"Cô gái đáng chết này!" Anh bắt lấy cô, kéo tới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em rời khỏi anh mới là hủy đi anh!"
"Hàn Dập Hạo, anh yêu em em biết, nhưng tình yêu sẽ không duy trì cả đời, em không muốn lời anh nói lúc này sẽ khiến anh vất vả cả đời. Hơn nữa, anh vì nghĩ cho em vẫn luôn sống ở dưới sự áy náy, em sẽ vui vẻ sao?" Nước mắt giọt giọt lăn xuống, làm thế nào cũng không dừng được, "Em là một người như vậy, cảm giác tự trách đã từng hại chết Dunham Linda suýt chút nữa khiến em sụp đổ, em không thể chịu được mình ích kỷ còn phải hủy đi anh. Coi như em cầu xin anh, đồng ý với em có được không, hai năm, chỉ cần hai năm, nếu như em không phát bệnh, vậy chúng ta—"
"Đừng nói nữa!" Hàn Dập ngắt lời của cô, kiên quyết nói, "Anh không cho phép, không cho phép!"
"Đây là chuyện em đã quyết định, anh không thể thay đổi." Tòng Thiện lau khô nước mắt, nhìn ánh mắt giống như đau xót của anh, từng câu từng chữ rõ ràng cho biết, nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Em đừng có cố chấp được không?" Hàn Dập Hạo có chút tức giận, "Rốt cuộc em không tin anh cỡ nào, mới cảm thấy có một ngày anh sẽ ghét bỏ em?"
"Không phải anh ghét bỏ em, là chính em ghét bỏ mình." Vẻ mặt Tòng Thiện đau đớn, chính là vì anh càng đối tốt với cô, cô lại càng cảm thấy nợ anh quá nhiều, cô không muốn như vậy.
"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Hàn Dập Hạo không cách nào hiểu nổi, "Nếu như anh đến từ gia đình bình thường, có phải em cũng sẽ có nhiều đắn đo như vậy?"
"Cho dù anh gia thế bình thường, em cũng không thể dễ dàng tha thứ chính mình trở thành lý do anh đoạn tuyệt với người nhà, anh có hiểu hay không?" Tòng Thiện rất mệt mỏi, cô thật sự không chịu nổi nhiều áp lực như vậy.
"Anh không hiểu!" Hàn Dập Hạo lớn tiếng đáp nói.
"Được rồi, chờ anh suy nghĩ kỹ chúng ta lại nói chuyện." Tòng Thiện không muốn tiếp tục ầm ĩ nữa, hôm nay cô rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cho nên xuống giường, xỏ dép, vòng qua anh.
Kéo lấy cổ tay của cô, Hàn Dập Hạo hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Em đi phòng khách ngủ." Tòng Thiện mặt không đổi nói, "Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại."
Nói xong, cô đẩy tay anh ra, đi ra ngoài.
Hàn Dập Hạo tức giận đánh một đấm vào vách tường, anh không biết sao chuyện lại trở thành như vậy, giữa bọn họ sao lại huyên náo đến bế tắc như vậy, lẽ nào về vấn đề này bọn họ không cách nào thống nhất được sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, Hàn Dập Hạo mặc quần áo, đi ra ngoài uống rượu.
Trong quán bar ồn ào, Hàn Dập Hạo một mình buồn bực uống rượu, thỉnh thoảng có cô gái xinh đẹp đến bắt chuyện, anh chỉ đáp lại một chữ "Cút", lập tức dọa đối phương hoảng hốt sợ hãi, chạy trối chết.
Không biết uống bao lâu, vỏ chai trên bàn càng lúc càng nhiều, đột nhiên, một cánh tay khoác lên trên bả vai của anh.
"Tôi bảo mấy người cút!" Hàn Dập Hạo nhịn không được gầm nhẹ nói, cho rằng lại là đám hoa si kia.
"Uống rượu cũng không gọi chúng tôi." Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, Hàn Dập Hạo nghiêng đầu nhìn, hóa ra lại là Câu Tử Minh và Tiễn Thiểu Kiệt.
Hai người một người cầm lấy một ly rượu ngồi xuống ở trước mặt của anh, ánh mắt Câu Tử Minh tà tứ quét nhìn chai rỗng đầy bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu ra, đùa cợt hỏi: "Ngày thường lúc này không phải cậu phải ở nhà cùng Thẩm Tòng Thiện sao, sao hôm nay bất thường như vậy?"
"Cậu cũng không giống vậy à." Hàn Dập Hạo liếc anh ta một cái, nhìn bộ dáng của Câu Tử Minh, cũng biết anh ta cũng là đã uống không ít rượu.
