"Tòng Thiện!"
"Chị Thẩm!"
Vương Đình và Tiểu Kha thấy Tòng Thiện quần áo chỉnh tề từ trong nhà đi ra, sắc mặt không tốt, dường như đang định đi ra ngoài.
Nhìn thấy động tác muốn đóng cửa của Tòng Thiện, Tiểu Kha hành động nhanh nhẹn ngăn cô lại, tay chống giữ ở trên cửa, hỏi: "Chị Thẩm, chị muốn đi đâu?"
"Đi tìm Nhạc Thanh Lăng." Tòng Thiện lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn hai người trước mặt, biết rõ mục đích các cô ấy tìm đến cô.
Vương Đình và Tiểu Kha liếc mắt nhìn nhau, lẽ nào người giật dây chuyện này là mẹ của Hàn Dập Hạo?
"Chị không thể đi!" Thấy cô muốn đi, Vương Đình vội vàng ngăn cô lại nói, "Chị đi tìm bà ấy chỉ có thể là làm lớn chuyện hơn thôi, huống chi, chị biết bà ấy ở đâu sao?"
"Không biết thì tôi sẽ chờ ở cửa nhà họ Hàn, bà ấy nhất định rất muốn gặp tôi." Đôi mắt Tòng Thiện thoáng hiện một tia sắc bén, Nhạc Thanh Lăng làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn dẫn dụ cô hiện thân sao.
"Ôi chao, chị Thẩm, trước tiên chị đừng kích động." Tiểu Kha dứt khoát cưỡng ép đẩy cô vào trong nhà, Vương Đình theo vào, tiện tay đóng cửa lại.
Ép Tòng Thiện ngồi xuống ghế sofa, Tiểu Kha lại nói: "Nhạc Thanh Lăng phơi bày chuyện của chị nhiều như vậy, bây giờ chị đi tìm bà ta làm ầm ĩ, bà ta lại càng sẽ nhân cơ hội bôi nhọ chị, nói chị thần trí mơ hồ, nói điên nói khùng. Không phải chị sẽ càng rơi vào bẫy của bà ta sao?"
"Cho dù tôi không đi tìm bà ấy, bà ấy cũng sẽ tìm người viết xấu tôi, viết xấu nhà họ Thẩm." Vừa rồi cấp trên gọi điện tới hỏi cô, chuyện trên báo chí nói có phải là thật hay không, cô và mẹ của cô đều mắc bệnh tâm thần? Còn nhắc nhở cô, đừng tiếp tục gây rắc rối nữa, thử thách sự nhẫn nại trong cục là có hạn, lần trước cô xông đến buổi họp báo của nhà họ An tranh cãi ầm ĩ, làm hại mức độ chú ý của cục cảnh sát tăng lên gấp mấy lần, công việc thường ngày bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nếu không phải niệm tình ngày trước cô biểu hiện tốt, đã sớm đuổi cô rồi, bảo cô tự giải quyết.
"Tòng Thiện, chị nghe chúng tôi nói trước đã." Vương Đình trấn an nói, "Hiện giờ bên ngoài tiểu khu có ký giả trông chừng, chị vừa đi ra ngoài, chị chỉ có thể bị bọn họ ngăn ở cửa, vốn không ra được. Câu Tử Minh nói, vì những lời phát biểu kia của anh Hàn, Nhạc Thanh Lăng ắt phải sẽ đối phó với chị, cho nên chị càng không thể trúng kế."
Tòng Thiện hít một hơi thật sâu, mới lên tiếng: "Ban nãy tôi lên mạng xem rồi, cả sự kiện nói rõ là Nhạc Thanh Lăng muốn tôi thân bại danh liệt. Tôi có thể dung thứ cho việc bà ấy bôi nhọ tôi, nhưng tôi không thể dung thứ cho việc bà ấy xúc phạm mẹ tôi!"
Tòng Thiện tức giận siết chặt quả đấm, nghĩ tới những lời ác ý vu khống hạm hại kia, cô liền nhịn không được cả người run rẩy.
