Hôm sau, đến nhà họ An, quả nhiên An Đạo Ninh chờ ở phòng sách, muốn gặp Tòng Thiện.
"Chị Thẩm, có phải là vì chuyện ngày hôm qua hay không, An tiên sinh muốn giáp mặt cảm ơn chị?" Tiểu Hà tò mò hỏi.
"Cắt." Tiểu Kha khinh thường nói, "Cậu không nhìn thấy khi hôm nay chúng ta tới, đám người làm của nhà họ An này vẫn trưng bộ mặt quan tài sao? Nếu muốn cảm ơn, An Đạo Ninh sẽ viết thư cảm tạ gửi tới trong cục rồi. Tôi thấy, phần lớn là không có chuyện gì tốt."
"Mọi người đừng đoán bậy, làm tốt chuyện của mình đi." Tòng Thiện cười nói một câu, sau đó đi đến phòng sách của An Đạo Ninh.
Đứng ở ngoài cửa, Tòng Thiện vốn định muốn trực tiếp đẩy cửa, nhưng trong nháy mắt khi ngón tay chạm đến cánh cửa gỗ, lại dừng lại ở giữa không trung.
An Đạo Ninh, tên khốn nạn vô liêm sỉ này làm hại nhà họ Thẩm nhà tan cửa nát, rơi xuống ngàn trượng, kẻ tiểu nhân hèn hạ này từ lúc cô được sinh ra đã không có một chút trách nhiệm làm cha, hôm nay lại ngồi ở bên trong, giống như Hoàng Đế chờ triệu kiến, cô đã có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đáng ghét, giọng nói khiến người ta ghê tởm ấy.
Nhắm mắt lại, Tòng Thiện hít sâu mấy hơi, muốn làm dịu sự tức giận cuồn cuộn dưới đáy lòng, không ngừng nhắc nhở mình, đây là công việc, sau khi nhìn thấy tên súc sinh ấy, quay về tắm con mắt một cái là được. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Mà lúc này, phía sau bàn sách của phòng sách rộng lớn, An Đạo Ninh đang lật xem tư liệu về Tòng Thiện.
Trên sổ ghi đầy những thành thích chói lọi của cô, vinh dự lớn nhỏ nhiều vô kể, vừa nhìn, cũng biết cô là một cảnh sát tốt trọng chức vụ trọng trách nhiệm cỡ nào.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới.
An Đạo Ninh lập tức ngẩng đầu lên, lên tiếng nói: "Vào đi."
Trong giọng nói có một tia kích động chính mình cũng không có nhận ra.
Cửa phòng được từ từ đẩy ra, Tòng Thiện mặc một bộ cảnh phục bước vào.
Khi An Đạo Ninh nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống Thẩm Tòng Tâm, thì trong chớp mắt, đã quên lời nên nói.
Tòng Thiện khép cửa lại, đôi mắt xinh đẹp không hề có một chút độ ấm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở trước mặt, khuôn mặt mà cô đã từng nhìn thấy ở trên báo vô số lần, lúc này, mặt đối mặt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
"Ông tìm tôi có chuyện gì?" Không cần khách sáo, không cần ngụy trang, Tòng Thiện đi thẳng vào vấn đề hỏi mục đích của ông.
"An Ninh..." An Đạo Ninh lẩm nhẩm đọc ra cái tên này, lại bị Tòng Thiện một mực cắt ngang.
"Tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Tòng Thiện, ông đừng nhầm lẫn." Tòng Thiện lạnh lùng nói.
Nhìn thấy sự khinh bỉ không hề che dấu chút nào trong mắt cô, An Đạo Ninh phản ứng lại, ông hắng giọng một cái, nhớ lại việc chính, nói, "Tôi không ngại nói thẳng vào vấn đề, lần này cảnh sát cử người đến bảo vệ Bối Bối, tôi cũng không biết chuyện, nếu như biết trước sự tình chuyện này, tôi sẽ không đồng ý. Cho nên, tôi muốn hỏi cô, có thể rời đi hay không?"
Tòng Thiện cười lạnh, mới vừa rồi còn làm bộ có chút kích động, lập tức đã khôi phục lại khuôn mặt vốn có, người đàn ông này thật đúng là đạo đức giả.
"Tôi đã nói với Tô Nhị Hà từ trước, tôi vốn không muốn nán lại ở nhà của các người, bầu không khí ở đây dơ bẩn đến mức khiến người ta buồn nôn, ông không muốn nhìn thấy tôi, cũng có thể đề xuất yêu cầu với trong cục, tôi không nói hai lời lập tức rời đi ngay." Tòng Thiện cười nhạo nói.
"An... Tòng Thiện, tôi không có ý này." An Đạo Ninh đứng dậy, muốn giải thích với cô.
"An tiên sinh, xin gọi tôi là cảnh sát Thẩm." Tòng Thiện lạnh lùng liếc nhìn ông, cảm thấy mỗi lần nán lại cùng ông thêm một giây, lỗ chân lông khắp người mình đều giống như bị lấp kín, cực kỳ khó chịu.
"Được rồi, cảnh sát Thẩm." An Đạo Ninh vội nói, "Không phải là tôi không muốn nhìn thấy cô, chỉ là Nhuế Nhuế và Bối Bối vẫn còn chưa biết cô, nếu như thân phận của cô bị chúng biết được, chỉ sợ tất cả mọi người đều cảm thấy khó xử."
"Tôi nói lại với ông lần nữa." Tòng Thiện nâng cao giọng, từ đầu đến cuối, cô đều đứng ở cửa, không có bước vào thêm bước nào, bởi vì hít thở chung bầu không khí với người ở trước mắt này đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô từng câu từng chữ rõ ràng, nói, "Ông có thể điều tôi đi, tôi cũng hy vọng ông làm như vậy, tôi cũng không muốn bảo vệ con gái của ông chút nào cả, nói không chừng ngày nào đó tôi nhìn nhầm, An Bối Bối sẽ bị người ta bắt đi."
An Đạo Ninh dừng lại một chút, nói: "Vậy có thể nhờ cô nói chuyện với Bối Bối một chút được không, nói cô vì phải điều công tác, mà thay thế cô sẽ là một cảnh sát tài giỏi giống cô, để cho nó an tâm."
"Thế nào? An Bối Bối không bỏ được tôi sao?" Tòng Thiện bắt được trọng điểm, cũng biết được mục đích An Đạo Ninh tìm cô.
"Đúng vậy." An Đạo Ninh dứt khoát thừa nhận nói, "Nó hy vọng cô có thể ở bên cạnh bảo vệ nó, tôi và cô đều biết, không thể làm như vậy, cho nên, tôi muốn xin cô đích thân giải thích với nó. Dĩ nhiên, phương diện thù lao..."
"An Đạo Ninh!" Rốt cuộc Tòng Thiện gọi thẳng tên của ông, trong giọng nói hàm chứa châm chọc nồng đậm, "Tại sao tôi phải đi giải thích với con gái của ông? Không phải ông rất có khả năng gạt người sao? Ông tùy tiện thiêu dệt một cái cớ còn có sức thuyết phục hơn lời của tôi nói. Rốt cuộc ông muốn chận miệng ai? Sợ điều tôi đi, người bên ngoài nói An Đạo Ninh ông vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván sao?"
"Từ nhỏ Bối Bối bị chúng tôi làm hư, lời của tôi nói không chừng nó cũng không nghe." Ngoài dự đoán của Tòng Thiện, An Đạo Ninh lại không có nổi nóng, ông hạ giọng, nhẫn nại tiếp tục giải thích.
"Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có hy vọng, có thể thuyết phục An Bối Bối hay không là chuyện của ông, tôi tuyệt sẽ không nói chen vào nửa câu." Đôi mắt xinh đẹp của Tòng Thiện lấp lánh như bông tuyết, nhưng lại hàm chứa rét lạnh như băng, "Ông đừng quên, số tiền này của ông là từ đâu mà có? Cho tôi thù lao ư? Ông không cảm thấy buồn cười sao?"
An Đạo Ninh thở dài nói: "Quả nhiên là con vẫn rất hận ta."
"Mặc dù tôi thật sự rất muốn nói ngay cả chữ hận này ông cũng không xứng. Nhưng tôi không thể phủ nhận, có vài người có vài việc, giống như bùn hôi thối, cho dù ông không muốn nhìn, không muốn ngửi thế nào đi chăng nữa, vẫn sẽ tỏa ra mùi tanh hôi, nhắc nhở ông nó đã từng tồn tại. Ở trong sinh mạng của tôi, ông chính là một vũng bùn thối, bẩn thỉu của cả sinh mạng tôi." Tòng Thiện đã đến giới hạn của sự khoan dung, cô không muốn tiếp tục ở lại, thốt ra một câu cuối cùng, "Tôi không muốn lại nhìn thấy ông thêm một chút nào nữa." Liền xoay người mở cửa, đi ra ngoài.
An Đạo Ninh nhìn bóng lưng cô đi xa, nhíu mày, hôm qua, lúc Tô Nhị Hà nói với ông, ông vẫn còn chưa tin cô sẽ trở nên mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, An Ninh yếu đuối nhút nhát của trước kia đâu? Người không để mọi thứ vào trong mắt ở trước mặt này thật sự chính là Thẩm Tòng Thiện sao?
Lúc này, Tô Nhị Hà đi vào, hỏi: "Nó đồng ý rồi sao?"
An Đạo Ninh lắc lắc đầu, không nói gì.
"Tôi biết ngay là nó có dụng ý khác mà!" Tô Nhị Hà mắng, "Giống như mẹ của nó, quấn chết không buông!"
"Người cũng đã chết rồi, bà còn nói làm gì." An Đạo Ninh không vui ngắt lời nói.
"Biết ngay là ông còn nhớ Thẩm Tòng Tâm!" Tô Nhị Hà nghe vậy, lại càng không chịu bỏ qua, lập tức đi tới, lớn tiếng chất vấn, "Ông nói đi, có phải ông vẫn còn nhớ người đàn bà đó đúng không! Cho nên vừa rồi mới không nhẫn tâm hạ quyết tâm với đứa con hoang kia của ông!"
Sắc mặt An Đạo Ninh sa sầm lại, khẽ quát lên: "Nó cũng là con gái của tôi, bà đừng gọi con hoang khó nghe như vậy."
"Con gái của ông ư? Chỉ sợ ông chịu nhận nó, nó lại không có nhận ông!" Tô Nhị Hà cười nhạo nói.
"Tôi lười phải nói với bà." An Đạo Ninh bị bà quấy nhiễu cảm thấy mệt mỏi, sải bước đi ra phòng sách.
Tô Nhị Hà đứng nguyên tại chỗ, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Thẩm tòng Thiện, tôi không để yên cho cô đâu!