Cháu rể của hai vị sao sáng chính là vị Cô Mang Bắc Bình dùng tài trí một năm nay chống chọi hai phía Bắc Bình. Tin tức này vừa xuất hiện, các phe phái giới chính trị xôn xao. Càng khiến bọn họ không nói ra lời là, Cô tiên sinh lại tự nguyện ở rể Đàm phủ, làm cháu rể của người đứng đầu phía Bắc.
Trong lúc nhất thời, lời phỏng đoán nổi lên bốn phía: chẳng lẽ cục diện chính trị Nam Bắc sắp có biến động rồi sao?
Ngoại trừ lời phỏng đoán ngầm hoang mang, còn có sự ngưỡng mộ đối với nhân tài chính trị kia, chàng trai trẻ kia có phúc từ đâu mà có thể lấy được cháu gái duy nhất của Đàm công Tạ công. Đương nhiên rất nhiều nguyên lão cấp cao đỏ mắt, Đàm Phục thật là may mắn, lão già này làm sao chẳng nói chẳng rằng thu lấy con dao lợi hại nhất kia dưới trướng chứ? Các lão già oai phong hơn nửa đời người không khỏi hết sức oán hận, sao tiểu bối của mình lại không tài mạo song toàn như vậy để cuỗm về Cô tiên sinh chứ?
Hai người trẻ tuổi nằm sâu trong trung tâm dư luận lại hết sức nhàn nhã tự do, chỉ dùng một tấm ảnh cưới lờ mờ báo với giới truyền thông, bản thân thì vứt gánh nặng đi hưởng tuần trăng mật.
Đàm Phục tức giận đến phồng râu trợn mắt: “Tiệc cưới đâu hả? Tôi còn trông chờ tổ chức một buổi hôn lễ long trọng kéo thằng nhóc kia ra khoe khoang!” Dù thế nào cũng phải khoe khoang một vòng trước mặt đối thủ già của ông, để bọn họ đỏ mắt nghiến răng chứ.
Tạ Tri Viễn ho nhẹ một tiếng: “Hôn lễ không phải đã tổ chức rồi sao? Mời những người không quen biết không qua lại làm gì, ông còn chê xã giao chưa đủ mệt ư?” Hôn lễ của hai đứa cháu đã tổ chức, chỉ là không làm lớn, cũng chỉ mời mấy chiến hữu xưa cùng với bạn thân và thầy cô của Thư Ngọc. Đàm Phục muốn tổ chức thêm một hôn lễ cho người ngoài xem, thế nhưng chẳng ai ủng hộ.
“Lão Đàm, được rồi mà. Để hai đứa nhỏ sống vui vẻ nửa tháng, chúng ta đừng quấy rầy bọn nó.” Tạ Tri Viễn nói.
Đàm Phục lẩm bẩm không vui: “Nha đầu gả ra ngoài như bát nước đổ đi, có chồng rồi thì không cần ông nội.”
Tạ Tri Viễn buồn cười: “Cần tôi gửi một bức điện tín cho nha đầu không? Nói với con bé ông nội bị thương, nó nhất định bỏ thằng nhóc kia chạy về ngay.”
“Đừng!” Lúc này Đàm Phục trừng mắt, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, “Để nha đầu yên tâm ở bên ngoài chơi một thời gian đi.”
Tạ Tri Viễn nở nụ cười: “Con cháu có phúc của con cháu. Hai lão già chúng ta không cần quan tâm đâu.”
***
Giờ phút này, Thư Ngọc đang nhoài người trên lan can boong tàu của chiếc du thuyền viễn dương, híp mắt ngắm nắng chiều từ từ lặn xuống tại đường chân trời.
Bỗng dưng, một lồng ngực dày rộng ấm áp dính sát sau cơ thể cô. Cô khẽ cười quay đầu nói với Cô Mang: “Hơn một năm trước cũng trên chiếc du thuyền này, em nhìn thấy anh mặc đồ lao động, cùng nhóm công nhân của anh ở trên boong tàu uống rượu ca hát. Trong đám người, anh nổi bật nhất.” Cô liếc mắt thoáng nhìn anh, từ đó rốt cuộc không thể lãng quên.
Cô Mang cũng cười: “Ngày ấy anh đi dạo ở bến cảng, ngẩng đầu liền nhìn thấy có một cô gái trên du thuyền, mặc chiếc váy màu trắng thuần đứng lẻ loi một mình, nhưng sắc thái tươi đẹp xung quanh cơ thể lại rất nổi bật. Lúc ấy đầu óc anh nóng lên, cầm theo một chai rượu trà trộn vào một nhóm công nhân sắp lên thuyền.”
Cô kinh ngạc trừng to mắt.
Anh khẽ cười: “Cho nên khi đó anh đã nói, bọn họ không phải bạn của anh, chỉ nói quen biết thôi.” Anh dùng chút khôn vặt, cuối cùng thuận lợi lên thuyền, lọt vào tầm mắt cô.
