Sau khi tập trung tư tưởng một lúc lâu Cô Mang mới có thể nhìn thấy cảnh vật. Năm giác quan của anh mạnh hơn người thường, thế nên trong bóng đêm cũng có thể nắm bắt mục tiêu rõ ràng.
Giờ phút này, mục tiêu của anh đang đứng trước một tấm bia đá, thấy anh khôi phục khả năng cử động, hắn nghiêng người nói: “Tỉnh rồi?”
Cô Mang xoa cổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lễ Cung Tú Minh: “Đây là lăng mộ theo lời ông nói.”
Lễ Cung Tú Minh cười cười: “Còn chưa tới đâu, nơi này là hang đá tầng thứ mười. Ta đưa ngươi tới đây trước, xem thử có thể kích thích tiềm năng của ngươi không?”
Cô Mang nhìn xung quanh, đây là một gian phòng bằng đá rộng rãi, bốn phía kín mít không kẽ hở, xiềng xích kim loại treo trên trần rất nặng. Xiềng xích rỉ sét theo trần nhà rũ xuống, trên đó dính đầy mạng nhện.
Tại góc phòng còn đặt hai cái vòng sắt trói người, miệng kẹp dữ tợn ánh lên tia sáng xanh thẫm.
So với nói nơi này là gian phòng bên hông của lăng mộ, nó lại càng giống một nhà tù hơn.
“Làm cái bóng của ông, còn phải trải qua huấn luyện đặc biệt?” Cô Mang khẽ cười giễu một tiếng, trong giọng nói mang theo chút trào phúng.
Lễ Cung Tú Minh kiên nhẫn nói: “Cái bóng từng chạy thoát của ta không thể phát huy thể năng của ngươi đến mức tận cùng, nhưng ta có thể, ngươi có muốn thử một lần không?”
Cô Mang liếc nhìn hắn, hơi khó hiểu: “Theo tôi được biết, sự tồn tại của Ảnh Tử là vì bảo đảm sự an toàn của chính chủ. Ông bất tử bất diệt, lại còn cần cái bóng để bảo vệ ư?”
Lễ Cung Tú Minh lắc đầu: “Ý tưởng này quá hạn hẹp. Bảo vệ chính chủ là một trong những tác dụng của Ảnh Tử, ngoài điều đó ra, Ảnh Tử còn có thể giúp đỡ chính chủ xử lý những chuyện chính chủ không tiện đứng ra xử lý. Đương nhiên, làm cái bóng của ta, không cần quan tâm đến hai điều trước.”
“Tộc ta từ xưa tới nay có một cách nói thế này, Ảnh Tử tốt nhất sẽ không biết thân phận cái bóng của mình. Suốt một đời, hắn sống vì chính chủ, mà hắn cũng cho rằng đó chính là cuộc sống của mình.”
Con ngươi của Cô Mang không hề gợn sóng: “Ông đã nói mục đích của mình cho tôi biết, còn trông mong tôi không biết gì mà cam tâm tình nguyện làm cái bóng của ông, vì ông mà sống sao?”
“Ta đương nhiên không mong ngươi làm cái bóng không biết gì cả. Ngược lại, ta muốn ngươi hiểu biết rõ ràng.”
Trong mắt Lễ Cung Tú Minh hiện lên một tia sáng: “Ta muốn ngươi làm một cái bóng có thể cân sức ngang tài với chính chủ, sau này tiếp nhận cuộc sống của ta.”
Cô Mang cảm thấy hoang đường: “Tôi tiếp nhận cuộc sống của ông, vậy ông tính toán đi đâu?”
“Ta đi đâu không hề quan trọng, quan trọng là ngươi phải tiếp tục gánh vác mọi thứ của tộc ta. Nuôi dưỡng hậu tự của ta, chiếu cố vận mệnh tương lai của tộc ta.”
Cô Mang cười cười: “Tôi xem như hiểu ra rồi. Ông mặc dù trông như làm gì cũng được, nhưng trên thực tế ông sống cũng không tốt, ít nhất cuộc sống hiện tại không phải cuộc sống ông muốn. Ông nóng lóng muốn thoát khỏi cuộc sống của mình, thế nên không tiếc ép buộc người vô tội, cải tạo bọn họ trở thành thể chất không người không quỷ giống như ông, sau này tiếp quản cuộc sống tồi tệ của ông.”
“Tôi nói đúng chứ?” Đôi mắt lợi hại của Cô Mang nhìn thẳng vào đôi mắt như ao tù nước đọng của Lễ Cung Tú Minh.
Cô Mang chậm rãi nói: “Hoặc là nói, hình dung người như ông còn có một từ càng ngắn gọn chính xác hơn.”
“Kẻ hèn nhát.”
Trong con ngươi Lễ Cung Tú Minh bỗng dưng nổi lên gợn sóng, nhưng ngay sau đó, biến động nhỏ bé kia liền chôn vùi trong hồ sâu ở đáy mắt, không tìm thấy chút dấu vết.
“Ngươi có thể trổ tài ăn nói nhanh nhẹn.” Lễ Cung Tú Minh cụp mắt, “Nhưng điều này không thể thay đổi cái gì, ta là kẻ hèn nhát cũng được, chuyên quyền cũng được, ta chỉ định ngươi làm cái bóng của ta, điều này sẽ không thay đổi.”
“Ngươi cự tuyệt cũng được, phản kháng cũng được, ngươi đã định làm cái bóng của ta.”
Lễ Cung Tú Minh gằn từng chữ: “Đây là ngươi nợ ta.”
Cô Mang sửng sốt.
Lễ Cung Tú Minh lại nói: “Nghe nói thê tử ngươi đã có mang, ta đã hạ quyết tâm để đứa bé này làm hậu tự của ta. Ngươi sẽ mau chóng trở thành cái bóng của ta, để ngươi chiếu cố hậu tự của ta, ta rất yên tâm.”
Toàn thân Cô Mang chợt căng thẳng: “Ông có ý gì?”
Lễ Cung Tú Minh nở nụ cười, khôi phục vẻ điềm nhiên trước sau như một: “À, ngươi không cảm thấy như thế tốt lắm sao? Con ngươi có thể thừa kế mọi thứ của ta, coi như là ta đền bù cho ngươi.”
“Có chuyện gì thì cứ tìm tôi, đừng động tới vợ con tôi.” Trong mắt Cô Mang dâng lên một cơn gió lốc đang cố đè nén. Tuy rằng anh không biết mình đang tốt lành làm sao lại nợ Lễ Cung Tú Minh, nhưng hiển nhiên anh không có cách nào nói đạo lý với người đã sống không biết bao nhiêu năm, đầu óc đã hỏng hết.
“Ngươi cứ yên tâm, ta và Thư Ngọc coi như có duyên, ta sẽ không làm gì với cô ta. Con ngươi cũng sẽ được ta căn dặn người trong tộc đối xử tử tế.”
Cô Mang kiềm nén cơn giận muốn phát tác: “Ông muốn con cái, tại sao không tự mình sinh đi?”
Lễ Cung Tú Minh trừng to mắt như là bừng tỉnh hiểu ra: “Ta quả thật có ý tưởng này, nhưng tiếc là không có người phụ nữ nào nhận được ân huệ của ta, bởi thế kế hoạch ban đầu của ta là để Thư Ngọc mang thai con của ta.”
Lời này quả thật chạm vài điểm yếu của Cô Mang.
Anh nóng nảy xông tới đè cổ Lễ Cung Tú Minh, nỗi xung động thật lớn xen lẫn lửa giận anh đã kiềm nén rất lâu, một phen đẩy Lễ Cung Tú Minh trên vách đá.
Bụi bặm nằm trên vách đá tuôn rơi, làm nhòa ngũ quan của Lễ Cung Tú Minh.
“À, ngươi quả nhiên là một miếng ngọc chưa mài giũa hiếm thấy.” Lễ Cung Tú Minh khen ngợi từ đáy lòng, “Đáng tiếc ——”
Hắn một đao phản kháng thế tấn công của Cô Mang, dùng góc độ và sức lực người thường không thể làm được quật ngã Cô Mang xuống đất.
“Đáng tiếc cũng chỉ là một miếng ngọc chưa mài giũa.”
Lễ Cung Tú Minh cúi người xuống, kề sát Cô Mang hơi co giật: “Quyết định chưa? Để ta cải tạo thể chất của ngươi đến cùng, bù đắp tiếc nuối Mr. X đã để lại.”
“Để ngươi trở thành…một ta khác chân chính.”
Hắn nhìn mắt Cô Mang. Trong cặp mắt đen nhánh sâu sắc kia chứa đầy phẫn nộ không thể đè nén, cùng với mũi nhọn khiến người ta kinh sợ.
Hắn luôn đánh giá cao Cô Mang, hơn nữa thưởng thức vẻ tàn ác và dũng cảm lộ ra trong mắt anh.
Trăm ngàn năm trôi qua, hắn rốt cuộc không tìm được người nào khiến hắn thuyết phục như hạt giống tựa miếng ngọc chưa mài giũa trước mắt này.
Huống chi, hạt giống này lại là con nối dòng của người kia.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hiện giờ đều đứng về phía hắn.
Thật sự khiến người ta hưng phấn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không ma cốt cho ngươi. Bởi vì dung mạo này của ngươi càng giống bản thân ta hơn dáng vẻ hiện giờ của ta.”
“Trải qua thời gian dài đằng đẵng như vậy, ta sắp quên mất dáng dấp vốn có của mình.”
Lễ Cung Tú Minh liếm khóe môi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Không đợi Cô Mang trả lời, hắn hơi nhếch khóe miệng ra, chầm chậm nhô ra răng nanh che giấu trong răng miệng.
“Đến đi, hãy để dòng máu thú tính trong cơ thể ngươi càng thêm sôi trào. Ngươi có biết vì sao cái bóng do ta dưỡng ra cần phải trải qua mười tầng hang đá ở đây mới có thể tính là đủ tư cách không? Bởi vì mỗi lần đi qua một tầng, thú tính trong cơ thể bọn họ sẽ khôi phục mỗi tầng, chịu đựng mười tầng, thể chất mới có thể đạt tới đỉnh điểm.”
“Ngươi là một bán thành phẩm hoàn mỹ, ta giúp ngươi một tay tới thẳng tầng thứ mười.”
Dứt lời, hắn đột nhiên cúi đầu, răng nanh bén nhọn không hề lưu tình đâm vào động mạch tại cổ Cô Mang.
***
Thư Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm móng vuốt màu xanh trắng trong lòng bàn tay, vừa quay đầu liền nhìn thấy Khuê ở bên cạnh nhô ra răng nanh.
Đứa trẻ nhỏ bé hình như không thể khống chế sự biến hóa của thân thể, chỉ hoảng sợ nhìn Thư Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng và bất lực.
Cậu buông tay Thư Ngọc ra, bịt miệng mình. Nhưng bịt miệng lại thì móng vuốt lại lộ ra.
Cậu nhất thời lùi mấy bước, định che giấu trong bóng đêm ở đằng sau.
Cậu không muốn để Thư Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
“Khuê?” Thư Ngọc vươn một tay kéo đứa nhỏ lại, ôm cậu vào lòng.
“Cơ thể có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?” Ngữ khí của Thư Ngọc mang theo chút vội vàng, “Khó chịu nhất định phải nói cho chị biết, được không?” Cũng không biết thông đạo kỳ quái này rốt cuộc ẩn giấu huyền cơ gì, nhưng lại khiến đứa trẻ này không thể khống chế lộ ra hình dáng loài thú, nhưng xin đừng có di chứng gì là được.
Khuê ngẩn ngơ, cảm thấy Thư Ngọc chẳng hề ghét bỏ, trái tim treo cao lúc này mới hạ xuống.
“Không khó chịu.” Cậu nói, “Em, tốt lắm.”
Thư Ngọc sửng sốt.
Khuê giơ lên móng vuốt của mình quơ quơ tượng trưng: “Cả người, tràn đầy, sức mạnh.”
Dứt lời, sợ Thư Ngọc không tin, Khuê tiện tay đánh một chưởng lên vách đá. Vách đá thật dày lại bị động tác trông nhẹ nhàng của cậu chọc thủng một cái lỗ lớn.
Cạnh cái lỗ, miếng đá vỡ vụn, rơi xuống đất.
Thư Ngọc: “…”
Khuê không hiểu nguyên do, chớp mắt nhìn sang Thư Ngọc, trong con ngươi tràn đầy ý khoe công.
Thư Ngọc bỗng dưng bật cười: “Rất lợi hại.” Dứt lời cô ôm lấy đứa trẻ gầy gò, hốc mắt hơi nóng.
May mắn, may mắn cậu không có việc gì.
Lúc này nên đi tìm Hàn Kình.
Thư Ngọc nhìn xung quanh hang đá của tầng này. Cấu trúc nơi này giống như tầng thứ nhất, mặt đất và đỉnh đầu đều khảm hơn mười quan tài.
Quan tài nằm trên đỉnh tầng thứ hai chính là quan tài nằm trên mặt đất ở tầng thứ nhất. Giờ phút này, quan tài phía trên không có dấu vết phá vỡ, thế thì có nghĩa là Hàn Kình chưa mở quan tài ra?
Thư Ngọc không khỏi hơi nôn nóng. Mong Hàn Kình đừng xảy ra chuyện.
Trong lòng cô đang dày vò, trông thấy một quan tài trên đầu đột nhiên bị phá vỡ.
Theo mảnh vụn quan tài rơi xuống là một thi thể mặc áo giáp cổ đại vẹn toàn, cùng với Gia Tuệ bó thành bánh chưng.
Hai mũi tên bắn ra từ trong quan tài, một trái một phải thẳng tới khuôn mặt Thư Ngọc.
Cô kịp tránh khỏi chỗ hiểm, đã chuẩn bị sẵn sàng để cánh tay chịu trận thay, nhưng lại thấy trong hư không vang lên hai tiếng xé gió.
Khuê dùng tốc độ khó tin nhún người nhảy lên, há miệng ngậm lấy một mũi tên, rồi rơi xuống đất lăn lộn một vòng, nhả tên ra như nhả viên kẹo trên mặt đất.
Một cây tên khác bị người ở trong quan tài nhảy ra bắt lấy. Phần đuôi tên run run, cuối cùng ngừng công kích bại trận.
Bóng người kia vuốt mặt, tùy tiện vứt tên sang một bên, anh ta cười nhìn về phía Thư Ngọc: “Cô phu nhân, bản đồ cơ quan trên chiếc khăn của cô quả thật dùng tốt lắm.”
Thư Ngọc không khỏi nở nụ cười, trong mắt chứa mấy phần ươn ướt: “Vậy cũng phải xem đối tượng sử dụng là ai. Hàn tam gia anh từ trước đến nay phúc lớn mạng lớn, mệnh trời cao quý.”
Hàn Kình cười vô tư: “Đương nhiên, Hàn Kình tôi từ trước đến nay đều được may mắn.”
Dứt lời, anh ta cầm lấy cây thánh giá màu đồng thiếc trước ngực, giống như vô số lần trước kia, lặng lẽ cúi đầu hôn lên phần đầu của nó.