Tòng Thiện dừng lại, đem Nhạc Thanh Lăng hét to khàn cả giọng, tức giận hai mắt đỏ bừng đều khắc sâu vào đáy lòng, thật ra thì, người phụ nữ trước mắt này cũng không phải thật sự tâm địa sắt đá như vậy, cũng không phải thật sự thờ ơ như vậy.
"Phu nhân!" Lúc này, quản gia vọt vào, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, khi ông chứng kiến cảnh tượng Tòng Thiện kìm kẹp Nhạc Thanh Lăng ở trên sofa, thì nhất thời ngây cả người, nhưng không đợi ông mở miệng, chỉ nghe Nhạc Thanh Lăng lớn tiếng quát bảo ông lui: "Đi ra ngoài cho tôi!"
"Nhưng." Quản gia do dự, không biết có nên bước tới kéo Tòng Thiện ra hay không.
"Cút!" Nhạc Thanh Lăng càng phẫn nộ hơn, lớn tiếng quát, bà không thể để cho người làm nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của bà.
Quản gia không dám ở lại nữa, lảo đảo chạy vội ra ngoài, lần nữa khép cửa lại.
"Sao, không muốn để cho người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng bà mất khống chế?" Tòng Thiện buông lỏng tay của bà ra, lùi về phía sau một bước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào bà nói.
Nhạc Thanh Lăng chật vật đứng lên, chỉ vào cửa chính nói: "Cô cút cho tôi!"
"Nếu tôi đã tới đây thì sẽ không dễ dàng rời đi." Tòng Thiện nhàn nhạt nói, dường như không nhìn thấy bộ dáng tức giận của Nhạc Thanh Lăng.
Nhạc Thanh Lăng mở miệng muốn gọi bảo vệ, Tòng Thiện nhanh hơn bà một bước ngăn cản nói: "Bà không cần phải gấp gáp đuổi tôi đi, hãy nghe mục đích hôm nay tôi tới trước đã, tôi là vì Hàn Dập Hạo mà đến, tôi là muốn vãn hồi mối quan hệ của mẹ con các người."
Nhạc Thanh Lăng giống như là nghe được một câu chuyện cổ tích nào đó, cất tiếng cười lạnh: "Cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"Nếu như tôi nói là giả, có lẽ hôm nay không cần đến, dù sao Hàn Dập Hạo cũng quyết định không nhận người mẹ như bà, bà nói xem tôi có cần thiết làm điều thừa hay không?" Tòng Thiện hỏi ngược lại. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Nhạc Thanh Lăng không nói, bà biết vừa rồi Tòng Thiện là cố ý chọc tức bà, bây giờ bà bình tĩnh lại, muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì.
Tòng Thiện rất không thích ánh mắt Nhạc Thanh Lăng nhìn cô, giống như cô là con côn trùng có hại hay là thứ hại người gì đó, nhưng chút trình độ này cô vẫn còn có thể nhẫn nại, cô nói: "Tôi thừa nhận vừa rồi lời tôi nói hơi quá đáng, tôi dùng cái chết của anh trai Hàn Dập Hạo kích thích bà, là muốn xem xem rốt cuộc bà có còn một chút tính người hay không, nếu như không có, như vậy tôi cũng sẽ không tiếp tục phí sức thêm. Nhưng vừa rồi phản ứng của bà nói cho tôi biết, thật ra thì bà là khổ sở, là đau lòng. Như vậy tại sao bà không chịu làm chút nhượng bộ, để chuyện có thể có vãn hồi?"
"Tôi không cần cô tới dạy tôi làm thế nào." Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng nói.
"Bà cần, bởi vì bà là một bệnh nhân." Khóe miệng của Tòng Thiện cong lên một nụ cười, nhưng không phải là châm chọc, mà là nụ cười thiện ý, "Bà có tâm bệnh lại không tự biết, trong lòng của bà chứa một con quỷ, nó ăn mòn linh hồn của bà, khống chế tư tưởng của bà, khiến bà luôn không khắc chế được hành vi làm ra một ít tổn tương người bên cạnh. Nếu như bà lựa chọn làm bạn với ma quỷ, mà vứt bỏ những người thật sự quan tâm tới bà mà nói, như vậy bà thật sự vô phương cứu chữa."
"Cô thật sự cho rằng mình có thể đọc tâm?" Nhạc Thanh Lăng cười nhạo Tòng Thiện không biết tự lượng sức mình, bà ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, thế nào lại bị một con nhóc như vậy nhìn thấu nội tâm.
"Vậy còn bà? Bà có thể phân biệt được mình là thật sự vì tốt cho Hàn Dập Hạo hay là đang trả thù chồng của bà?" Tòng Thiện chất vấn.
"Đương nhiên tôi là vì tốt cho nó." Nhạc Thanh Lăng cao ngạo ngẩng đầu lên, không chút do dự kết luận nói.
"Bà không phải." Tòng Thiện lắc đầu, phản bác, "Bà thật sự vì muốn tốt cho anh ấy, thì hy vọng anh ấy vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải hết lần này tới tới khác khiến anh ấy đau lòng khổ sở. Bà cũng từng bất hạnh, bà biết rõ tìm được tình yêu đích thực là không dễ cỡ nào, nhưng khi con của bà tìm được, thì bà lại trăm phương ngàn kế ngăn cản, thậm chí không tiếc buộc anh ấy đoạn tuyệt với bà, bà như vậy gọi là vì muốn tốt cho anh ấy?"
"Tôi ngăn cản là bởi vì cô không cho nó được vui vẻ hạnh phúc." Nhạc Thanh Lăng từng câu từng chữ rõ ràng nhắc nhở Tòng Thiện nói, "Cô đừng quên cô là một bệnh nhân tâm thần tiềm ẩn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể phát bệnh, thậm chí vứt bỏ đứa con không quan tâm giống như mẹ của cô vậy. Cô như vậy có thể mang đến hạnh phúc cho nó sao?"
"Tôi biết tôi không thể." Ngoài dự đoán của Nhạc Thanh Lăng, Tòng Thiện gật đầu, thừa nhận nói, "Có thể mang đến vui vẻ hạnh phúc cho anh ấy chỉ có gia đình hoàn chỉnh, để anh ấy đem tình yêu của anh ấy đối với tôi chuyển đến cái nhà này, như vậy sau này khi tôi thật sự rời khỏi anh ấy, anh ấy sẽ không có đau khổ như vậy."
Nhạc Thanh Lăng ngây ngẩn cả người, không chỉ vì một tia bi thương trong mắt Tòng Thiện, nhiều hơn nữa là theo như lời cô nói: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi bà vẫn chưa rõ sao?" Tòng Thiện cười cười, nụ cười đó khổ sở cay đắng, rồi lại ngọt ngào hạnh phúc, giống như trong lòng của cô, phức tạp như thế, vĩnh viễn không đoán được một giây kế tiếp sẽ là loại cảm xúc gì, "Nếu như tôi lựa chọn không muốn đứa bé này, như vậy dĩ nhiên là tôi không có chuyện gì. Nhưng tôi không muốn ích kỷ như thế, tôi muốn cho Hàn Dập Hạo một cục cưng khỏe mạnh, một đứa trẻ có thể thay tôi ở bên cạnh anh ấy. Nhưng chỉ có cục cưng và tôi thì không đủ, anh ấy còn cần bà và bác trai. Tuy bà đối với tôi có rất nhiều ý kiến, nhưng tôi vẫn phải nói, không có các người, sinh mệnh của Hàn Dập Hạo sẽ không còn trọn vẹn. Bà nói đúng, tôi là một bênh nhân tâm thần, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát bệnh, không ai biết được sau này tôi sẽ biến thành bộ dáng ra sao. Cho nên thừa dịp tôi còn tỉnh táo, tôi muốn trù tính tốt tương lai của Hàn Dập Hạo, nhất là khi tôi ra đi, anh ấy phải làm sao."
Nhạc Thanh Lăng lắng nghe, lúc Tòng Thiện nói xong câu cuối cùng, hốc mắt không kiềm được mà đỏ lên, trong nháy mắt đó, dường như bà cũng bị cuốn vào trong bi ai sâu lắng.
"Thật ra thì mấy ngày gần đây, tình trạng của tôi cũng không tốt, tôi không biết đây là giai đoạn tạm thời hay là dự báo trước sau này sẽ càng lúc càng tệ hơn." Tòng Thiện cười, hốc mắt dần dần có sương mù đọng lại, "Nếu như bây giờ tôi đã bắt đầu chuyển biến xấu, vậy rốt cuộc tôi còn có thể làm bạn với Hàn Dập Hạo bao lâu? Một năm, hai năm hay là mười năm? Nếu như sau khi sinh con tôi sẽ điên, vậy có phải liên lụy cả đời của anh ấy hay không? Tôi không muốn liên lụy anh ấy, không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, cho nên hôm nay tôi tới tìm bà, là muốn làm giao dịch với bà, nếu như bà đồng ý, hai năm sau tôi có thể rời khỏi Hàn Dập Hạo."