Nhạc Thanh Lăng lại dùng chuyện cô bị mắc bệnh rêu rao khắp nơi, đổi trắng thay đen đánh lừa dư luận, nói năm đó là bởi vì Thẩm Tòng Tâm bị bệnh tâm thần, thường xuyên nổi điên đánh người, An Đạo Ninh không chịu nổi mới có người phụ nữ khác ở bên ngoài, mà vụ án tự sát chấn động khắp thành phố năm đó chính là chứng minh tốt nhất, bà còn kèm theo báo cáo giám định sau khi Thẩm Tòng Tâm sinh Thẩm Tòng Thiện, chứng thực nhà họ Thẩm là có bệnh di truyền tinh thần.
Mà nhà họ Thẩm phá sản lại càng không có quan hệ gì tới người bên cạnh, Thẩm Tòng Nhân đầu tư thất bại mới nhảy lầu tự sát, An Đạo Ninh không chỉ không có thừa cơ thôn tính gia sản nhà họ Thẩm, trái lại âm thầm giúp nhà họ Thẩm trả hết nợ nần, hôm nay công ty quốc tế An Thị đều là dựa vào An Đạo Ninh tay trắng dựng nghiệp mà được, chỉ là người nhà họ Thẩm trong vòng một đêm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu không nổi tương phản cực lớn này, mới kiên quyết đổ hết trách nhiện đến trên người của An Đạo Ninh.
Càng buồn cười hơn chính là, tay viết lách còn trắng trợn công kích nhân phẩm và phẩm hạnh của người nhà họ Thẩm đều rất có vấn đề, Trương Thục Hiền là cờ bạc, Thẩm Tòng Như lạm giao, Thẩm Tòng Thiện lại giỏi về tâm kế, tìm mọi cách tiếp cận đại thiếu nhà họ Hàn, lại càng không biết dùng yêu thuật gì mê hoặc vị Hồng Tam Đại (được trọng vọng ba đời) này, thật ra thì mục đích phía sau rất đơn giản, chính là muốn lợi dụng thế lực của nhà họ Hàn để đả kích nhà họ An, càng hèn hạ hơn chính là, cô vì lấy được lòng tin của Hàn Dập Hạo, ngấm ngầm lén lút phá bỏ đứa con hoang không biết là của ai, lại lừa gạt Hàn Dập Hạo mình vẫn còn mang thai, ép anh chịu trách nhiệm.
Những nội dung này quá hoang đường vô lý, Tòng Thiện cũng không biết Nhạc Thanh Lăng lấy ở đâu ra sức tưởng tượng giỏi như vậy, có thể nói đen thành trắng, nhà họ Thẩm nhà tan cửa nát, còn phải đeo trên lưng những tiếng xấu này, việc này bảo cô làm sao không tức, làm sao không tìm bà ta đòi một sự giải thích?
"Nhà họ Hàn gia đại nghiệp đại, chị làm sao đấu lại Nhạc Thanh Lăng, chúng tôi tìm chị, chính là sợ chị kích động. Không bằng chị ở nhà chờ, chờ anh Hàn trở về, để cho anh ta tự mình đi hỏi mẹ của anh ta." Vương Đình khuyên nhủ.
"Đúng vậy, lão yêu bà đó ba lần bốn lượt không có ý tốt với chị, chị liền xúi giục con trai của bà ấy đi đối phó với bà ấy, cho bà ấy tức chết!" Tiểu Kha phụ họa nói.
"Tôi sợ tôi chờ không được." Ánh mắt Tòng Thiện lạnh lùng, nói, "Nhạc Thanh Lăng làm việc sấm rền gió cuốn, một khi bà ấy quyết định muốn đối phó tôi, cũng sẽ không cho tôi cơ hội thở dốc. Bây giờ bà ấy chỉ phá hoại danh tiếng của tôi, không lâu sau, bà ấy sẽ tìm mọi cách cắt đứt đường lui của tôi."
"Bà ta sẽ làm thế nào?" Tiểu Kha hơi ngẩn ra, vội dò la.
"Hẳn là tôi không thể ở lại cục cảnh sát được nữa." Nhớ lại lời của cấp trên nói, Tòng Thiện biết cục cảnh sát bên kia cũng không yên ổn, Nhạc Thanh Lăng chắc sẽ không để cho cô giữ lại công việc, không là cảnh sát, sau này cô làm việc lại càng đáng lo hơn.
"Lão yêu bà đó thật muốn một tay che trời!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn nói, "Chị Thẩm, chị yên tâm, nếu như bà ta thật sự cách chức chị, chúng tôi sẽ viết thư liên danh giúp chị!"