Sau đó, vì có thể có được cơ hội ở cùng cô, anh mang ý xấu phá hủy đường dây điện trung tâm của du thuyền, khiến cho mạch điện của cả du thuyền ngừng trệ.
Anh cười ôm cô vào lòng, hôn lên thái dương của cô lưa thưa vài sợi tóc mai. Duyên phận chỉ là thời gian một ánh mắt giao nhau, để nắm bắt duyên phận này, anh đã dùng hết tâm tư.
Cô khẽ cười hôn lên khóe môi anh: “Anh còn có bao nhiêu chuyện giấu em hả? Lúc trước ở cảng Duy Sa, anh đã biết trước cái từ khắc trên tượng người gỗ kia có nghĩa gì rồi phải không?”
Anh nghiêm trang hỏi: “Từ gì?”
Cô đang muốn nói ra từ kia, giật mình một cái nuốt trở về: “Anh lại lừa em! Anh rõ ràng còn nhớ, còn muốn em phải nói ra.”
Anh chôn ở đầu vai cô cười đến run lên: “Lần này lại đến cảng Duy Sa, chúng ta đổi một tượng gỗ khác đi.”
Cô tò mò: “Đổi thành cái gì?”
Anh kề sát tai cô nói một câu, cô chợt đỏ mặt, lúc này hậm hực muốn chui ra khỏi lòng anh.
Anh vừa cười to, vừa tiện thể bồng cô lên.
“Anh thả em xuống đi!” Cô xấu hổ đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Anh biếng nhác nói: “Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta đương nhiên cũng nên làm chuyện sau khi mặt trời xuống núi.”
Phía xa boong tàu truyền đến tiếng huýt sáo và reo hò của du khách nước ngoài, cô vùng vẫy không được, chỉ đành che mặt mặc anh bồng cô trở về phòng.
Anh đè cô trên chiếc giường mềm mại, kề sát tai cô nói: “Đêm đó ở Luân Đôn anh nói với em rồi. Mùi vị quá hoàn mỹ, anh không định chỉ hưởng thụ một lần.”
Cô đỏ mang tai, không chịu tỏ ra yếu thế mà trừng mắt nhìn anh. Thế nhưng ánh mắt trừng to này giống như giận dữ vẫn còn e thẹn chẳng hề có sức uy hiếp chút nào, ngược lại khơi dậy lòng hứng thú của anh.
Trời chiều thu về ánh tà dương cuối cùng, gió biển ngoài cửa sổ mãnh liệt. Xa xa truyền đến tiếng còi của chiếc thuyền, đêm dài đằng đẵng.
Vào lúc sáng sớm, du thuyền cập bến tại Sumatra.
Cô Mang ôm vợ yêu thân mật mấy lần, lúc này mới chầm chậm rời khỏi giường. Thư Ngọc cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nằm lì trong ổ chăn mềm mại không muốn dậy.
Anh nghe theo chui vào ổ chăn lần thứ hai: “Cũng tốt, hôm nay chúng ta trải qua trên giường đi. Theo anh thấy, phong cảnh ở khắp nơi trên thế giới cũng không đẹp bằng em nằm trong ổ chăn.”
Anh vừa dứt lời, cô lập tức nhẫn nhịn đau nhức tại chỗ sâu trong cơ thể, trở mình bật dậy: “Ơ kìa, thời gian không còn sớm, chúng ta nên vào cảng thôi. Ơ, quần áo của em đâu?”
Anh cười ha ha, một tay khóa cô trong lòng: “Cô phu nhân, để anh hầu hạ em mặc quần áo nhé.”
Hai người lăn lộn hồi lâu, cuối cùng tới trưa ăn mặc chỉnh tề xuống du thuyền.
Cảng Duy Sa tại Sumatra vẫn là dáng vẻ năm đó, nhưng tâm tình của Thư Ngọc đã khác biệt. Lúc trước trong lòng cô tràn đầy sự hiếu kỳ và rộn ràng, trái tim trước sau treo giữa không trung trôi nổi bất định. Hiện giờ cô và anh đã kết thành vợ chồng, trái tim xao động trước kia đã rơi xuống một chỗ.
Mặt mày cô tươi tắn, ngước mắt nhìn về phía anh, khẽ khàng vươn tay bắt lấy lòng bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau.
Hai người tựa sát nhau đi dạo trên đường phố, đúng lúc ở chỗ ngoặt gặp được bà lão địa phương kia bày bán hồi trước.
Bà lão nhận ra bọn họ trước, lên tiếng gọi hai người.
Thư Ngọc ngẩn người, sau đó nhoẻn miệng cười. Cô Mang thấy cô vui vẻ, vì thế quay trở lại trước chỗ sạp hàng của bà lão.
Bà ta vẫn quấn chiếc khăn quàng cổ bohemian ca rô dài, hưng phấn khoa tay múa chân nói gì đó với hai người.
Thư Ngọc đương nhiên nghe không hiểu, vì thế dời tầm mắt nhìn Cô Mang.
Cô Mang không biết nói câu gì, bà lão nở nụ cười. Bà ta cúi đầu tìm kiếm trên sạp hàng, mau chóng tìm ra hai tượng gỗ nhỏ đưa cho Thư Ngọc.
Thư Ngọc cúi đầu nhìn, trông thấy là hai đứa bé diện mạo đáng yêu, một bé trai và một bé gái.
Bà lão chắp hai tay, nói một câu với Thư Ngọc.
Cô Mang ôm chặt eo vợ yêu, cười nói: “Em nhận đi, lần này là món quà thật sự. Quà tân hôn của chúng ta.”
Nguyện Phật của tôi phù hộ hai người răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn.
Du thuyền cập bến tại Sumatra suốt một ngày rưỡi, Cô Mang dẫn Thư Ngọc đi dạo trên mảnh đất văn hóa hỗn hợp này.
Cô ngoan ngoãn tựa vào người anh, hiếu kỳ ngắm những phong cảnh anh từng nhìn qua. Con đường anh đã đi qua nhiều hơn cô, cảnh sắc từng ngắm nhìn cũng nhiều hơn cô, hiện giờ anh nắm tay cô, dẫn cô đi qua từng nơi anh đã đặt chân tới.
Anh khẽ hôn lên má cô: “Chúng ta có thời gian cả đời, em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em.” Con đường mai sau của bọn họ không chỉ có hai người họ, còn sẽ có con của họ.
Cô lẳng lặng lắng nghe anh nói, đáy lòng mềm nhũn.
Một ngày rưỡi mau chóng qua đi, hai người vừa mới trở về du thuyền, người trợ tế của du thuyền gõ cửa khoang thuyền của bọn họ.
“Cô tiên sinh, đây là tin nhắn khẩn cấp gửi cho ngài.” Người trợ tế nói, “Bên phía Bắc Bình gửi tới, yêu cầu tôi phải giao cho ngài sớm nhất.”
Cô Mang mở ra mảnh giấy xem, bỗng dưng mày nhíu lại.
Thư Ngọc ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn anh: “Sao thế? Bắc Bình xảy ra chuyện gì à?”
Cô Mang bỗng nhiên cười khổ: “Tuần trăng mật của chúng ta có lẽ phải kết thúc sớm.”
Thư Ngọc ngớ ra.
“Cục diện chính trị Bắc Bình xảy ra chuyện, anh phải trở về chủ trì toàn cục.” Anh trấn an nói, “Sau này anh nhất định đền bù cho em một tuần trăng mật hoàn chỉnh.”
Cô đã hơi rầu rĩ: “Anh đã nói sau khi tuần trăng mật kết thúc sẽ cùng em trở về trấn Thanh Hà thăm A Mỗ của em.”
Anh ôm cô vào lòng: “Anh cam đoan, chờ anh xử lý xong chuyện ở Bắc Bình, nhất định cùng em trở về.”
Cô im lìm chẳng nói lời nào.
Cô Mang cấp bách điều động một chiếc thuyền nhỏ dẫn theo vợ trong đêm về nước.
Trong khoảng thời gian này, nhiều chuyện lớn đồng thời xảy ra tại những nơi khác nhau. Hàn tam lang rời khỏi Hàn gia nhiều năm, một đêm mang theo quyền thế hùng mạnh hồi phủ, nuốt lấy nửa mạch máu làm ăn của Hàn gia; gia tộc Chử Khố Nhĩ ẩn thế nhiều năm xuất hiện lần nữa, âm thầm chọn lựa thông gia từ thế gia của giới chính trị; một vị quý tộc thời xưa thần bí từ Nhật Bản trở về nhúng tay vào cục diện chính trị Bắc Bình, dấy lên tranh chấp mới cho hai phía Nam Bắc…
Mỗi ngày đều có vô số chuyện lặng lẽ phát sinh, Cô Mang bận đến sứt đầu mẻ trán lại không có lòng dạ để ý những tin tức đó.
Xử lý xong cục diện chính trị hỗn loạn ở Bắc Bình, giờ phút này trong đầu Cô Mang chỉ để ý một việc —— vợ anh bỏ đi không từ biệt, chỉ để lại một tờ giấy lời ý tương phản cho anh.
“Cô tiên sinh cứ bận đi, em cũng có việc bận rộn. Đợi hết bận rồi, em sẽ trở về tìm anh.”
Cô Mang đau đầu day huyệt thái dương. Anh đã làm việc không ngừng nghỉ cả tuần, chỉ vì muốn mau về nhà ôm vợ mới cưới của anh một cái, ai ngờ cô lại giận dỗi chạy đi rồi.
Anh thở dài một hơi. Thôi, tóm lại là anh không đúng, không nên lạnh nhạt với vợ yêu trong tuần trăng mật, hiện giờ phải tốn nhiều công sức dỗ dành cô trở về.
Cho dù cừu con chạy nhảy nơi nào, báo săn luôn có thể tha cô về nhà.