"Điều kiện của cô là gì?" Nhạc Thanh Lăng nhìn cô chăm chú, không quá tin tưởng.
"Bà thừa nhận." Tòng Thiện nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ này, cười như ánh mặt trời rực rỡ.
"Cái gì?" Nhạc Thanh Lăng cau mày, nghe không hiểu.
"Nếu như ở trong hai năm này, tôi phát bệnh, hoặc là vẫn không có được bà thừa nhận và chúc phúc, như vậy tôi sẽ rời khỏi Hàn Dập Hạo, để con lại cho nhà họ Hàn." Tòng Thiện chân thành nói.
"Tại sao cô phải làm như vậy?" Nhạc Thanh Lăng càng lúc càng không đoán được Tòng Thiện, bà không hiểu loại giao dịch này có lợi gì với Tòng Thiện.
"Vì Hàn Dập Hạo và con của tôi." Tòng Thiện nghiêm túc nói, "Tôi muốn bọn họ có được gia đình hoàn chỉnh, tình yêu trọn vẹn. Tôi muốn con của tôi không chỉ có tình thương của cha, tình thương của mẹ, còn có ông bà nội yêu thương. Tôi không muốn sau khi con của tôi lớn lên, có người nói cho nó biết, bà nội của nó không thích nó cỡ nào. Tôi muốn nó trở thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời. Cho nên, tôi phải nhượng bộ, tôi sẽ dùng hai năm để chứng minh, tôi là thật lòng thật dạ yêu Hàn Dập Hạo, vì anh ấy tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."
"Sau hai năm, cô thật sự sẽ rời đi sao?" Nhạc Thanh Lăng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
"Nếu như tôi cho rằng Hàn Dập Hạo và đứa bé ở lại nhà họ Hàn là lựa chọn tốt nhất, vậy thì tôi sẽ không hề oán hận rời đi." Tòng Thiện bảo đảm nói, "Dĩ nhiên, nếu như bà không phải là toàn tâm toàn ý đón nhận con của tôi mà nói, như vậy lời tôi nói cũng sẽ không thực hiện."
"Coi như cô muốn rời đi, Dập Hạo sẽ để cô đi sao?" Nhạc Thanh Lăng không yên tâm hỏi.
"Tôi sẽ thuyết phục anh ấy." Tòng Thiện cam kết, "Anh ấy muốn mau chóng kết hôn, nhưng tôi vẫn luôn do dự, bởi vì tôi sợ sau khi sinh đứa bé tình trạng của tôi sẽ chuyển biến xấu. Nhưng tôi lại không muốn đứa bé trở thành con ngoài giá thú, cho nên tôi sẽ lập thỏa thuận kết hôn với anh ấy, khi tôi muốn rời đi, anh ấy không thể cưỡng ép tôi."
"Tôi làm sao biết bây giờ cô nói có phải là thật hay không?" Nhạc Thanh Lăng hoài nghi nhìn cô.
"Nếu như tôi có thể thuyết phục Hàn Dập Hạo thỏa thuận kết hôn với tôi, đó chính là chứng minh tốt nhất." Tòng Thiện đáp nói.
Nhạc Thanh Lăng im lặng, cố gắng muốn tìm ra sơ hở trong đó.
"Bà còn do dự cái gì?" Tòng Thiện tiếp tục nói, "Giao dịch này đối với bà là trăm lợi mà không một hại, tôi cũng không lấy đi một phân tiền nào của nhà họ Hàn, trái lại tôi là đang giúp bà, giúp bà và con của bà lại lần nữa hòa thuận. Đúng rồi, không chỉ con trai của bà, còn có bố của anh ấy và ông cụ nhà họ Hàn, tôi nghe nói bây giờ bọn họ cũng là rất muốn chắt trai này."
"Được, tôi đồng ý." Dù sao thì Nhạc Thanh Lăng cũng là người làm ăn, đồng ý loại "chuyện hời" này cũng rất sảng khoái, nhưng bà bổ sung nói, "Chờ cô thuyết phục được Dập Hạo, tôi mới có thể thật sự tin tưởng cô."
"Được." Tòng Thiện cũng đồng ý nói, "Có điều tôi thuyết phục anh ấy, bà cũng phải thuyết phục chính bà, từ nay về sau, thật lòng thật dạ yêu thương Hàn Dập Hạo và con của chúng tôi."