"Vô dụng thôi, cô cũng đừng làm lỡ tiền đồ của các anh em." Tòng Thiện lắc đầu, nhà họ Hàn là gia đình như thế nào chứ, nếu nói là có thể một tay che trời ở thành phố A cũng không quá, cô sẽ không vì chuyện của mình mà liên lụy đến các anh em.
"Tóm lại, bây giờ cứ yên lặng theo dõi kỳ biến trước đã." Vương Đình nắm chặt lấy tay của Tòng Thiện, bảo cô kiềm chế, "Bất kể thế nào cũng được, hôm nay chị phải ở trong nhà này, anh Hàn không về, chúng tôi cũng sẽ không rời đi."
"Được rồi, chị Thẩm, chờ một ngày cũng không lâu lắm." Tiểu Kha tán thành, Hàn Dập Hạo thích hợp ra mặt đối phó Nhạc Thanh Lăng hơn so với Tòng Thiện, sẽ để cho người nhà họ Hàn tự mình đấu đá nội bộ, tức là tức lão yêu bà đó.
Tòng Thiện cũng không có tỏ thái độ gì, dạ dày đột nhiên cuộn lên buồn nôn, cô che miệng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, ói lên ói xuống.
"Chị Thẩm, chị không sao chứ?" Tiểu Kha nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng nôn mửa, đập đập cửa, lo lắng hỏi.
Tòng Thiện vốn không thể trả lời cô ấy, nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội bên trong, Tiểu Kha và Vương Đình cũng lo lắng, tình trạng và trạng thái thể chất của Tòng Thiện lúc này, không có gì chứ?
Một lát sau, bên trong vang lên tiếng giội nước, Tòng Thiện mở cửa, môi có chút trắng bệch.
Tiểu Kha vội vàng đỡ cô ngồi xuống, ân cần dò hỏi: "Thế nào? Sao ói ghê vậy."
Tòng Thiện vuốt ve trên bụng hơi nhô lên, lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ là nôn nghén thôi."
"Nôn nghén?" Tiểu Kha dè dặt dò hỏi, "Chị Thẩm, chuyện đứa bé chị biết rồi sao?"
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, đón lấy ly nước Vương Đình đưa tới, từ từ uống vào, "Hôm qua tôi mới biết."
"Chị sẽ không trách tôi chứ?" Tiểu Kha sợ cô lại muốn bỏ đứa bé.
"Sẽ không." Tòng Thiện từ từ bình ổn lại, cô đáp: "Đứa bé này tôi sẽ sinh nó ra."
"Nhưng là sức khỏe của chị không phải không thích hợp mang thai sao?" Tiểu Kha lo lắng nói, lúc đó giữ lại đứa bé chẳng qua là kế tạm thời, huống chi, có đứa bé này, Tòng Thiện mới có quan hệ với Hàn Dập Hạo, hôm nay hai người họ cũng đã hòa thuận, đương nhiên nên suy tính cho sức khỏe của Tòng Thiện.
Tòng Thiện kể đơn giản về chuyến đi đến Mỹ của bọn họ.
Khi hai người họ nghe được bệnh của Tòng Thiện có lẽ còn trị được, cùng nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Nếu quả thật có thể khống chế O gì gì đó X gì gì đó trong cơ thể của chị, vậy thì tốt quá!" Tiểu Kha nghe xong như lọt vào trong sương mù, nhưng cuối cùng cô cũng nghe hiểu, chỉ cần khống chế được thứ gì đó trong cơ thể của Tòng Thiện, cô cũng sẽ không phát bệnh.
"Tôi đã nói người tốt nhất định có báo tốt." Vương Đình vui mừng nở nụ cười, có hy vọng bao giờ cũng tốt, cho dù sẽ mong manh cũng được.
"Các cô nói đúng." Lòng bàn tay Tòng Thiện cảm nhận được ấm áp ở bụng dưới, cảm nhận được một sinh mạng nhỏ bé ở nơi đó, cô nói, "Tôi không thể xúc động, Nhạc Thanh Lăng làm nhiều như vậy không phải là muốn ép tôi nóng nảy sao, vừa rồi tôi tức giận suýt chút nữa trúng kể của bà ấy. Đứa nhỏ trong bụng nhắc nhở tôi, bây giờ tôi không phải một mình, tôi không thể dính vào nguy hiểm, tôi phải làm bộ điềm nhiên như không, lời đồn mới có thể tự sụp đổ."
"Chị Thẩm, chị nghĩ như vậy là tốt rồi." Tiểu Kha vui mừng nói.
Cũng không lâu lắm, điện thoại của Tòng Thiện lại đổ chuông, là một tòa soạn báo gọi tới, nói là muốn phỏng vấn cô.
Tòng Thiện uyển chuyển từ chối, cô đoán số điện thoại di động của cô nhất định đã bị lan truyền rộng ra ngoài, định tắt máy, cái gì cũng không để ý, để cô yên tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào ứng phó.
Gần trưa, chuông cửa vang lên.
Vương Đình đi mở cửa, nhìn thấy Câu Tử Minh xách theo một túi lớn đồ ăn đứng ở cửa, lập tức trở nên không quá vui vẻ, rất không hoan nghênh hỏi: "Anh tới làm gì?"
"Đưa đồ ăn, anh không thể để cho con của anh đói bụng." Câu Tử Minh chau mày, đã sớm biết Vương Đình thấy anh sẽ là phản ứng này. Anh duỗi chân dài ra, ngăn cản hành động Vương Đình muốn đóng cửa lại, đồng thời đưa tay ôm eo Vương Đình, kéo cô vào bên trong.
"Đừng chạm vào tôi!" Vương Đình đẩy anh ra, rất ghét có tiếp xúc thân thể với anh.
"Được, không chạm vào em, vậy em ngoan ngoãn tới dùng cơm nào." Câu Tử Minh hiếm khi trở nên tốt tính lại dễ nói chuyện như vậy, kể từ khi xác nhận Vương Đình có thai, anh rất là vui mừng, Vương Đình lại tức không phải nhẹ, đối với anh vừa đá lại vừa cắn, trút hết toàn bộ bực dọc đến trên người của anh. Nhưng bất kể thái độ của cô đối với anh có tệ hơn đi nữa, vừa nghĩ tới cô có con của anh, Câu Tử Minh liền vui vẻ trong lòng, chút tính khí này của cô cũng không đáng kể.
"Anh Câu, sao anh lại tới đây?" Tiểu Kha thấy Câu Tử Minh bước vào, tò mò hỏi.
"Tôi tới để giám sát cô ấy ăn cơm." Câu Tử Minh bĩu môi, liếc mắt nhìn cô gái khó tính nào đó, đặt hộp cơm ở trên bàn, lại đi tới kéo Vương Đình qua, ép cô ngồi xuống, nói với ba cô gái trong nhà, "Tôi mua đồ ăn đây, mọi người cùng nhau ăn đi."
"Nhìn thấy anh tôi sẽ không có khẩu vị." Vương Đình ghét bỏ nói.
Câu Tử Minh lập tức trưng bộ mặt khổ qua, không dám tức giận, đành phải dụ dỗ: "Vậy em hãy hứa sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, anh sẽ đi."
"Miệng là ở trên người của tôi, dựa vào cái gì tôi phải hứa với anh." Vương Đình quét mắt nhìn anh một cái, hai tay ôm ngực, khinh thường nói.
"Vậy em nhẫn tâm để con trai của anh bị đói sao?" Câu Tử Minh "ăn nói nhũn nhặn" khuyên nhủ.
Tòng Thiện và Tiểu Kha đồng loạt mở trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn hai người họ, Tòng Thiện phản ứng kịp trước, vui mừng hỏi: "Vương Đình, cô thật sự có rồi sao?"
Sắc mặt Vương Đình càng tệ hơn, người nào đó không sợ chết trả lời thay cô: "Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không rớt lại phía sau Dập Hạo quá nhiều--"
Câu Tử Mình còn chưa có nói hết lời, Vương Đình nhịn không được, cô đứng dậy, dùng sức đẩy Câu Tử Minh ra ngoài.
"Được rồi, anh đi, em đừng dùng sức như vậy, coi chừng ngã-- nhớ phải mở điện thoại, nếu không lát nữa anh lại tới-- cơm nhất định phải ăn đấy--"
"Rầm!" Câu Tử Minh dong dài bị Vương Đình "đuổi ra ngoài", trong phòng bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh.