Tòng Thiện vừa nghe, lập tức trở nên căng thẳng, mẹ Hàn Dập Hạo muốn gặp cô?
"Thẩm tiểu thư, phu nhân nói đây là cuộc gặp mặt riêng, cho nên không hy vọng cô nói cho người khác biết." Đối phương khéo léo nhắc nhở một câu.
"Tôi biết." Tòng Thiện biết rõ "người khác" là chỉ Hàn Dập Hạo, thật ra thì cô cũng không tính nói cho anh biết, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, nếu như ngay cả một mình gặp mẹ anh cũng không có dũng khí, vậy cô cũng không tránh khỏi quá vô dụng.
Trong lúc Tòng Thiện suy tư nên ăn mặc thế nào, nên nói thế nào để không mất lễ vì cuộc gặp đêm nay, bên kia, Vương Đình đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Câu Tử Minh đi ra phòng tắm.
Cô dè dặt cẩn thận liếc nhìn trong khe cửa một cái, thấy trong phòng không có ai, cô mới đi ra.
Cửa kính thủy tinh sát đất to lớn lúc này mở ra, rèm cửa sổ mỏng nhẹ như cánh chim bị gió thổi lên, chầm chậm phất phới trên trong trung, một cơn gió mát lướt qua bắp chân trần của Vương Đình, cô quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mặt trời sáng ngời có chút chói mắt.
Bởi vì không có mang theo quần áo tới đây, trong phòng cũng không có máy giặt, Vương Đình ôm lấy quần áo của mình mở cửa, muốn đi tìm một chỗ để giặt sạch quần áo.
Vừa mới mở cửa, lại nghe được trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng khóc của một cô gái, kèm theo nhiều tiếng cầu xin.
Vương Đình lập tức khép cửa lại, chỉ hé mở một chút, muốn nghe rõ động tĩnh phía dưới.
Chỉ nghe giọng của Câu Tử Minh chậm rãi vang lên: "Tần Kha ở đâu?"
"Câu thiếu gia, em thật sự không biết, anh thả em đi đi." Cô gái khóc cầu xin nói.
"Không biết, cô là tình nhân hắn cưng chiều nhất, chẳng lẽ một cú điện thoại cũng không gọi cho cô?" Câu Tử Minh rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh ta thật sự không có liên lạc với em, Câu thiếu gia, xin anh tin em." Cô gái dường như là quỳ bò đến trước mặt của Câu Tử Minh, đầu gối ma sát trên tấm thảm lông thật dày phát ra tiếng "sột soạt" nhỏ.
"Tin cô?" Giọng của Câu Tử Minh trở nên ngả ngớn, "Ngực đủ lớn, mặt đủ quyến rũ, quả nhiên là báu vật, khó trách Tần Kha lại mê cô như vậy."
Cô gái cho rằng Câu Tử Minh coi trọng cô, lập tức dùng giọng càng mềm mại quyến rũ tận xương hơn nói: "Câu thiếu gia, em thật sự không có lừa anh..."
"Ồ?" Câu Tử Minh bật cười khẽ, "Nếu như hắn không cần cô nữa, vậy làm người phụ nữ của tôi thế nào?"
Cô gái vừa nghe, lập tức trở nên vui mừng: "Thật ra thì em ngưỡng mộ thiếu gia đã lâu rồi..."
Vương Đình nghe đến đó, trái tim như bị cái gì đó đâm trúng, đau đớn không hề kịch liệt, nhưng lại lan tỏa tí ti chua xót và lạnh lẽo. Cô định khép cửa lại, không muốn nghe nữa, Câu Tử Minh vốn là loại người như vậy, cô cũng không phải không biết, hà tất lại tiếp tục làm mình khó chịu.
Đột nhiên, "A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, là của cô gái kia phát ra.
Giọng của Câu Tử Minh tiếp tục vang lên: "Muốn trở thành người phụ nữ của tôi sao, vậy thì phải có một chút tác dụng. Nếu như cô không khai Tần Kha ra, vậy tôi buộc lòng phải đưa cô đi 'an ủi' lửa giận ngút trời của các anh em. Chọn cái nào, tự mình chọn."
"Câu thiếu gia, xin anh..." Cô gái khóc đến mức rất là thê lương.
"Nhốt cô ta lại." Câu Tử Minh ra lệnh một tiếng, có người lập tức đưa cô ấy đi.
Vương Đình vẫn còn đắm chìm ở trong nội dung khiếp sợ nghe được, Câu Tử Minh bắt tình nhân của Tần Kha, muốn dùng cô ấy để dẫn dụ Tần Kha, chẳng lẽ anh thật sự còn muốn làm cái gì nữa sao?
Không được, cô có nên nói cho Tòng Thiện biết hay không, ngăn cản Câu Tử Minh?
Tuy nhiên, một loạt tiếng bước chân cắt ngang tự hỏi của cô, ý thức được là Câu Tử Minh trở lại, Vương Đình vội vàng đóng cửa lại, ôm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, cô không muốn ở một mình chung với anh.
Người nào đó đã đi lên lầu hai nhìn thấy cửa phòng khép lại, khóe miệng cong lên một nụ cười ý vị sâu xa, cô gái này nhất định là đã nghe thấy chuyện xảy ra vừa rồi, người nhát gan như cô chỉ sợ là càng sợ anh hơn.
Câu Tử Minh đi vào phòng, thấy Vương Đình lại trốn vào phòng tắm, cách bởi cánh cửa nói: "Còn không ra, có phải muốn tôi ra lệnh bảo người phá cửa này hay không?"
Vương Đình trốn ở phía sau cửa nghe thấy, sợ chọc giận anh, anh sẽ không đưa bà ngoại đi chữa bệnh. Đấu tranh một hồi, kéo chiếc áo sơ mi dài đến đầu gối thấp hơn nữa, cô ôm lấy quần áo đã thay đi ra khỏi phòng tắm.
"Cô làm cái gì?" Câu Tử Minh thấy cô ôm một đống quần áo, không vui nhíu mày.
"Tôi muốn hỏi anh, có thể giặt quần áo ở chỗ nào?" Vương Đình nhẹ giọng hỏi, vẫn đứng ở cửa, không muốn đến gần anh.
"Vứt đi!" Anh trầm giọng mở miệng, nhìn thấy bộ quần áo quê mùa này lại tức giận.
"Cái gì?" Vương Đình ngây cả người, vứt quần áo đi vậy cô mặc cái gì.
Câu Tử Minh nhìn thấy cô ngây người đứng đó, dứt khoát tự mình đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô, ném thẳng xuống ban công.
"Này, anh!" Vương Đình muốn đến đoạt lại, lại bị ánh mắt anh hù sợ, lùi vào trong góc.
Câu Tử Minh quay đầu nhìn đôi mắt rụt rè kia, chỉ cảm thấy tức hơn, nhưng khi anh nhìn thấy đôi chân trắng noãn như ngọc kia, thì ánh mắt lại bất giác trở nên nóng như lửa.
Chết tiệt, nhất định là mấy ngày qua không có chạm đến phụ nữ, mới có thể cảm thấy làn da mới vừa tắm rửa qua trông vô cùng hồng hào, lại mặc áo sơ mi của đàn ông càng lộ vẻ nhỏ nhắn động lòng người hơn, cô như vậy thật ngon miệng.
Vương Đình cũng đã phát giác ánh mắt anh trở nên không được bình thường, cho dù hai năm không gặp, cô cũng rất rõ hàm ý của vẻ mặt này.
Cho nên không chút nghĩ ngợi, cô cất bước chạy về phía cửa phòng.
Song, đàn ông chân dài bước vài bước dài đã đuổi kịp cô, cánh tay vượn vươn ra, liền ném phịch cô đến giường lớn.
"Muốn chạy đi đâu?" Câu Tử Minh tà tứ mà nhìn người mặt mày tái nhợt phía dưới, giễu cợt nói.
"Anh." Tuy Vương Đình sợ anh, nhưng lại càng chán ghét sự đụng chạm của anh hơn, phản xạ có điều kiện liền vung mở tay của anh ra.
"Học được phản kháng? Hả?" Âm cuối kéo thật dài, Câu Tử Minh một tay ấn hay tay cô lên đỉnh đầu, ánh mắt trở nên càng nguy hiểm hơn.
"Anh đừng làm bậy!" Vương Đình không có chút khí thế nào mà hô, nhịn không được liều mạng giãy giụa.
"Lộn xộn nữa, tôi không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Thân thể nóng bỏng bị thân thể mềm mại thơm mát của cô cọ xát, Câu Tử Minh chỉ cảm thấy máu toàn thân đang nhanh chóng tràn vào nơi nào đó, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, khàn đục cảnh cáo nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Cảm nhận được nơi nào đó biến hóa kinh người, Vương Đình sợ tới mức cả người cứng đờ, chán ghét, tủi nhục đánh úp vào trong lòng, cô căm tức nhìn Câu Tử Minh, sắc mặt trắng bệch không nói một câu.
Câu Tử Minh cũng không phải kẻ mù, làm sao lại không nhìn ra được sự chán ghét của cô toát ra từ trong xương tủy, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại, nắm chặt cằm nhỏ nhắn của cô, môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn, dùng giọng xấu xa làm tổn thương người nói: "Vẻ mặt của cô đây là gì? Chẳng lẽ cô đã quên, trước kia là ai hàng đêm ở dưới người của tôi dịu dàng hầu hạ? Là ai gọi 'anh Minh, em không giỏi' ?"
"Anh im miệng!" Giống như nhớ lại chuyện cũ dơ bẩn gì đó không chịu nổi, tâm tình Vương Đình trở nên kích động, hốc mắt ửng đỏ, như con nai con bị thương tràn đầy oán hận và sỉ nhục mà căm tức nhìn anh.
"Được, được, không nói, vậy thì làm cho cô nhớ lại mới thôi." Giọng của anh rất nhẹ, giống như gió mát phất qua không chút mảy may gợn sóng, lại mang theo rét lạnh thấu xương tủy. Bàn tay vươn ra, áo sơ mi trên người cô theo đó bị xé mở, lộ ra áo lót màu trắng che bên trong.
Anh in dấu hôn ấm áp trên da thịt lạnh buốt, Vương Đình chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn dữ dội, buồn nôn đến mức khiến cô muốn ói.
Cô liều mạng giãy giụa, làm thế nào cũng không mở ra được bàn tay như xích sắt của anh.
Khi người đàn ông vừa mới nếm được chút ngọt ngào từ trước ngực cô gái, lúc ngẩng đầu lên, cô gái bị cưỡng ép đột nhiên dùng sức đụng vào vết thương chỗ ngực anh!
"Đáng chết!" Câu Tử minh đau đến cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Người phụ nữ đáng chết này, thật ác độc hạ quyết tâm, anh đã có thể cảm nhận được miệng vết thương rỉ ra máu tươi nhuộm ướt băng vải, trái tim bị ảnh hưởng đau đớn khắp toàn thân, trong lúc nhất thời làm anh không thể động đậy được.
Nhân cơ hội này, Vương Đình liều mạng đẩy anh ra, nhảy xuống giường trốn vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.
Câu Tử Minh giận đến mức siết chặt nắm đấm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy mất, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Được, cô cũng đã "hung ác" như vậy, anh cũng không cần quá "nhân từ" với cô.
Song, trừng phạt cô là chuyện sau đó, bây giờ anh cần gấp bác sĩ để giúp anh khâu lại vết thương nứt ra!
Đối với "kịch liệt" của Vương Đình bên này, Tòng Thiện bên kia lại bình tĩnh rất nhiều, tan việc sớm, Hàn Dập Hạo gọi điện thoại, nói cho cô biết, cuối tuần này có đoàn quân sự viếng thăm, cho nên anh không thể về nhà, bảo cô không cần chờ anh.
"Ừm, biết rồi." Tòng Thiện cảm thấy như vậy tốt hơn, chờ anh trở về, cô có thể làm ra quyết định.
"Có nhớ anh không?" Hàn Dập Hạo dịu dàng hỏi, có trời mới biết, lại có một tuần không thể gặp nhau, anh sẽ nhớ cô đến cỡ nào.
"Nhớ." Tòng Thiện cười đáp, mỗi lần gọi điện, anh đều không quên hỏi những câu này, là sợ cô thay lòng sao?
"Hai ngày nay ăn cơm có ngon không?" Anh lại không yên tâm hỏi, anh biết cô là một người làm việc điên cuồng, lúc anh không có ở nhà, luôn làm thêm giờ thường quên ăn cơm, cho nên mỗi lần gọi điện anh đều phải liên tục hỏi.
"Không phải là đã nói qua cho anh biết rồi sao, gần đây em rất nhàn rỗi, cũng không cần làm thêm giờ, ngay cả đi làm cũng ăn không ngồi rồi, như thế làm sao lại quên ăn cơm được cơ chứ?" Tòng Thiện kiên nhẫn đáp nói, có chút "phiền" anh lề mề.
"Vậy thì tốt, nếu như trở về để anh phát hiện em gầy, em cẩn thẩn một chút cho anh!" Hàn Dập Hạo hừ một tiếng, "uy hiếp" nói.
"Biết rồi, Thượng tá đại nhân vĩ đại!" Tòng Thiện phối hợp hồi đáp, lại bổ sung một câu, "Anh yên tâm, trong khoảng thời gian này em ở nhà cậu, ông sẽ giám sát em ăn cơm."
"Cũng tốt, tránh cho em ở nhà một mình cảm thấy buồn chán." Hàn Dập Hạo cũng không còn hỏi kỹ nguyên do Tòng Thiện về nhà ở, anh cho rằng cô chỉ là buồn chán cho nên mới trở về "nhà mẹ đẻ", "Nếu như mợ và em gái kia của em lại gây chuyện, em cũng đừng chịu đựng, nếu không sau này không cho phép em về nhà mẹ đẻ nữa."
"Họ sợ anh như vậy, làm sao dám chọc tức em chứ." Tòng Thiện cười cười, Thẩm Tòng Như quả thật rất sợ Hàn Dập Hạo, còn Trương Thục Hiền kể từ sau khi biết Tòng Thiện mang thai, thái độ này được gọi là long trời lỡ đất, cuộc sống cô trải qua chỉ có thể dùng năm chữ hình dung-- ăn uống cùng với ngủ.
"Tóm lại có chuyện gì lập tức gọi cho anh, đừng có cái gì cũng giấu ở trong lòng, biết không?" Hàn Dập Hạo dặn dò nói.
Tòng Thiện im lặng mấy giây, vẫn là quyết định không nói cho anh biết, mẹ anh muốn gặp cô, còn chuyện đứa nhỏ, cô muốn đợi anh về chính miệng nói cho anh biết, cho nên đáp: "Biết rồi."
"Vậy mới ngoan." Hàn Dập Hạo nói.
"Đúng rồi." Tòng Thiện nói chuyện của Câu Tử Minh và Vương Đình cho anh biết, để anh chuyển lời lại cho Câu Tử Minh, đừng nên làm khó Vương Đình.
"Chuyện của cậu ấy anh không tiện nhúng tay vào, em cũng đừng hỏi tới." Hàn Dập Hạo sợ cô lo lắng, lại nói, "Vương Đình đã từng cứu mạng của Tử Minh, cho nên cậu ấy sẽ không làm gì cô ấy đâu, em đừng lo."
"Ừm." Tòng Thiện đáp, cô không biết Vương Đình là ân nhân cứu mạng của Câu Tử Minh, xem ra giữa bọn họ còn phức tạp hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Đã như vậy, có lẽ Câu Tử Minh cũng sẽ không quá phận, cô cũng không cần quá lo lắng.
Lại nói một hồi, hai người mới lưu luyến ngắt điện thoại, chờ cúp máy, Tòng Thiện nhìn đồng hồ, còn cách khoảng nửa tiếng nữa là đi gặp mẹ của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi cửa.