"Tôi sẽ giữ đúng lời hứa." Nhạc Thanh Lăng mặt không chút thay đổi đồng ý nói.
Tòng Thiện ý vị sâu xa mà nhìn bà một cái, không cần phải lời nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Đây là cô có thể vì Hàn Dập Hạo làm một ít chuyện, chỉ cần anh có thể nhận được tốt nhất hoàn chỉnh nhất, những ấm ức ngày trước cô chịu cũng không coi vào đâu.
Nếu như có một ngày, cô thật sự bệnh đến mức không thể không rời khỏi anh, như vậy cô nhất định sẽ nghĩ cách trả anh lại cho nhà họ Hàn, như thế ít nhất anh sẽ không mất đi quá nhiều.
Nhìn bóng lưng gầy gò nhưng lại vẫn thẳng tắp ấy, Nhạc Thanh Lăng rơi vào trầm tư, những lời Tòng Thiện đã nói vẫn vang vọng trong đầu của bà, bà thật sự nghĩ không ra, Thẩm Tòng Thiện thật không dễ dàng lấy được "thắng lợi" lại dễ dàng cam lòng từ bỏ như vậy sao?
Cô gái này, phải chăng có chút khác biệt với trong tưởng tượng của bà?
Ba tiếng sau
"Cái gì! Thỏa thuận kết hôn!" Trong phòng ngủ rộng rãi, đột nhiên truyền ra một tiếng "gầm thét".
Một khắc trước người đàn ông vẫn còn nhu tình mật ý trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, cho rằng mình xuất hiện nghe nhầm, hoặc là nói đầu óc của cô xuất hiện vấn đề.
"Anh đừng hét." Tòng Thiện bị anh lớn giọng chấn động đến mức "dư âm quanh quẩn tai không dứt", tay trắng nõn trấn an mà vỗ nhẹ nơi ngực anh, sợ anh đột nhiên phát "bệnh tim", cô lời nói nhỏ nhẹ nói, "Anh hãy nghe em kể một câu chuyện cũ cho anh nghe trước đã, rồi quyết định có nên tức giận hay không, được không?"
"Không nghe! Anh rất tức giận!" Hàn Dập Hạo giẫn dỗi không chịu nghe cô nói hết, cho rằng cô lại viện cớ vớ vẩn chưa có chuẩn bị tốt, anh mới không nghe.
"Không nghe cũng phải nghe!" Tòng Thiện cũng cất cao giọng, giống như đang gây gổ nói, "Là về bố mẹ anh!"
"Bố mẹ anh?" Đôi mày kiếm sắc bén ấy của Hàn Dập Hạo nhíu chặt lại với nhau, tại sao lại kéo tới bố mẹ anh, anh dò hỏi, "Có phải bọn họ lại tới tìm em hay không?"
"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, nói, "Là chuyện cũ ba mươi lăm năm trước của bọn họ."
Ba mươi lăm năm trước? Hàn Dập Hạo lại càng mụ mị, lúc đó anh cũng còn chưa có ra đời, sao Tòng Thiện lại có thể biết chuyện của bố mẹ anh.
"Thật ra thì hôm nay chú Sáu của anh tới tìm em, ông đã nói cho em biết quá trình bố mẹ anh biết nhau đến kết hôn, ông nói là bố anh gợi ý." Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, nhìn anh có phản ứng gì.
Quả nhiên, vừa nghe đến bố anh bảo chú Sáu đến tìm Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo trở nên nghiêm túc, hỏi: "Ông nói những gì?"
"Trước tiên anh hãy hứa với em, nghe xong chuyện cũ này, anh không được đi tìm bất cứ người nào của nhà họ Hàn, cũng không được đi tìm bố mẹ anh đối chất." Tòng Thiện nhìn anh thật sâu, phải lấy được sự cam đoan của anh trước.
Hàn Dập Hạo ý thức được gì đó, dò hỏi: "Rất nghiêm trọng?"
"Nên nói là nghe xong những chuyện này, anh sẽ phát hiện suy nghĩ trong lòng của anh về bố mẹ của anh có chênh lệch rất lớn, có thể sẽ phá vỡ quan niệm của anh." Tòng Thiện nói rõ chuyện trước.
Hàn Dập Hạo cũng nhìn Tòng Thiện thật sâu, thấy Tòng Thiện không có chút ý đùa giỡn nào, mới đồng ý nói: "Được, anh hứa, em nói đi."
Tòng Thiện chậm rãi hít một hơi, bắt đầu kể: "Ba mươi lăm năm trước—"