"Haiz, hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hai hoàng tử tình trường làm gì cũng thuận lợi năm ấy đều vì phụ nữ hết lần này đến lần khác uống rượu giải sầu." Tiễn Thiểu Kiệt cười trêu nói, đêm nay anh là bị Câu Tử Minh kiên quyết kéo ra ngoài uống rượu, chiến đấu liên tục ở mấy câu lạc bộ đêm, không nghĩ tới lại gặp phải Hàn Dập Hạo ở đây, cũng là người lưu lạc chân trời.
Hai người phớt lờ anh ta, im lặng tiếp tục uống rượu.
Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được nhắc nhở nói: "Này, này, nếu lát nữa các cậu uống say, tôi cũng không đưa các cậu về đâu đấy."
"Tôi không có ý định đi về." Ực mạnh một ngụm rượu, Câu Tử Minh thờ ơ như không nói.
"Tôi nói cậu cũng thật là, thật sự cãi nhau, về dỗ ngọt không phải là được sao, cho dù cậu ở đây uống chết, có thể có tác dụng gì." Tiễn Thiểu Kiệt "Hận sắt không thành thép" nói, anh cùng anh ta đổi nhiều chỗ, cũng uống không ít rượu, nhưng một người đẹp cũng không cua được, đêm nay coi như là uổng phí.
"Không cần cậu quan tâm." Tâm trạng Câu Tử Minh không tốt, nên giọng cũng không tốt, "Cậu cảm thấy chán thì đi trước đi."
"Tôi nói cậu thật là." Tiễn Thiểu Kiệt khó chịu anh ta "qua cầu rút ván", anh là không muốn quản, nhưng tình trạng của hai người trước mặt này, anh sợ anh đi rồi, bọn họ thật đúng là sẽ uống chết.
Lúc này, trong đây có mấy người đẹp nhận ra Tiễn Thiểu Kiệt, muốn tới chào hỏi, lại hơi sợ "mặt đưa đám" của Hàn Dập Hạo, đành phải vẫy vẫy tay, mời anh qua.
Tiễn Thiểu Kiệt nhìn thấy, khóe miệng cong lên nụ cười phong lưu phóng khoáng, quay đầu lại nói với hai người bạn tốt: "Tôi qua đó chào hỏi."
Hai người họ cũng không để ý tới anh, anh sờ sờ mũi, có chút mất mặt đi ra ngoài.
Hàn Dập Hạo gọi không ít rượu, đỏ, trắng, vàng đều có, Câu Tử Minh nhịn không được tò mò hỏi: "Sao cậu ra ngoài uống rượu?"
"Vậy còn cậu?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại, rõ ràng không muốn nói.
"Tôi còn có thể có chuyện gì?" Câu Tử Minh cười lạnh một tiếng, đáp: "Kể từ ngày đó ở quán cà phê, sau khi cô ấy cho tôi một bạt tai, cũng không chịu nói một câu nào với tôi, tôi giải thích thế nào cũng vô dụng, hôm nay lại càng từ chối kết hôn ngay trước mặt bố mẹ tôi, tôi thật không biết tôi ở trong lòng cô ấy có phải không đáng tha thứ như vậy hay không?"
"Tòng Thiện cũng không chịu kết hôn với tôi." Hàn Dập Hạo tự giễu nói, uống Vodka, chất lỏng cay nòng này mới có thể làm anh cảm thấy sảng khoái.
"Không phải các cậu muốn lĩnh giấy chứng nhận sao? Cô ấy đổi ý rồi hả?" Không nghĩ tới bọn họ phiền chính là cùng một chuyện, Câu Tử Minh cảm thấy buồn cười.
"Một lời khó nói hết." Hàn Dập Hạo lắc đầu, không muốn nói thêm.
Câu Tử Minh cũng không hỏi, anh biết Hàn Dập Hạo giống anh, chỉ muốn uống say cũng không cần suy nghĩ.
Một lát sau, Tiễn Thiểu Kiệt quay lại, trên mặt, cổ và trên áo sơ mi dính không ít vết son môi tươi đẹp.
"Cậu bị họ luân phiên hả?" Câu Tử Minh giễu cợt nói.
"Cái người này, nói chuyện thật không có tố chất." Tiễn Thiểu Kiệt lườm anh ta một cái, đắc ý nói, "Cái này gọi là sức hấp dẫn lớn, cậu không thấy cô nàng không nỡ để tôi đi cỡ nào đâu, vóc người đẹp trai đúng là được hoan nghênh."
"Cậu nhiều 'hồng phấn tri kỷ' như vậy, không ghen?" Câu Tử Minh buồn cười hỏi, nhìn sự đói khát trong mắt mấy cô gái ấy, dường như hận không thể lập tức đi tới lột sạch Tiễn Thiểu Kiệt, kéo lên giường của mình tuyên bố "quyền sở hữu".
"Phụ nữ ấy mà, đều là động vật thính giác, nói chút dễ nghe, làm cho các cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi, về phần có muốn thực hiện hứa hẹn hay không, để nói sau." Tiễn Thiểu Kiệt lăn lộn ở trong vòng của phụ nữ nhiều năm, đừng nói là mấy cô gái đó, một trăm anh cũng có thể dụ dỗ ngoan ngoãn, "Tôi nói hai người các cậu, trước đây 'phụ nam đàng hoàng' cũng không coi vào đâu, công phu dụ dỗ phụ nữ không thể nào kém hơn tôi, sao bây giờ miệng trở nên kém cỏi vậy, nói không ra lời hay rồi hả?"
"Phụ nữ bên ngoài và trong nhà là hai chuyện khác nhau." Hàn Dập Hạo nói một câu trúng trọng điểm.
"Tôi cảm thấy không có khác nhau." Tiễn Thiểu Kiệt nhún vai, nói, "Dù sao các cậu ở trước mặt các cô ấy cũng là nói lời ngon tiếng ngọt quen rồi, tiếp tục dụ dỗ lần nữa thì sao nào? Chỉ cần điểm xuất phát là tốt, lại không phải là sai lầm gì không thể tha thứ, thời gian dài, họ cũng sẽ từ từ quên đi."
"Đợi cô ấy tha thứ cho tôi, đoán chừng phải đợi cả đời." Câu Tử Minh bi quan nói.
"Cậu là đáng đời." Tiễn Thiểu Kiệt không chút đồng tình với anh ta, "Muốn ăn vụng cũng phải nhớ lau sạch miệng, bị bắt gian tại trận quả thực vứt bỏ mặt mũi đàn ông."
Thấy Câu Tử Minh trừng mắt nhìn anh, Tiễn Thiểu Kiệt vội vàng chuyển đề tài, lại vừa cười cừa nói: "Nhưng, lúc ấy cậu chẳng qua là đối đãi với Vương Đình như là tình nhân, đối với cô ấy bất trung cũng là bình thường."
"Đáng tiếc bây giờ cậu ấy không coi người ta là tình nhân, người ta lại không chịu cho cậu ấy cơ hội." Hàn Dập Hạo hơi thích thú đâm vào chỗ đau của anh ta, tuy lời anh nói là lời nói thật, nhưng lại làm cho Câu Tử Minh nghẹn một bụng giận dữ có chút tức giận.
"Ít nhất người nhà của tôi không có biến thái đến mức muốn hại chết người phụ nữ của tôi." Câu Tử Minh mắng trả lại.
Hàn Dập Hạo cũng bị chọc giận, anh lạnh lùng nhìn Câu Tử Minh, trầm giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa xem."
Hai người cũng uống rất nhiều, bây giờ rượu cồn xông lên não, vốn là dễ giận, Câu Tử Minh không chút nghĩ ngợi liền lặp lại một lần lời nói vừa rồi.
"Choang" một tiếng giòn vang, Hàn Dập Hạo ném vụn chai rượu trong tay xuống đất, bã vụn bắn tung tóe khắp nơi.
"Tôi nói này, các cậu đều uống nhiều quá rồi phải không." Tiễn Thiểu Kiệt đứng lên, ngăn ở chính giữa bọn họ, cũng rất tức giận, "Một người nói ít đi một câu, đầu óc không tỉnh táo thì cút về nhà ngủ, ầm ĩ cái gì!"
Câu Tử Minh dềnh dàng đứng lên, đẩy Tiễn Thiểu Kiệt ra, lớn tiếng nói với Hàn Dập Hạo: "Lẽ nào tôi nói sai sao? Một người đàn ông cao to như cậu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, quả thực chính là đồ vô dụng!"
"Bụp" một tiếng, động tác của Hàn Dập Hạo nhanh đến kinh người, ở lúc Tiễn Thiểu Kiệt còn chưa có phản ứng kịp, thì đã hung hăng cho Câu Tử Minh một đấm.
Phản ứng của Câu Tử Minh cũng không thua anh, một giây sau đã đánh trả lại anh.
"Hai người các cậu! Tách ra cho tôi!" Thấy hai người họ vặn tay đánh nhau, Tiễn Thiểu Kiệt muốn khuyên can, nhưng công phu quyền cước của hai người này cũng rất cao, đẩy một đẩy đẩy anh ra rất xa.
Nhân viên quầy bar rất nhanh đã đi tới, nhưng người ngăn cản cũng bị đánh, bọn họ không dám đến gần đành phải báo cảnh sát.