cô qua, nhìn vào mắt của cô, đột nhiên lên tiếng nói.