Bởi vì kỳ nghỉ tết dài hạn vẫn còn chưa có kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm ở trong hoan lạc, vì vậy chuyện uống rượu say ẩu đả nhiều vô số kể, quán bar KTV cũng trở thành nơi cảnh sát đặc biệt để ý tới.
Một đêm, trong lúc Tòng Thiện làm nhiệm vụ thì vô tình trông thấy ở cửa sau của một hộp đêm hạng sang có vài người lôi kéo một cô gái vội vã rời đi.
Khóe mắt Tòng Thiện phát hiện cô gái kia bị người ta che miệng lại, không ngừng giãy giụa, cô đã nhận ra khác thường, vội vàng xông tới, hét lớn một tiếng, giơ súng ra lệnh mấy người đó đứng lại.
Tuy nhiên, những người kia lại đột nhiên móc súng ra không nói hai lời đã bắn về phía Tòng Thiện.
Cô liền lăn một vòng, núp ở phía sau thùng chứa đồ tạp nham để tránh đạn.
Đám người kia lại có súng, nhất định là vụ án bắt cóc!
Nghĩ tới đây, Tòng Thiện càng không ngừng ló đầu ra, nhanh chóng bắn mấy phát súng.
Có người bị bắn trúng chân thốt lên tiếng kêu thảm, những người còn lại không muốn dây dưa, nhanh chóng lùi về phía chiếc xe trước mặt.
Tòng Thiện nào có chịu để cho bọn họ cứ như vậy mà chạy trốn, ghé vào trên thùng gỗ, dùng kỹ thuật bắn tinh chuẩn kinh người liên tục bắn trúng tay và chân của hai người, đồng thời gọi tiếp viện. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Người còn lại nổi giận, bỏ lại con tin liền xông tới phía của Tòng Thiện, Tòng Thiện ghìm súng muốn bắn tiếp, lại phát hiện hết đạn.
SHIT! Tòng Thiện ra sức ném súng ra, báng súng đánh vào trong mắt của một tên bắt cóc, hắn ta liền rên rỉ kêu đau.
Tên bắt cóc càng không ngừng nổ súng, dường như muốn đưa Tòng Thiện vào chỗ chết, cô chỉ có thể mượn đồ vật hỗn độn chất đống trong ngõ tắt để né tránh.
Góc tường có chai thủy tinh bỏ, Tòng Thiện cầm lấy ném về phía bọn họ, đạn bắn trúng chai, đốp một tiếng vỡ ra trên không trung.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Tòng Thiện đang định xông ra, chém giết gần kề, lại nghe phía sau truyền đến vài tiếng hét to "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!"
Kẻ bắt cóc nghe vậy, lập tức xoay người bỏ chạy, Tòng Thiện đâu chịu bỏ qua, nhanh chóng nhảy lên thùng gỗ, hét lớn một tiếng, tung một cú đá nghiêng, đá người sau cùng văng vào vách tường.
Cô còn muốn đuổi theo, mấy người còn lại lại bắn tới mấy phát đạn, cô vội nằm trên mặt đất tránh đạn lạc, nhân cơ hội này, mấy tên bắt cóc vọt lên xe, khởi động xe nhanh chóng chạy trốn.
"Sư tỷ, chị không sao chứ." Đồng nghiệp chạy tới đỡ Tòng Thiện lên, quan tâm hỏi.
"Tôi không sao, đi xem cô ấy thế nào." Tòng Thiện lắc đầu, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, ý bảo bọn họ đi xem cô gái bị hoảng sợ.
Đó là một cô gái rất trẻ tuổi, đoán chừng 16, 17 tuổi, bị kinh sợ, khóc to, trang điểm đẹp đẽ trên mặt đều bị làm cho lem cả.
Cảnh sát theo lệ an ủi mấy câu, muốn đưa cô ấy về cục cảnh sát, lúc này lại có mấy người từ bên trong xông ra, thô lỗ đẩy cảnh sát ra, vây lấy cô gái luống cuống hỏi: "Bối Bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô gái chỉ biết dốc sức khóc, nói cũng nói không nên lời. Tòng Thiện đi tới, nói với bạn của cô ấy: "Vừa rồi bạn của các người suýt chút nữa bị bắt cóc, chúng tôi phải đưa cô ấy về cục cảnh sát làm chi chép, vui lòng hợp tác."
Nghe được câu này, nhóm thanh niên ăn mặc gọn gàng xinh đẹp liền lâm vào khủng hoảng, ri rỉ hỏi không ngừng.
Tòng Thiện mặc kệ bọn họ, trực tiếp đẩy bọn họ ra, liền ôm lấy cô gái, vừa an ủi, vừa đưa cô ấy về cục cảnh sát.
Bởi vì trong lúc bắn nhau Tòng Thiện bị thương ở đầu gối, không có phụ trách việc ghi chép, cho nên cô không biết, hôm nay mình cứu rốt cuộc là ai, càng không nghĩ tới vài ngày sau, một tờ bổ nhiệm đã được gửi xuống trong tay của cô.
"Tổ bảo vệ?" Đứng ở trong phòng làm việc, Tòng Thiện nhìn vào tài liệu trong tay, có chút khó hiểu hỏi.
"Tiểu Thẩm à, tình hình là thế này. Hai ngày trước, cháu bắt được tên cướp kia, hắn đã thừa nhận bọn họ là một băng nhóm tội phạm có tổ chức có mưu tính trước, mục đích bọn họ lẻn đến thành phố A chính là để bắt cóc con nhà có tiền, đòi một khoản tiền chuộc lớn. Ngày đó, mục tiêu của bọn họ chính là con gái của tập đoàn An thị - An Đạo Ninh, may mà bị cháu ngăn cản. Ngày hôm qua lại có một công tử nhà giàu suýt bị bắt cóc. Cho nên, trên bộ hết sức coi trọng vụ án này, quyết định điều động một số thành viên ưu tú từ trong đội cảnh sát, tạm thời thành lập một tổ bảo vệ, đi bảo vệ những đối tượng có nguy cơ bị uy hiếp. Năng lực làm việc của cháu ấy hả, mọi người đều là nhìn thấy cả, cho nên, trong cục quyết định điều cháu đi làm tổ trưởng của tổ bảo vệ này, phụ trách an toàn cho Bối Bối." Giọng của cục trưởng Thiệu từ tốn giải thích.
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, bây giờ cô mới biết đêm đó cứu lại là con gái của An Đạo Ninh, nhưng bảo cô đi bảo vệ người của nhà họ An sao?
"Cục trưởng Thiệu, mục đích thị sảnh quyết định thành lập tổ bảo vệ thì cháu có thể hiểu được, nhưng trong cục có nhiều nữ cảnh sát có năng lực như vậy, không nhất định phải điều cháu đi bảo vệ An Bối Bối." Tòng Thiện khéo léo từ chối nói.
"Bởi vì là cháu đã cứu An Bối Bối, cô ấy tín nhiệm cháu, cho nên trong cục cho rằng để cháu phụ trách sắp xếp là tốt nhất. Hơn nữa, người tiến cử cháu chính là Tư Hàn, cậu ta không có thương lượng với cháu sao?" Cục trưởng Thiệu có chút khó hiểu, theo lý, Lương Tư Hàn cũng nên nói cho Tòng Thiện biết chuyện này.
"Đoán chừng anh ấy vừa trở về quá bận, quên mất thôi. Cục trưởng Thiệu, thật ra thì cháu cũng rất muốn làm đội trưởng bảo vệ này, bác cũng biết rồi đấy, tính cách của cháu rất thẳng thắn, dễ đắc tội người có tiền." Tòng Thiện nói ra lý do không thích hợp, muốn dùng việc này xóa tan ý nghĩ ấy của cục trưởng Thiệu.
"Các cháu âm thầm tiến hành công việc bảo vệ, cố gắng ít tiếp xúc với người của nhà họ An, cơ hội nảy sinh xung đột cũng không lớn." Cục trưởng Thiệu lời nói thấm thía nói, "Hơn nữa, tiểu Thẩm à, nói thiệt cho cháu biết, thật ra thì sau khi cháu đi gìn giữ hòa bình về, trong cục đã có ý thăng chức cho cháu, cho nên, ở trong lúc mấu chốt này đừng có kén cá chọn canh."
"Cháu không có kén cá chọn canh." Tòng Thiện không biết nên giải thích với ông thế nào, chuyện nhà của cô có rất ít người biết, ước chừng cả thành phố cũng không có mấy người biết cô cũng là con gái ruột của An Đạo Ninh, cho nên bây giờ cô bày tỏ sẽ chỉ làm cục trưởng Thiệu cảm thấy cô đang kiếm cớ đùn đẩy công việc.
Cục trưởng Thiệu nghiêm mặt, có chút mất hứng nói: "Tổ bảo vệ này là thành lập khẩn cấp, phải chọn lại cán bộ lần nữa, bây giờ cháu nói không đi chẳng phải là làm khó bác sao?"
Ông không có nói cho Tòng Thiện biết, sở dĩ gấp như vậy, là bởi vì An Đạo Ninh trực tiếp đến văn phòng bộ trưởng, không biết hai người nói gì ở đó, An Đạo Ninh vừa rời đi, trên bộ đã đưa xuống tài liệu khẩn cấp này, hơn nữa còn dặn dò mỗi phân cục phải xem trọng, không thể để xảy ra sai sót, cho nên ông cũng làm khó.
"Vậy cháu có thể xin điều đến tổ khác không?" Tòng Thiện không chịu từ bỏ nói.
"Thật ra thì danh sách người được chọn đã đưa xuống rồi, hơn nữa, đến tổ nào mà chẳng là công việc? Cháu mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, tranh thủ để cấp trên sớm đề bạt cháu." Cục trưởng Thiệu đứng lên, cái bụng phệ điển hình, mặt mũi thư thái hiền hậu, kèm theo vẻ đôn hậu của bậc trưởng bối dạy dỗ hậu hối, "Tiểu Thẩm à, làm việc cho tốt nhé."
Biết rõ chuyện không thể xoay chuyển được, Tòng Thiện chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận, đúng như cục trưởng Thiệu nói, dù sao cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều, hơn nữa chủ yếu là bảo vệ An Bối Bối, cô chỉ vờ như không nhìn thấy những người khác là được, suy nghĩ một chút, Tòng Thiện thỏa hiệp, cô hỏi: "Vậy hành động bảo vệ phải kéo dài bao lâu?"
"Cảnh sát toàn thành phố đều đang lùng bắt nhóm người này, phỏng chừng cũng không quá lâu." Cục trưởng Thiệu thấy cô đồng ý, cười ha hả nói.
Ý này chính là "Ở tù không thời hạn" sao? Nhưng Tòng Thiện không tiện hỏi tiếp gì nữa, đành phải gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.