Trong mảnh sân yên tĩnh, Thư Ngọc nằm nghiêng trên xích đu sưởi nắng, ngắm nhìn hai ba con chim sẻ nhỏ nhảy tung tăng trên mặt sân.
Đã hơn nửa năm kể từ khi lăng mộ Thái A bị dung nham chìm ngập. Ngày đó sau khi rời khỏi Hàn gia, Cô Mang không dẫn cô quay về Bắc Bình, mà là đưa cô trở về trấn Thanh Hà.
“Nơi này hoàn cảnh thanh tịnh, thích hợp dưỡng thai nhất.” Anh ôm cô nói.
Cô biết, bên ngoài hỗn loạn, chỉ có trấn Thanh Hà mảnh đất vắng vẻ tại phía Nam này còn có sự tĩnh lặng. Bởi vì sự kiên trì của cô, anh rốt cuộc không thể đưa cô ra nước ngoài, thế là chỉ đành lui mà cầu sắp đặt cô ở nơi này.
Cuối cùng anh nhượng bộ, thở dài: “Thôi, vẫn để em ở nơi anh có thể tiếp cận, thế thì anh cũng có thể yên tâm.”
Anh sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, liền vội vàng rời khỏi trấn Thanh Hà. Cô cũng không ngăn cản anh, chỉ ôm cổ anh nói: “Anh cẩn thận nhiều chút, nhớ trở về nhìn đứa con của chúng ta.”
Màu mắt anh sâu thẫm, hôn lên trán cô: “Em cũng giữ gìn sức khỏe, chờ anh.”
Cô tươi tắn mặt mày: “Đi sớm về sớm.”
Cô hiểu được, cho dù anh đã từ chức ở Bắc Bình, vẫn còn rất nhiều chuyện không yên tâm. Chẳng biết Đàm Phục và Tạ Tri Viễn nói gì thúc giục anh, cuối cùng anh vẫn một mình trở về dòng lốc xoáy kia.
Cô đương nhiên không muốn thả anh đi, nhưng không đành lòng làm trái tâm nguyện của anh.
Thời gian tại trấn Thanh Hà tựa như đứng im, nhoáng một cái trôi qua rất nhiều ngày. Sáng nay cô mới giật mình nhớ ra, dự tính ngày sinh có lẽ sắp tới rồi.
Cô ngắm màn trời mùa thu xanh lam, xoa xoa cái bụng tròn vo, trong lòng rất yên tĩnh.
Bỗng nhiên trên người ấm áp, có thêm một tấm chăn, A Mỗ cằn nhằn: “Đã là người sắp làm mẹ rồi, còn qua loa giống như đứa trẻ. Thời tiết thế này, con không để ý sẽ cảm lạnh đó.”
Cô ôm lấy cánh tay bà cụ cọ cọ, giống như mèo kêu gọi một tiếng “A Mỗ”.
Bà cụ sờ đầu cô: “Cậu ấy sắp về rồi, nhất định có thể về kịp nhìn đứa bé chào đời.”
Cô co người trong chăn, cảm nhận được sinh mệnh nhỏ trong bụng này huyết mạch tương thông với cô. Đang lúc xuất thần, cô nghe thấy cửa sân vang lên tiếng két, có người đẩy cửa đi vào.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sân, cái nhìn này lại sinh ra sững sờ.
Tại cửa sân có người đàn ông cao lớn đứng đó, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt chim ưng lợi hại thấm mấy phần mỏi mệt từ chuyến đi.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đứng dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, híp mắt lướt qua mảnh sân một vòng, cuối cùng nhìn về phía cô.
“Đã lâu không gặp rồi, Cô phu nhân.” Anh ta cong khóe miệng, lệ khí trong đôi mắt chim ưng hóa thành ý cười cửu biệt trùng phùng.
Hốc mắt cô ửng đỏ, ngạc nhiên ngờ vực mình có đang nằm mơ hay không.
“Ơ kìa, mấy tháng không gặp, không nhận ra tôi sao?” Người đàn ông đi tới trước người cô, hai tay đút túi, cúi đầu cười nhìn cô.
Trong hai mắt ngấn lệ của cô lờ mờ, quan sát kỹ càng dung nhan của anh ta, anh ta vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, chỉ là ở đuôi mắt trái có thêm một vết sẹo dài màu đỏ tươi nối liền xương lông mày.
“Hàn Kình…” Cô há hốc miệng, chỉ hô lên một cái tên, nước mắt lăn xuống không ngừng được.
Hàn Kình vừa thấy cô rơi lệ, nhất thời tay chân luống cuống: “Ơ, cô đừng thế mà, phụ nữ có thai sao có thể khóc chứ? Khóc làm hỏng con nuôi của tôi thì làm sao đây?”
Anh ta luống cuống sờ túi áo, lấy ra một chiếc khăn tay xịt mùi hương hoa nhài: “Này, lau đi lau đi. Nếu Cô Mang biết tôi làm vợ anh ta khóc, cái mạng nhỏ này của tôi vất vả lắm mới nhặt trở về sẽ mất đó.”
Cô cầm lấy khăn tay, ngượng ngùng lau nước mắt, nhưng bị mùi hương trên chiếc khăn làm sặc hắt xì một cái.
Cô liếc mắt nhìn Hàn Kình, buồn cười nói: “Chiếc khăn này là của mỹ nhân nào tặng cho Hàn tam gia thế?”
Anh ta hơi lúng túng: “Khăn của tôi thì sao? Chỉ có phụ nữ các cô xịt mùi thơm trên khăn thôi à?”
Cô phì cười: “Không, khăn của Hàn tam gia cho dù xịt lên cái gì cũng là loại tốt nhất. Tôi đây được sủng ái mà vừa mừng lại lo.”
Anh ta ngớ ra, sau đó nở nụ cười: “Cái khăn này tôi thưởng cho cô đó, cầm đi cầm đi.”
Từ khi tạm biệt tại giáo đường Luân Đôn năm đó, anh ta có ý thức mang theo một chiếc khăn tay trên người, luôn cảm thấy một ngày nào đó có lẽ có cơ hội cho cô lau nước mắt. Sau đó, anh ta tưởng rằng đời này e rằng không còn cơ hội nữa, nhưng thói quen mang theo khăn bên người cũng không thay đổi được.
Cô thấy ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm chiếc khăn hơi là lạ, thế là cười nói: “Sao rồi, còn luyến tiếc ư?”
Anh ta cười mỉa: “Đâu có, Cô phu nhân cầm chiếc khăn này, là phúc phận của nó.”
Cô bỗng nhiên cụp mí mắt, nhẹ giọng hỏi: “Hàn Kình, vết sẹo trên mặt anh là khi ở trong lăng mộ sao?”
Anh ta sửng sốt, nhếch miệng cười nói: “Phải rồi, chính là trận chấn động lòng người kia.”
“Ngày đó rơi xuống lòng đất, tôi tưởng rằng cả đời này xong rồi, nhưng ai ngờ tôi mệnh trời cao quý, số mệnh chưa tận.” Anh ta bắt chéo chân, nói năng háo hức, “Phía trên dung nham còn có một con đường, trùng hợp tôi treo tại cái miệng của con đường đó. Sau đó tôi theo con đường chạy ra ngoài, đúng lúc gặp được một dòng nước, cuốn tôi chảy ra ngoài. Tôi ngâm mình trong dòng sông lớn nhiều ngày, Cô Mang dẫn người tìm được tôi, lúc đó mới cứu tôi lên.”
Trái tim cô hơi thắt chặt, bao nhiêu nguy cơ trên con đường treo sinh mệnh lại được che đậy miêu tả nhẹ nhàng bằng mấy câu.
“May mắn ông trời phù hộ, anh gặp được con đường kia.” Cô lau nước mắt tại khóe mắt, cười nói, “Anh cũng rất lợi hại, ở trong lăng mộ bị giày vò một thời gian, vẫn còn có sức trôi nổi trên sông.”
Hàn Kình hơi khựng lại, không khỏi nhớ tới người kia ở trong lòng đất kéo tay anh ta tháo chạy về phía con đường.
Cái người gỗ tên là Tiểu Mai kia lại theo anh ta nhảy xuống vách núi, dẫn anh ta đi về phía con đường thông ra ngoài, cuối cùng làm chiếc xuồng độc mộc chở anh ta trôi nổi trên dòng sông dài. Hơi nóng và dung nham trong lòng đất tan chảy thuốc màu ngũ quan của cô ta, cũng tan chảy mái tóc và khớp xương của cô ta. Cơ quan trong cơ thể cô ta nhanh chóng mục nát trong lúc chạy nạn, cuối cùng chỉ còn một thể xác bằng gỗ.
Trước khi cơ quan cuối cùng nứt toác, cô ta nói với anh ta: “Hãy đục khoang bụng của tôi, đem tôi làm thành chiếc xuồng.”
Khuôn mặt anh ta đầy vết máu, sống chết không muốn ra tay.
Cô người gỗ ngốc nghếch nhếch môi mỉm cười: “Đừng sợ, tôi, vốn, chết rồi mà.”
Anh ta tận mắt thấy cô ta tách ra lồng ngực bằng gỗ, móc ra linh kiện kim loại bên trong. Tất cả cơ quan sụp đổ nát bét, cô gái người gỗ không thể nói được nữa.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, cắn răng cuộn mình trong khoang bụng cô ta, để mặc dòng nước lớn đưa anh ta ra khỏi lăng mộ.
“Hàn Kình?” Thư Ngọc nhẹ giọng hô một tiếng.
Anh ta chợt hoàn hồn, bỗng nhiên cười cười: “Vận may của tôi không tệ lắm.” Ông trời quả thật không bạc đãi anh ta, mỗi lần sống chết trước mắt đều có người không quen biết kéo anh ta một cái, lần đầu tiên là Thư Ngọc tại bến tàu Luân Đôn, lần thứ hai là người gỗ tại lăng mộ Thái A. Có lẽ ông trời cho anh ta những phúc lợi này, bởi vậy cũng muốn thu về một ít phúc khí, để anh ta âm kém dương sai cắt đứt ý nghĩ ngông cuồng đối với Thư Ngọc.
Anh ta cầu không nhiều lắm, hiện giờ hoàn toàn thu phục Hàn gia, bạn thân chí cốt còn đó, anh ta đã thấy đủ rồi.
Thư Ngọc nhìn ánh mắt Hàn Kình: “Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh ta chăm sóc trên đường, cảm ơn anh ta liều mình cứu giúp trong lăng mộ.
“Còn có cái này.” Cô từ trên cổ tháo ra mặt dây thánh giá, “Trả lại cho anh.”
Hàn Kình sững sờ, theo bản năng cầm lấy mặt dây kia. Anh ta vuốt ve cây thánh giá trong tay, mặt dây này anh ta đã mang theo mấy năm, đã quen thuộc mỗi một đường vân trên đó, mà hiện giờ trên nó có thêm nhiệt độ cơ thể của cô.
“Cám ơn cô bảo quản nó giúp tôi.” Anh ta nở nụ cười, “Cho nên chúng ta huề nhau nhé.”
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: “Hàn Kình, lúc chúng ta ở Luân Đôn, đã từng gặp mặt rồi sao?”
Trái tim anh ta ngừng đập, cây thánh giá trong tay bỗng dưng trở nên hơi nóng bỏng.
“Không có.” Anh ta nhìn lại ánh mắt cô, “Chúng ta sống tại nơi khác biệt như vậy, sao có cơ hội gặp mặt?”
Cô không thể nào từ trong mắt anh ta nhìn ra manh mối khác thường nào: “Nhưng tôi cứ cảm thấy hình như từng quen biết anh.”
Anh ta đáp: “Người qua đường vô số, có lẽ chúng ta từng ở một bến tàu nào đó gặp thoáng qua thì sao?”
Cô trầm ngâm nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Có lẽ vậy.”
***
Ngày Đàm Cô Hồng sinh ra là một ngày tốt toàn quốc chúc mừng, nội loạn được dẹp yên, Nam Bắc hòa hợp, cả nước hiện ra một diện mạo mới hân hoan mừng vui. Nhưng bởi vì vậy, ngày cậu bé chào đời không thể nhìn thấy người cha bận bịu củng cố kỷ nguyên mới. Ánh mắt đầu tiên của cậu chính là nhìn thấy mẹ và ba nuôi của mình.
“Ô kìa, thằng nhóc này trông khó coi thế?” Hàn Kình trợn mắt há mồm ngắm nhìn đứa bé sơ sinh trong nôi mặt mày nhăn nhúm, “Cô và Cô Mang rõ ràng trông rất đẹp mà. Nếu không phải ở đây chỉ có mình cô là sản phụ, tôi còn tưởng rằng ôm nhầm rồi.”
Cô Hồng cố gắng nắm chặt quả đấm nhỏ, quyết định đừng thích ba nuôi.
Thư Ngọc ôm con vào lòng, hôn lên cái trán nhỏ của cậu bé, nói với Hàn Kình: “Nói bậy, anh xem thằng bé đáng yêu biết bao.” Nói xong cô lại cạ cạ cái mũi nhỏ của cậu bé, “Nó trưởng thành nhất định là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.”
Hàn Kình trừng mắt: “Nhóc khỉ ốm này à?”
Cô Hồng đột nhiên đạp cái chân nhỏ, gào khóc to tiếng. Sức lực tràn trề trong tiếng khóc, suýt nữa thổi bay nóc nhà.
Cô Mang sau nửa đêm chạy về trấn Thanh Hà.
Khi anh tới nơi, Thư Ngọc đã ôm Cô Hồng ngủ say. Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ, nhìn thấy một lớn một nhỏ nằm trên giường, đáy lòng chợt mềm xuống.
Anh cúi đầu, hôn lên thái dương cô, lại quay đầu nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, mệt nhọc trên đường đi cứ thế tan thành mây khói.
Anh sợ đánh thức hai mẹ con, vì thế nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngoài cửa, Hàn Kình khoanh tay đứng dựa tường, liếc mắt nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của anh bạn chí cốt: “Thằng nhóc anh thật là có phúc mà.”
Cô Mang hiếm khi không tranh cãi với anh ta, anh bá cổ anh ta, từ đáy lòng nói: “Hoan nghênh anh trở về.”
Hàn Kình cười tươi: “Thế nào, sợ tôi không trở về à?”
“Yên tâm đi, tôi gặp tai họa như vậy ít nhất phải sống đến ngàn năm.” Anh ta tỏ vẻ bất cần đời, “Cho dù anh xuống lỗ, Hàn tam tôi cũng có thể mỗi năm đốt nén nhang cho anh.”
Cô Mang giả vờ lấy khủy tay trái định tập kích Hàn Kình.
Tay phải Hàn Kình đón đỡ, cười lưu manh: “Chủ yếu là, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, dù thế nào chúng ta cũng phải làm anh em trọn cả đời chứ.”
“Cám ơn.” Cô Mang bỗng nhiên nói.
Hàn Kình sửng sốt, không biết anh muốn cám ơn chuyện gì.
Cô Mang cũng không nói lời nào, chỉ lấy ra một gói thuốc lá, châm lửa hai điếu, đưa cho Hàn Kình một điếu.
“Anh không phải cai rồi à?” Hàn Kình nhướn mày.
Cô Mang nhả ra một làn khói: “Một mình ở Bắc Bình, lúc chịu không nổi thì hút một điếu. Bây giờ trở lại bên cạnh cô ấy, hôm nay chính là điếu thuốc cuối cùng.” Dứt lời anh bóp nát cả gói thuốc, ném ra bên ngoài.
Hàn Kình cười lắc đầu, cầm điếu thuốc hút mạnh một hơi.
Hai người vai kề vai, dựa vào tường, giống như nhiều năm trước ở chợ đen Luân Đôn, bọn họ còn trẻ lại hai bàn tay trắng, ban ngày đêm tối, giúp đỡ lẫn nhau đi qua đường đời.
—
Tiểu kịch trường
Tiểu Hồng tới tuổi đến trường, Cô Mang đăng ký trường học nội trú cho cậu. Chuyện này khiến Tiểu Giác âu sầu.
“Anh đi học rồi, ai chơi cùng Tiểu Giác đây?” Tiểu Giác rất khó chịu.
Cô Mang lại rất vui mừng. Trong nhà bớt một thằng nhóc con, anh và vợ tự nhiên trải qua thời gian hai người nhiều hơn.
Anh ôm con gái trong lòng, kiên nhẫn khuyên bảo: “Đừng lo, ba tìm một người bạn chơi với con.” Dứt lời anh đá ra cái thùng giấy đặt sau sofa.
“Mở ra xem đi.” Anh đặt cái thùng trước mặt Tiểu Giác.
Cô bé tò mò nhìn vào trong cái thùng, liếc mắt một cái liền thấy được hai bé mèo con lông xù trong thùng.
Một con mèo trắng và một con mèo đốm.
Tiểu Giác ngạc nhiên trừng to mắt: “A, con mèo.”
Hai bé mèo con kêu meo meo lặn lộn bên chân Tiểu Giác. Cô bé ngồi xổm xuống, duỗi ra cánh tay ngắn ngủn, cố gắng ôm hai bé mèo vào trong lòng. Thế nhưng hai bé mèo quá tinh nghịch, Tiểu Giác vất vả lắm ôm được một con, con kia liền nhảy lên vai cô bé. Cô bé túm lấy con không yên phận kia, con trong lồng ngực lại giãy ra khỏi cô bé.
Cô Mang cười tủm tỉm nhìn con gái ngồi trên tấm thảm nghiêm túc ôm mèo: “Con từ từ chơi, ba đi tìm mẹ.”
Tâm tư cả người Tiểu Giác đều đặt trên bé mèo con, đâu có rảnh để ý tới ba mình.
Cô Mang trở về phòng, ôm vợ vào lòng từ phía sau, hôn hít liên tục từ cái cổ trơn bóng của cô rồi từ từ đi xuống.
Thư Ngọc đang chuẩn bị quần áo nội trú cho Tiểu Hồng, bị Cô Mang trêu chọc đến toàn thân phát run, nhất thời mày liễu dựng thẳng: “Không phải em bảo anh ở cùng Tiểu Giác sao?”
Anh tỏ vẻ vô tội: “Con không cần anh ở cùng.”
Thư Ngọc hoài nghi: “Em đi xem thử.” Dứt lời cô nhấc lên làn váy, đi sang phòng khách.
Cô Mang cảm thấy trong lòng trống không, hết sức bất đắc dĩ, đành phải đi theo vợ cùng đi sang phòng khách.
Thư Ngọc vừa bước vào, trông thấy con gái đang chơi đùa hăng say với hai bé mèo con.
Tiểu Giác nhìn thấy mẹ, rất vui vẻ: “Mẹ ơi, xem này!”
Cô bé ôm lấy con mèo trắng: “Đây là Bạch Bạch.” Rồi lại ôm lấy mèo đốm, “Đây là Phạn Phạn.”
Hai bé mèo con lông xù, tựa như quả cầu bông, trong nháy mắt bắn trúng trái tim Thư Ngọc.
Thư Ngọc ngồi trên thảm, ôm lấy Bạch Bạch. Miếng thịt đệm của Bạch Bạch kề sát mặt cô, mềm mại ngứa ngáy, trái tim cô nhất thời tan chảy.
Cô Mang đau đầu nhìn hai mẹ con chơi đùa hăng say với hai bé mèo trên thảm, không khỏi lên tiếng: “Vợ ơi…”
“Meo ~” Bạch Bạch kêu một tiếng, trong nháy mắt cướp lấy toàn bộ sự chú ý của Thư Ngọc.
Cô Mang lại nhìn sang con gái: “Tiểu Giác…”
“Meo ~” Phạn Phạn liếm mặt Tiểu Giác, cô bé vui vẻ cạ lên mặt nó, hoàn toàn không nghe thấy ba đang gọi cái gì.
Cơn gió mùa thu hơi tiêu điều, theo cửa sổ thổi vào, thổi trúng lòng Cô tiên sinh thật lạnh.
Ban đêm.
Trời không trăng gió lớn.
Cửa nhà tiểu tiên nữ Thù bị gõ ầm ầm. Cô cảnh giác mở ra khe hở, còn chưa thấy rõ ngoài cửa rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ thấy hai thứ gì đó lông xù từ khe cửa lăn vào.
Chỉ nghe ngoài cửa truyền đến giọng nam u ám: “Hai con mèo này tặng cho cô, không cần cám ơn.”
Tiểu tiên nữ Thù sửng sốt, ngoài cửa đã không còn bóng người.
Cô quay đầu nhìn hai bé mèo trên sàn nhà, bỗng nhiên sinh ra cảm giác số mệnh thần bí.
Từ đó, tiểu tiên nữ trong đồng thoại cùng Bạch Bạch Phạn Phạn sống hạnh phúc với nhau, cho đến vĩnh viễn.