Mục lục
Năm Tháng Rực Rỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đèn treo trên trần phòng thí nghiệm vụt sáng, sáng tỏ đến nỗi vô cùng chói mắt.

Abel gãi mặt, giờ mới nhận ra, cừu con trước mắt hình như Cô định trước mục tiêu rồi. Thế nên hai người họ ở trong phòng thí nghiệm bày tỏ nỗi lòng với nhau bị anh ta ngắt ngang rồi sao?

Đối diện với ánh mắt lạnh buốt tựa như muốn đông chết người ta của Cô, trong đầu Abel bỗng dưng thoáng hiện một cảm giác mãnh liệt ——

Hưng phấn!

A ha, thằng nhóc cậu cũng có lúc kinh ngạc, quả là rất hào hứng!

Cô Mang cau mày, anh nhạy bén nhận ra vẻ mặt của anh bạn cùng phòng ngốc nghếch của mình không bình thường.

Sao lại thế này, tin tức từ trong mắt anh truyền ra còn chưa đủ rõ ràng ư? Hễ là người có đầu óc lúc này nên lặng lẽ biến mất, vả lại còn hiểu ý người đóng lại cửa phòng thí nghiệm.

Nhưng hiển nhiên, Abel không định lặng lẽ rời đi.

“Đàm, trùng hợp thế! Lần đầu tiên cô tới đây phải không, tôi dẫn cô đi tham quan một vòng nhé?” Anh chàng người Đức trẻ tuổi hết sức nhiệt tình nói với cô gái người Châu Á.

Cô Mang: “…”

Thư Ngọc ngớ ra, đang muốn tìm một lý do từ chối, lại nghe Abel tràn trề hăng hái nói: “Tới đây, dẫn cô qua xem Rebecca mối tình đầu của tôi!”

Mối tình đầu? Thư Ngọc mau chóng nhìn lướt qua phòng thí nghiệm, lọt vào trong tầm mắt chính là kiểu phòng thí nghiệm cỡ nhỏ tiêu chuẩn, không thể nào giấu được người thứ tư…

Còn đang nghi hoặc, cô thoáng thấy Abel mở ra cửa tủ ló đầu vào một hộc nhỏ ở sâu trong cái tủ.

Sắc mặt Thư Ngọc nhất thời hơi trắng bệch. Cô không thể kiềm chế mà nhớ tới buổi tối mấy hôm trước trong khi trò chuyện Jane từng nhắc qua những nhà khoa học nằm giữa giới hạn thiên tài và kẻ điên. Nghe nói từng có một cựu sinh viên khoa sinh học phân thay người yêu của mình, rồi sau đó chế tạo thành hai mươi sáu mẫu xét nghiệm giấu ở một góc nào đó tại phòng thí nghiệm hoàng gia.

Các cô gái khoa văn học lịch sử đều vừa yêu vừa sợ đối với những thanh niên áo quần bảnh bao tài hoa hơn người này.

Yêu bề ngoài anh tuấn cùng đầu óc thiên tài của bọn họ, nhưng sợ bọn họ giấu một mặt đen tối méo mó không muốn người khác biết dưới lớp phong độ lịch thiệp.

Cô Mang ngó thấy sắc mặt cô gái bên cạnh thay đổi liên tục, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn. Giờ còn chưa theo đuổi được cô gái này, đừng để bị dọa chạy mất trước.

Anh ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị thu hút sức chú ý của Thư Ngọc, lại nghe Abel hoan hô vui mừng một tiếng: “Tìm được rồi!” Anh ta cầm một đĩa Petri thật to khoe khoang về phía này.

Cùng lúc đó, Cô Mang nhìn thấy rõ ràng cô gái trong lòng mình theo bản năng lùi ra sau hai bước.

Hai bước lùi này thật sự có ý sâu xa, không chỉ kéo ra khoảng cách giữa cô và Abel, cũng kéo ra khoảng cách giữa cô và Cô Mang.

Lúc này sắc mặt anh đen như đáy nồi.

“Ừm…bạn cùng phòng của tôi đang ở trong thư viện chờ tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi phải đi trước…” Thư Ngọc đắn đo câu chữ, càng cảm thấy phòng thí nghiệm này u ám khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mà cô còn chưa kịp sải bước chân, lại đột ngột bị kéo vào một vòng tay.

Người đàn ông đằng sau giữ chặt thắt lưng của cô, khiến cô không thể động đậy.

Cô Mang cúi đầu nhìn người con gái hoảng hốt lo sợ trong lòng, anh không khỏi nhếch khóe môi. Đùa à, sao có thể thả cô đi. Nếu lúc này thả cô đi, chỉ sợ cô không bao giờ đến nữa.

“Đi thôi.” Anh cười đến dịu dàng lại lịch thiệp, “Hôm nay Abel gặp mối tình đầu của anh, chúng ta cũng nên gặp mối tình đầu của cậu ta. Có qua có lại, em nói đúng không?”

Đôi mắt óng ánh của Thư Ngọc trừng đến tròn xoe. Cô nói không đúng, anh sẽ thả cô ra sao? Người đàn ông này nhìn như vô tư lự, trong xương cốt rõ ràng là một người thích nắm đại cục trong tay.

“Đừng khẩn trương, mối tình đầu của cậu ta không xinh đẹp bằng của anh.”

Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô, cô lại bất chấp thẹn thùng, tức tối nện một quyền vào ngực anh.

Trong mắt anh hơi kinh ngạc, ngay sau đó gợn thêm mấy phần vui sướng. Không tệ, cô không khách sáo rụt rè với anh, anh cam tâm tình nguyện nhận một quyền tựa như mèo con gãi ngứa này.

Anh lấy một tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn: “…Đau quá.” Sau đó rất hài lòng nhìn thấy trong mắt cô gái lộ ra vài phần áy náy và không nỡ.

“Này! Hai người đang làm gì đó!” Âm thanh tủi thân của Abel truyền đến, “Không phải ai cũng có vinh hạnh gặp được Rebecca của tôi đâu.”

Hừ. Vậy mà bị lạnh nhạt.

Thư Ngọc không giãy khỏi cánh tay Cô Mang được, đành phải tựa vào lồng ngực anh chào hỏi với Rebecca của Abel.

Nhưng cô thấy Abel đặt đĩa Petri dưới kính hiển vi cách bọn họ gần nhất.

“Nhìn đi, đây là cô gái xinh đẹp của tôi.” Abel tự hào nheo mắt lại.

Thư Ngọc ngẩn người, sau đó ghé sát thị kính nhìn vào trong.

Dưới ống kính, là một chùm sợi màu vàng tơ sáng rực. Mỗi một sợi nhảy lên có tiết tấu, giống như đang hô hấp.

Bỗng nhiên, chùm sợi kia chuyển động, hình như trở người, lộ ra đường vân màu da cam hơi đậm ở một bên khác. Thư Ngọc ngạc nhiên trừng to mắt.

Cô Mang nhoẻn miệng cười: “Đây là tế bào đầu tiên một mình Abel nuôi cấy ra khi cậu ta vừa mới tiến vào tổ.”

Tế bào? Thư Ngọc tặc lưỡi. Cái nhìn đầu tiên cô tưởng là kẹo bông xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng là một tế bào nhỏ có nhịp đập.

“Rebecca của tôi đáng yêu chứ.” Abel cười đến vẻ mặt phơi phới.

Hóa ra vật nhỏ này chính là Rebecca. Thư Ngọc khẽ cảm thán: “Rất xinh đẹp…”

Cô không khỏi nhìn Abel nhiều lần, không nghĩ tới sinh vật đơn bào ngốc nghếch này còn có một mặt như vậy.

Cô Mang lại không vui, chắn trước mặt Abel nói: “Nếu em thích, anh có thể nuôi cấy một tá tế bào cho em, kiểu mẫu khác biệt vả lại tuyệt đối đẹp hơn của cậu ta.”

Abel bùng nổ: “Cô, Rebecca của tôi là đẹp nhất! Điều này được cả tổ công nhận!”

“Đó là vì thường ngày tôi chẳng thèm nuôi cấy những thứ này…”

Thư Ngọc buồn cười nhìn hai nhà khoa học ấu trĩ tỏ vẻ nghiêm túc cãi cọ.

“Thời gian không còn sớm, em phải đi.” Cô nói.

Quả nhiên, tầm mắt Cô Mang chuyển sang đây: “Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Cô lắc đầu, “Em đến cùng Jane, cậu ấy đang ở thư viện đợi em.”

Cô thấy vẻ mặt thất vọng của anh, không khỏi thầm cười trộm.

“Anh đưa em đến thư viện.” Anh kiên trì.

Cô vô tội nói: “Nhưng anh còn thí nghiệm chưa làm xong mà.”

Cô Mang quyết định rất nhanh: “Abel không phải tới nhận ca của anh sao, việc còn lại giao cho cậu ta.”

Abel: “…”

Anh chàng người Đức đơn thuần cầm Rebecca của mình, cứ vậy nhìn theo bạn cùng phòng của mình ôm vai cừu con kéo đi xa.

Anh ta cứng đờ xoay cổ nhìn phần thí nghiệm còn lại, trong nháy mắt níu chặt tóc. Phần còn lại chính là bộ phận quan trọng nhất trong thí nghiệm, cũng là phần khó nhất, thế nên người trong tổ để lại cho Cô Mang, giờ nhiệm vụ bi thảm nhất này rơi xuống đầu Abel anh ta?

“Cô! Cô! Cậu về đi! Phần này tôi không làm được, sẽ thất bại đó…”

***

Thư viện cách phòng thí nghiệm rất gần, chưa được bao lâu thì đã tới.

Thư Ngọc giãy khỏi cánh tay sắt của Cô Mang, lời lẽ chính trực: “Quan hệ hiện tại của chúng ta không thích hợp ôm ôm ấp ấp, lần sau anh phải chú ý một chút.”

Cô Mang nghe lời thả lỏng tay, cười nói: “Thế thì quan hệ hiện tại của chúng ta có thể tiến tới sự tiếp xúc sâu sắc hơn không?”

Thư Ngọc trừng mắt nhìn, làm như vô ý nói: “Anh đối với con gái đều tùy ý như vậy sao?”

Oan uổng, oan uổng to lớn mà. Anh khàn giọng, nhất thời không biết nên biện bạch thế nào.

“Không có.” Anh nói, “Em là cô gái đầu tiên anh theo đuổi. Anh không có kinh nghiệm, nhưng anh có đủ thành ý.”

Trái tim cô đập lỡ hai nhịp. Dưới ánh hoàng hôn, anh đứng thẳng trước tòa lầu, tình cảm trong mắt rõ ràng mà đơn giản.

Đàm Phục và Tạ Tri Viễn trăm phương ngàn kế giới thiệu công tử thế gia cho cô, mỗi người đều khéo léo tinh tế, thận trọng danh giá, nhưng không có ai thẳng thắn thổ lộ nỗi lòng với cô như vậy.

Bọn họ kiêng dè gia thế của cô, cũng thèm muốn gia thế của cô. Khi tình cảm vướng vào lợi ích, tất cả đều trở nên không thuần túy.

So với bây giờ, người đàn ông trước mắt càng tỏ ra đáng quý hơn.

“Anh hiểu rõ về em sao? Mà nói muốn theo đuổi em?” Cô hơi nhíu mày, “Ngay cả tên họ đầy đủ của em anh cũng không biết.”

Anh nhoẻn miệng cười: “Người anh thích chính là em, tên của em, quá khứ của em đối với anh không quan trọng. Thứ anh muốn chính là hiện tại và tương lai của em.”

“Nếu em là người có lòng dạ độc ác, giỏi ngụy trang, chỉ đùa giỡn với anh thì sao?” Cô nhướn mày.

Anh điềm tĩnh nói: “Em không phải.”

Cô chán nản, lại nói: “Em mang món nợ lớn, trốn đi tới Anh, anh bằng lòng cùng em gánh vác ư?”

“Không sao, từ lúc gặp em, anh đã để ý gom góp tiền để dành. Nếu còn chưa đủ, vậy thì đúng lúc, hai người chúng ta phiêu bạt chân trời, anh dẫn em đi khắp năm châu đại dương.”

“Em đã có vị hôn phu ở trong nước.” Cô không cam lòng lép vế, nói càn không nghĩ ngợi. Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng cô liền hối hận.

Đã có vị hôn phu, tại sao lại còn mập mờ với đàn ông khác?

Đây là phẩm hạnh không đứng đắn.

Cô theo bản năng nhìn phản ứng của anh.

Anh hơi khựng lại, sau đó bình thản nói: “Đã chưa kết hôn, thì anh vẫn có cơ hội. Anh sống hai mươi mấy năm trời, lần đầu tiên muốn một thứ, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua. Cùng lắm thì bắt cóc em, kim ốc tàng kiều.”

Cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Rõ ràng phong thái lịch lãm lễ độ nhất, lại thốt ra lời bá đạo lưu manh như vậy.

“Anh chưa từng nghĩ tới, em sẽ không muốn sao?” Cô hỏi.

Anh nhìn vào ánh mắt cô: “Vậy em có muốn không?”

Cô nghẹn lời.

Anh lại nheo mắt mỉm cười: “Anh không biết em đang lo lắng chuyện gì, nhưng hãy cho anh một cơ hội.” Cũng cho bản thân em một cơ hội.

Nhịp tim cô đập càng mạnh hơn, nhưng kỳ lạ thay đầu óc lại rất bình tĩnh.

Nếu cô ở bên anh, thế thì phải đối mặt với thử thách của Đàm Phục và Tạ Tri Viễn. Cô không biết anh có thể chịu nổi sự chèn ép của hai ông cụ không.

Nhưng cô không thể không nhìn thẳng trái tim chân thành của mình. Cô thích anh, thích đến không thể tả mà điên cuồng.

Nếu bở lỡ anh, cả đời cô sẽ không vui vẻ.

Nhưng cứ vậy dễ dàng đồng ý với anh, cô lại không làm được.

Thế thì cho hai người họ một cơ hội đi. Nếu anh là người tâm trí kiên định, vậy thì cô sẽ cùng anh đối mặt với mưa gió sau này.

Nếu anh không cố chấp như bề ngoài, vậy cô sớm ngày nghĩ lại, giải quyết dứt khoát.

“Được.” Cô nói, “Nếu anh có thể khiến tây phủ hải đường trong sân nhà em nở hoa, em sẽ cân nhắc ở bên anh.”

Làn gió mang đến hơi ấm của hoàng hôn, anh cười rạng rỡ phấn chấn: “Được, một lời đã định.”

***

Bóng đèn tại tòa lầu phòng thí nghiệm hoàng gia lần lượt tắt đi, chỉ có phòng thí nghiệm nhỏ chuyên dụng của khoa sinh hóa vẫn còn đèn sáng.

Abel ngáp dài từ trong toilet đi ra, rất không tình nguyện đẩy cửa phòng thí nghiệm chuẩn bị đi vào trong.

Một trận gió lạnh bên trong cánh cửa thổi trúng khiến anh ta lạnh run. Ơ? Trước khi ra ngoài anh ta nhớ có đóng cửa sổ, gió từ đâu ra?

Cửa sổ đối diện cánh cửa mở ra một khe hở lớn, gió đêm theo khe hở kia thổi vào ào ào, màn cửa bị lay động kêu lộp bộp.

Con sâu buồn ngủ của Abel chạy đi mất.

Không bình thường.

Anh ta nhìn xung quanh một vòng. Bốn phía im ắng, không có gì khác lạ mà mắt thường có thể nhận ra so với lúc anh ta rời khỏi.

Nhưng anh ta biết có điểm khác biệt. Kính hiển vi bị xê dịch 1.5 inch, vị trí đĩa Petri và bình ước lượng cũng xảy ra thay đổi rất nhỏ, đầu ống nhỏ giọt vốn nằm ở mép cốc lệch sang một bên khác.

Ngay lúc nãy, có người đi vào phòng thí nghiệm.

Không phải là Cô. Nếu là Cô, thế thì cậu ấy sẽ tiếp tay hoàn thành thí nghiệm. Nhưng nếu không phải Cô, thì là ai chứ?

Trong khi Abel đang nghĩ mãi không đoán ra, đĩa Petri trên bàn hình như động đậy.

Ban đêm tĩnh lặng không tiếng động, tòa lầu thí nghiệm nửa bóng ma cũng không thấy.

Abel hoảng hốt nhìn đĩa Petri trên bàn. Đó là Rebecca của anh ta, đáng yêu mà xinh đẹp, chưa bao giờ có thể nảy sinh sức lực dời chuyển đĩa Petri. Abel cũng chưa bao giờ thấy tế bào nào khác có sức lực quái lạ như vậy.

Anh ta ổn định tinh thần, đặt đĩa Petri chứa Rebecca dưới kính hiển vi.

Sau khi chỉnh xong tiêu cự, đồng tử anh ta chợt co rút.

Tế bào vàng tơ dưới ống kính giãn nở mấy lần, trong cơ thể có thứ gì đó dạng cầu vòng không ngừng cuồn cuộn tăng vọt. Dần dần, cụm cầu vòng kia cắn nuốt Rebecca từng chút một. Cuối cùng, màu vàng tơ trang nhã biến mất, trở thành ánh cầu vòng xinh đẹp dập dờn.

Rebecca của anh ta chết rồi.

Nhưng sầu não của anh ta đã bị nỗi khiếp sợ kích động to lớn thay thế. Rebecca được anh ta nuôi cấy sở dĩ được cả tổ thí nghiệm khen ngợi, không chỉ bởi vì ngoại hình của cô ấy, còn bởi vì hoạt tính của cô ấy —— Rebecca đạt được bước đột phá trong hoạt tính của tế bào cùng loại.

Mà giờ phút này, thứ cắn nuốt Rebecca càng có hoạt tính hơn cô ấy, vả lại vượt qua cô ấy hơn mười lần.

Cái cầu vòng thần bí kia, không có đủ tính chất riêng gì của tế bào căn bản, nhưng đã gần với hoạt tính của sinh vật hoàn chỉnh.

Đầu óc Abel vận hành nhanh chóng, trong mắt anh ta tràn ra tia sáng cuồng nhiệt, bàn tay anh ta không thể kiềm chế mà trở nên run rẩy.

Có lẽ, tối nay anh ta phát hiện một giống loài mới.

Gió lạnh tại khe hở cửa sổ đột nhiên thổi vào, khiến nhà khoa học trẻ sửng sốt. Nhưng mà giống loài này làm sao có thể khơi khơi xuất hiện trong đĩa Petri của anh ta?

Hay là nói, có người cố ý đặt nó ở cùng Rebecca, để nó “bị” phát hiện?

Sống lưng anh ta không khỏi chợt lạnh.

Gió đêm vẫn thổi ào ào vào phòng thí nghiệm, thổi trúng tài liệu nằm cạnh cửa sổ khiến trang giấy lật qua kêu soàn soạt. Abel đi qua, định đóng cửa sổ, nhưng ở đó phát hiện một khuy măng sét nam giới cổ xưa.

Đúng lúc này, rắc một tiếng, cửa phòng thí nghiệm mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK