Người trong mảnh sân của Lễ Cung Tú Minh chưa từng xuất hiện tại đây lần nào, cơ quan vật tổ dưới đáy hồ chẳng hề có chút thay đổi, dường như sự việc chấn động lúc trước chỉ là một giấc mộng.
Diêm Phong cũng không dám lơi lỏng.
Trực giác nói với anh ta, bên ngoài càng loạn, bên trong Điểm mai tiểu trúc càng phải đề cao cảnh giác.
Khi Hạ Tử Huân đến Điểm mai tiểu trúc thì thấy Diêm Phong khoanh tay đứng thẳng trước hồ nhân tạo ẩn giấu lối vào lăng mộ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Ở đây ổn chứ?” Hạ Tử Huân đứng bên cạnh anh ta.
Diêm Phong liếc nhìn anh ta, không đáp hỏi lại: “Bố trí điểm phá nổ xong chưa?”
“Xong rồi.” Hạ Tử Huân đáp.
Diêm Phong thờ ơ nói: “Anh không yên tâm tôi có thể trông chừng lối vào lăng mộ, cho nên qua đây xem thử?”
Hạ Tử Huân nghẹn lời, sau đó cười nói: “Trông chừng được hay không, trong lòng anh hiểu rõ.”
Diêm Phong nhíu mày: “Tôi quá rõ ràng.” Dứt lời anh ta cũng cảm thấy lời nói của mình chắc là không có sức thuyết phục gì, thế là anh ta quay đầu thở dài một hơi.
Tới nước này, Hạ Tử Huân vốn không muốn bám riết chỗ đau của Diêm Phong, vì thế anh ta ung dung chuyển đề tài: “Khi nào thì Lễ Cung Tú Minh mới mở lăng mộ?” Bên kia không bận rộn không gấp gáp, bên bọn họ đã chộn rộn.
Diêm Phong nhìn đóa hoa xanh thẫm tươi tốt dưới đáy hồ, nói: “Chờ thôi.”
Màn đêm buông xuống, Diêm Phong chờ được một vị khách không mời mà đến.
Trên hành lang tối tăm chỉ có ánh sáng mờ nhạt của một chiếc đèn treo lung lay, dưới cái bóng là một người phụ nữ khoác áo choàng đứng đó.
Diêm Phong nhướn mày. Lễ Cung Tú Minh rốt cuộc không thể kiềm nén ư?
Người phụ nữ mở ra mũ áo choàng, nhìn thẳng về phía Diêm Phong, ánh nước trong mắt trong suốt: “Diêm Phong.”
Diêm Phong nhìn thấy mạng che mặt trên mặt Gia Tuệ, anh ta nhíu mày nói: “Hồi trước tôi chưa từng thấy em mang thứ này, giờ là sao?” Tầm mắt lướt qua Gia Tuệ từ đầu đến chân, trông thấy người phụ nữ này hiếm khi mặc sườn xám kiểu xưa, toàn thân che kín mít, ngay cả cần cổ cũng không lộ ra ngoài.
Gia Tuệ theo bản năng che tấm mạng thật dày, trong ánh mắt hiện lên chút bối rối: “Trên mặt nổi sởi, không tiện gặp người khác.”
Diêm Phong nhìn cô ta, không nói lời nào. Anh ta đang đợi cô ta lên tiếng. Từ trước đến nay Gia Tuệ cách cách không có chuyện thì sẽ không ra mặt, chỉ cần cô ta đến, nhất định có việc cầu xin anh ta.
Ánh mắt Gia Tuệ buồn bã, trong mắt người đàn ông này quả thật không có cô ta, nhưng cô ta cũng không thể buông tha cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.
“Xin anh hãy dẫn em đi.” Cô ta khẩn trương nhìn Diêm Phong, trong lòng căng thẳng tựa như nổi trống.
Diêm Phong bỗng dưng cất tiếng cười.
Gia Tuệ sửng sốt. Diêm Phong luôn lạnh lùng, ngay cả cô ta cũng hiếm khi nhìn thấy anh ta mỉm cười. Giờ phút này, anh ta cười với cô ta, cô ta lại chẳng hề có chút cảm giác thích ý.
Chỉ vì ý tứ trào phúng trong nụ cười của anh ta ngay cả đồ ngốc cũng nhận ra được.
Diêm Phong thờ ơ nói: “Chi bằng em hãy nói thẳng ra, đại nhân nhà các người dự định khi nào xuống lăng mộ, tôi giả vờ không khỏe cho hắn một lối ra.”
Gia Tuệ quýnh quáng, nói năng hơi lộn xộn: “Không phải như thế…không phải đại nhân phái em tới. Có người muốn giết em, em sống sót tạm thời, khẳng định không thể ở lại nơi quỷ quái này nữa… Diêm Phong, anh hãy tin em!”
Vẻ thất thường trong mắt Diêm Phong càng sâu: “Tôi thật sự hơi tò mò, tại sao mỗi người đều muốn giết em?”
Cổ họng Gia Tuệ bị nghẹn.
“Hẳn là tội nghiệt giết chóc của em quá nhiều, bây giờ báo ứng tới rồi?” Trong mắt anh ta đầy mỉa mai.
Gia Tuệ không khỏi nước mắt tuôn rơi: “Anh cũng biết em là bất đắc dĩ… anh cũng biết em bị ép buộc. Anh cần gì nói những lời này tổn thương em, anh…”
Diêm Phong lạnh lùng nói: “Trên đời này rất nhiều người đều vì kiếm sống mà bôn ba vất vả, cũng có nhiều người bất đắc dĩ, nhưng tại sao so với em, những người khổ cực hơn nhiều lại không như em không hề có điểm giới hạn, tự cam lòng sa đọa như vậy?”
“Gia Tuệ, tôi biết thân thế của em thê lương, nhưng đây không phải cái cớ để em mang tâm địa độc ác, một lòng một dạ luồn cúi hại người!”
Gia Tuệ bị lời giáo huấn này khiến cho sắc mặt trắng bệch, hy vọng dấy lên trong mắt vỡ vụn không còn một mảnh.
Diêm Phong nhìn thấy tia sáng trong mắt Gia Tuệ dần dần vụt tắt, anh ta hờ hững nói: “Nếu thật sự có người giết em, em cũng nên thỉnh cầu sự che chở của đại nhân nhà em. Nếu không được, người cha của đứa con em cũng nên bảo vệ em chu đáo.”
Cái từ đứa con này giống như đâm vào lòng bàn chân của Gia Tuệ, khiến toàn thân cô ta run rẩy không ngừng.
“Em đi đi.” Diêm Phong muốn đóng cửa.
“Diêm Phong!”
Bàn tay đóng cửa của Diêm Phong khựng lại, trông thấy Gia Tuệ đột nhiên tháo ra tấm mạng trên mặt.
Đèn treo lắc lư ở trên chiếu rọi một lớp màu vàng lờ mờ trên khuôn mặt Gia Tuệ, cũng lộ ra khuôn mặt cô ta một cách rõ ràng.
Làn da vốn trắng nõn mịn màng của cô ta chi chít vết cắn nông sâu, vết thương đỏ sậm lồi lõm khiến cho ngũ quan vốn xinh đẹp thanh thoát thoáng chốc dữ tợn như quỷ la sát.
“Em…” Diêm Phong hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt ghê rợn của Gia Tuệ.
Gia Tuệ mặt không biểu cảm nhìn Diêm Phong, sau đó chậm rãi tháo ra khuy áo trên cổ áo, rồi đi thẳng xuống, tháo khuy áo phần ngực. Từng khuy áo cởi ra, cô ta lại không hề có ý dừng tay.
Diêm Phong ngạc nhiên, nhất thời phẫn nộ nói: “Em muốn làm gì?!”
Gia Tuệ coi như không nghe thấy, tự mình tháo ra khuy áo sườn xám, quăng áo khoác xuống đất, kéo ra vạt áo ngực.
Diêm Phong đang muốn quát lớn, nhưng đột nhiên con ngươi co lại, rốt cuộc thốt không ra lời.
Không chỉ khuôn mặt, trên cổ, thân trên, cánh tay và phần bụng của Gia Tuệ đều chi chít vết cắn. Ngoài vết cắn ra còn có một số vết thương kỳ lạ đang nhiễm trùng máu.
“Anh còn muốn nhìn chân em nữa không?” Âm thanh của Gia Tuệ bình tĩnh đến khó tin, “Vết thương ở phía dưới càng nhiều hơn, chúng nó đang dần dần lở loét.”
Diêm Phong nhíu mày nhìn Gia Tuệ: “Tại sao em biến thành thế này?”
Gia Tuệ cong khóe miệng cười giễu cợt: “Thế nào, cảm thấy xấu sao? Không có khuôn mặt xinh đẹp kia của Thư Ngọc, anh liền ghét bỏ em ư?”
Diêm Phong cau màu không nói gì.
“Vào một đêm, có một dược nhân tập kích em. Đại nhân đã cứu mạng em, nhưng không cứu được thương tích xấu xí trên người em.” Gia Tuệ lạnh lùng nói.
Cô ta vĩnh viễn sẽ không quên sự thất vọng trong mắt đại nhân hôm ấy.
“Gia Tuệ, bởi vì ngươi là đứa con của dòng họ, ta đã nhiều lần khoan dung đối với ngươi. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác phạm sai lầm, ta nghĩ lại trước đây dung túng đối với ngươi có phải là một sai lầm không.” Lễ Cung Tú Minh nói, “Hiện giờ ta giữ lại mạng ngươi, tuy nhiên những vết thương này ta thật sự lực bất tòng tâm. Ngươi tự mình tiêm dịch loãng của cổ trùng vào cơ thể mình, sau đó bị nữ dược nhân kia tập kích độc tố còn sót lại chưa khỏi hẳn, hiện giờ lại thêm độc mới, mỗi thứ tăng thêm, chúng nó đã sớm phá hoại cơ thể của ngươi.”
Cô ta càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, run rẩy cầm tay Lễ Cung Tú Minh, hoảng loạn không lựa lời nói: “Đại nhân, tôi tiêm dịch loãng là vì có thể mang thai hậu tự của ngài! Ngài sờ bụng tôi đi…nơi này, nơi này có con của chúng ta đó…”
Trong đôi mắt dài hẹp của Lễ Cung Tú Minh bỗng dưng có thêm mấy phần thương hại.
“Gia Tuệ.” Hắn nói, “Nếu ngươi mang thai con của ta, ngươi còn có thể tỉnh táo sống đến giờ sao?”
Cô ta chợt run lên. Những lời này giống như đã nghe qua, Giang Nam cũng từng nói vậy.
“Nhã Bác không đành lòng nhìn người đi sai đường vứt bỏ tánh mạng, vì thế mới có đứa bé này. Ngươi nên cám ơn hắn.”
Cô ta chỉ cảm thấy trời đất u ám, có lẽ tận thế cũng không bằng lúc này.
“Ngươi còn nên cảm ơn đứa con chưa chào đời của ngươi. Nó hấp thu phần lớn cổ độc trong cơ thể ngươi, ngươi mới có thể sống yên ổn tới giờ.”
Đầu óc cô ta kêu vù vù. Gì cơ? Dịch loãng của cổ trùng chuyển sang cơ thể đứa bé… Thế thì nếu sinh ra đứa bé này, nó sẽ có bộ dạng gì?
“Đại nhân…con tôi, nó…” Âm thanh cô ta đã nghẹn ngào.
Lễ Cung Tú Minh lãnh đạm nói: “Sở dĩ dung túng ngươi có đứa bé này, chính là để nó cứu mạng ngươi. Tạo hóa của nó thế nào, phải xem ý trời.”
“Đại nhân, khuôn mặt của tôi còn có thể lành lặn không? Tôi có thể ma cốt lần nữa, tôi không sợ đau…tôi…”
Lễ Cung Tú Minh lại lắc đầu: “Da mặt đã nát, ma cốt còn có ích gì?”
Như vậy quãng đời còn lại của cô ta phải mang theo khuôn mặt như quỷ dạ xoa này cùng với thân hình hư thối sống qua ngày sao?
Mà cô ta hao tốn tâm sức mới có được đứa con, thế nhưng trở thành con tốt vô dụng?
Người phụ nữ dưới ngọn đèn lờ mờ màu mắt lạnh lẽo, nhưng lại khiến Diêm Phong cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gia Tuệ trước mắt tựa như ác quỷ từ trong lòng đất chui ra, toàn thân dính đầy chết chóc và tàn ác.
“Diêm Phong.” Nữ la sát nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ bi thương, thâm tình trong mắt dần dần tràn ra, “Em đã thành thế này, anh còn chưa tin lời nói của em sao?”
“Quái vật trong Hàn phủ muốn đẩy em vào chỗ chết, em ở lại đây, ngay cả đại nhân cũng không có cách bảo vệ em chu toàn. Nếu em dựa vào anh, liên lụy anh bị thương thì làm sao đây? Anh nên biết rằng, em không đành lòng nhìn anh bị thương nhất.”
Âm thanh Gia Tuệ dịu dàng chưa từng có. Cô ta thử bắt chước Thư Ngọc, người con gái nũng nịu kia chính là làm vậy mà dễ dàng kiểm soát Cô Mang.
Còn chưa đợi Diêm Phong lên tiếng, chợt nghe cửa phòng sát vách mở ra. Cạnh cửa, Hạ Tử Huân thảnh thơi đứng dựa ở cửa, không biết ở góc tường lắng nghe bao lâu rồi.
Gia Tuệ biến sắc, chợt nghe Hạ Tử Huân chậm rãi nói: “Cô cũng biết sẽ liên lụy Diêm Phong chịu khổ, không bằng mời cô trở về đi. Để tránh cô đau lòng khó chịu, chúng tôi cũng không tiếp đãi tốt.”
“Tổ trưởng chúng tôi có chút năng lực, nhưng mà không tinh thông y thuật, thương tích trên người cô nên sớm đi khám bác sĩ đi. Bây giờ có thể đăng ký khám gấp, nếu không tôi sai người lái xe đưa cô đến phòng khám trong trấn xem bệnh?”
Cuối cùng, Hạ Tử Huân liếc nhìn Diêm Phong với ý sâu xa: “Tổ trưởng, anh thấy sao?”
Diêm Phong gật đầu: “Cứ làm vậy đi, anh đi sắp xếp đi.”
Lồng ngực Gia Tuệ phập phồng, thẹn quá hóa giận: “Diêm Phong, anh tàn nhẫn lắm!”
Diêm Phong bỗng nhiên nở nụ cười: “Gia Tuệ cách cách, đa tạ.”
Gia Tuệ căm hận nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mắt, sau đó cô ta lộ ra nụ cười quỷ dị: “Các người không phải muốn biết khi nào đại nhân sẽ mở lăng mộ sao?”
“Ngày kinh trập, lăng mộ mở ra. Đại nhân đã chờ rất nhiều năm, có lẽ sẽ tặng các người một phần đại lễ.”
Gia Tuệ cười mỉm nhìn hai người đàn ông không hẹn cùng nhíu mày.
“Diêm Phong, em cho anh một lời nhắc nhở. Đại nhân, ngài ấy sẽ mang theo một người trong các anh.”