Mục lục
Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng súng càng lúc càng nhiều, cả thôn đều bị đánh thức, tiếng gào thét và tiếng bước chân ngoài phòng như nước thủy triều, từ bốn phương tám hướng ùa tới.

Tòng Thiện đi tới cửa, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Tay của cô đặt ở trên then cửa, trong lòng đang đấu tranh có nên đi ra ngoài hay không. Tiếng phụ nữ gào thét xen lẫn tiếng trẻ nhỏ kêu khóc cùng với tiếng những người đàn ông la hét từ phía ngoài truyền tới, Tòng Thiện biết, người tới tuyệt sẽ không phải là quân đội gìn giữ hòa bình, về phần là đội ngũ nào, cô hoàn toàn không đoán được.

Nhớ tới lời của Hàn Dập Hạo, dường như anh đã sớm biết được đêm nay sẽ gặp phải hành động quân sự này, mới có thể dặn dò cô ở lại bên trong phòng, nhưng trốn ở chỗ này sẽ an toàn sao?

Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, dần dần, từ trong khe cửa Tòng Thiện có thể nhìn thấy rõ được cảnh tượng phía ngoài.

Những người đàn ông ghìm súng xông tới quân địch, những người phụ nữ dẫn theo trẻ nhỏ điên cuồng rút về hậu phương, trên đường thỉnh thoảng có người trượt chân, người phía sau giẫm đạp chạy qua người bọn họ, tiếng kêu rên bị tiếng la hét cuồng loạn chôn vùi.

Đứa nhỏ!

Một tia sáng xẹt qua đầu Tòng Thiện, cô bỗng nhớ tới Dunham Linda.

Cô biết, lúc Arsfat rời đi mang theo lực lượng vũ trang và trang bị tốt nhất, căn cứ theo tình hình trước mắt, vũ khí đạn dược còn lại vốn không thể nào chống lại kẻ xâm lược từ bên ngoài đến, bị đánh chiếm chỉ là chuyện sớm muộn. Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, cô muốn đi ra ngoài tìm Dunham Linda, còn có giải cứu Hàn Dập Hạo ra khỏi lao tù.

Nhưng, ngoài cửa bị khóa, Tòng Thiện xô thế nào cũng không mở ra được.

"Mở cửa!" Cô lo lắng la hét với phía ngoài, nhưng mà mọi người chỉ lo chạy trối chết vốn không có thời gian dừng lại thả cô ra.

Cô nhấc cái bàn duy nhất trong phòng lên, nện mạnh vào cửa, nhưng cái bàn vỡ thành mảnh vụn ngay trên cửa, khóa sắt bị nện vẫn không có mở ra. Cô thử phá cửa sổ, nhưng vẫn không có kết quả.

Đứng ở trong phòng, Tòng Thiện lắng nghe tiếng ủng quân nhân bước trên mặt đất, biết rõ lực lượng vũ trang không biết tên đã công phá phòng tuyến bên ngoài thôn Raim, đánh vào bên trong thôn.

Tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết và tiếng cười man rợ của đàn ông đột nhiên trở nên khuếch đại hơn, một cánh cửa bị phá vỡ, tiếng thét của người già, trẻ nhỏ trước khi chết phá vỡ bầu trời, âm thanh ngoài phòng càng lúc càng hỗn loạn và thê lương.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tòng Thiện lập tức núp ở phía sau cửa, chờ người bên ngoài dùng súng phá nát khóa cửa, trong nháy mắt xông tới, cô đột nhiên tấn công, hung hăng đấm một đấm vào mũi của người tới, đoạt lấy súng của anh ta, lại dùng báng súng đánh mạnh vào đầu của anh ta.

"Phịch" một tiếng, người tới còn chưa có kịp phản ứng cũng đã ngã xuống, Tòng Thiện động tác nhanh nhẹn lôi anh ta vào trong, thay quần áo của anh ta, giấu súng liền xông ra ngoài.

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là một địa ngục trần gian, thôn làng xinh đẹp vào ban ngày đã không còn, khắp nơi đều là cảnh nhà cửa bốc cháy, xác chết nằm lăn trên đất, máu tươi uốn khúc thành sông, còn có bóng dáng đàn ông nằm đè ở trên người phụ nữ.

Tòng Thiện cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, cô thật sự muốn giết chết những tên cầm thú này, nhưng cô biết rõ, trước mắt quan trọng nhất là tìm được Hàn Dập Hạo và Dunham Linda.

Cô hạ thấp vành nón, nhắm mắt bịt tai mà đi qua con đường của những tiếng cầu cứu, chạy về phía phòng giam nhốt Hàn Dập Hạo.

Đột nhiên, một tiếng khóc quen thuộc truyền vào trong tai của cô.

Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Dunham Linda đang được nhũ mẫu ôm lấy, phía sau của bọn họ, còn sót lại mấy người bảo vệ trung thành cuối cùng đang cố hết sức dùng thân thể tạo thành tường che, liều chết để cho bọn họ có thời gian chạy trốn. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Trong lòng Tòng Thiện cả kinh, lập tức chạy về phía bọn họ.

Mạo hiểm xông qua mưa bơm bão đạn và đám người chồng chất, Tòng Thiện dựa vào ấn tượng với thôn này, vòng ra phía sau gian nhà đi đến sau lưng của nhũ mẫu và Dunham Linda.

Cô còn chưa có kịp lên tiếng, một tiếng bóp cò vang lên, một viên đạn bắn trúng người của nhũ mẫu.

Thân thể mập mạp ngã xuống, sắc mặt Tòng Thiện đại biến, liền giơ súng bắn chết người đàn ông đã bắn chết nhũ mẫu.

Mấy phát đạn bắn về phía cô, cô lập tức ngã mình xuống đất, tránh đạn, nhân tiện lộn thêm mấy vòng trên đất, đi tới vị trí thi thể của nhũ mẫu.

Tòng Thiện muốn ôm lấy Dunham Linda ra khỏi người của nhũ mẫu, nhưng người phụ nữ da đen đã chết này lại dùng thân thể đúc thành một tường thành, bà quỳ trên mặt đất, thân thể nửa khom, tứ chi như sắt khó mà lay chuyển, thân thể to lớn che chở đứa nhỏ dưới thân thể mình, cũng không làm tổn thương được đứa nhỏ chút nào, người bên cạnh cũng không cách nào kéo đứa nhỏ ra khỏi lòng ngực vẫn còn vươn lại hơn ấm của bà.

Khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc là loại nghị lực nào mới có thể khiến cho một người phụ nữ trung niên một chữ cũng không biết này ở lúc sắp chết còn có thể dùng hết tất cả sức lực, tạo thành một không gian sống sót vô cùng an toàn cho đứa nhỏ đã hôn mê.

Tòng Thiện không thể nào đi sâu vào tìm hiểu, cũng không cho phép mình suy nghĩ, không kéo Dunham Linda ra được, hoang mang từ từ ập vào trong lòng, cô không thể bỏ chạy một mình, nhưng ở lại, cô cũng chỉ có một con đường chết.

Tinh chuẩn mà bóp cò, đánh bại từng người xông tới, làn đạn xuyên qua khoảng không, Tòng Thiện lưu loát giơ súng bắn một người đàn ông đang xông tới, thừa dịp trong lúc anh ta bị đau, vọt tới gần anh ta, tứ chi như xiềng xích khống chế tay chân của anh ta, đột nhiên ngã về phía sau, giống như con quay mà kéo anh ta lăn xuống đất, dùng thân thể của anh ta ngăn cản đầu đạn tấn công.

Người đàn ông bị trúng đạn, thốt ra một tiếng kêu la đau đớn, cánh tay cường tráng như vượn đột nhiên vung lên, Tòng Thiện bất ngờ không kịp phòng bị, bị anh ta đẩy sang một bên.

Đầu va vào tảng đá, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, Tòng Thiện muốn cố gượng dậy, cánh tay lại bỗng mềm nhũn, ngất đi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Tòng Thiện mất đi năng lực phản kháng, rất nhanh bị một đám đàn ông bủa vây.

Có người hung hăng đá cô mấy đá, vốn định đập chết cô, lại bị người khác ngăn lại.

"Gái điếm thúi này đanh đá như vậy, giết mấy anh em của chúng ta, không thể để cho cô ta được chết quá dễ dàng." Một người đàn ông xấu xí to khỏe như con tinh tinh, cười gằn cởi thắt lưng, bàn tay giống như bàn chân gấu ngay lập tức đã xé quần áo ngoài của Tòng Thiện tan thành từng mảnh.

Những người còn lại thấy thế, nhìn làn da tuyết trắng phơi bày ra bên ngoài, đều lộ ra vẻ dâm tà, bàn tay ghê tởm duỗi về phía của cô.

"Pằng pằng pằng!" Đột nhiên, mấy phát đạn từ đằng xa bắn tới, tinh chuẩn mà nổ từng phát súng, trong nháy mắt mấy người đàn ông da đen đến gần Tòng Thiện đã biến thành mấy xác chết.

Mấy người đàn ông phẫn nộ quay đầu lại, lại nhìn thấy người cầm đầu của bọn họ đang dẫn theo một người đàn ông Đông Phương đi ô tô về phía này, mà đạn chính là bắn ra từ súng trong tay của người đàn ông đó.

"Thượng tá Hàn!" Người phụ trách tập kích đêm nay, Tô Cáp cực kỳ sợ hãi mà nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, muốn ngăn cản anh, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng lại không chút lưu tình mà bắn chết mấy người còn lại.

"Đêm nay, các người giết người cũng được, tàn sát thôn cũng được, tôi không ngăn cản. Nhưng làm tổn thương người phụ nữ của tôi, thì chỉ có một con đường chết!" Sắc mặt lạnh như sắt, Hàn Dập Hạo nhảy xuống khỏi xe, bước qua xác chết, ôm lấy cô gái đã hôn mê, nhìn trán cô bị thương, đau lòng nói nhỏ, "Tòng Thiện, tôi đã tới trễ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK