Thư Ngọc mất ngủ cả đêm, dứt khoát mặc áo choàng đi lên boong tàu ngắm mặt trời mọc trên biển tại Sumatra.
Nhóm thủy thủ còn thức dậy sớm hơn cô, xủng xẻng bận việc ở đằng sau cô.
Chim hải âu bay lượn trên màn trời ánh nắng mạ vàng, tiếng ca thủy thủ to rõ hòa trong gió biển mạnh mẽ.
Thư Ngọc quấn chặt áo choàng, híp mắt nhìn đường chân trời ở phía xa xa, tâm tình không khỏi bay bổng.
Thình lình có người vỗ vai cô, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Mary tươi cười.
“Tối qua trải qua thế nào?” Thư Ngọc cười hỏi.
Mary thay chiếc váy vải lanh địa phương dài tới đầu gối, trong đôi mắt đa tình chứa ý cười: “Cậu nói sao?”
Thư Ngọc hơi nghiêng người, liền có thể nhìn thấy chàng thanh niên người Pháp ở cuối boong tàu.
Mary cười vẫy tay về phía bên kia, người đàn ông Pháp lúc này mới vào khoang buồng ngủ.
“Anh ấy tên là Matthew.” Mary nhoài người trên lan can đối diện Thư Ngọc, “Điểm đến của anh ấy và các bạn anh ấy cũng là Luân Đôn, bọn tớ hẳn là có thể gặp lại.”
Thư Ngọc nở nụ cười: “Thế nào, cậu động lòng rồi?”
Mary chép miệng, giống như đang nhớ lại: “Đêm qua thật sự quá tuyệt vời. Có điều nói là động lòng thì hơi qua loa.”
Trong lòng Thư Ngọc khẽ động. Đêm qua cô đã động lòng, vả lại càng không thể vãn hồi, đây là lần đầu tiên cô nếm được mùi vị động lòng.
“Tối qua cậu ở lại thuyền thật là thiệt thòi mà, cậu biết không, bên trong trấn nhỏ thú vị lắm, đêm qua bọn tới đến thần cung…”
Mary lải nhải bên tai Thư Ngọc kể lại cuộc gặp gỡ lãng mạn đêm qua. Thư Ngọc đã hơi lơ đãng, cô không nhịn được nghĩ tới người đàn ông Châu Á biếng nhác lại lịch lãm kia.
“…Cho nên tớ nói, cậu không cùng bọn tớ đi dạo trấn nhỏ, thật sự là rất đáng tiếc. Một người bạn của Matthew rất có thiện cảm với cậu, đáng tiếc cậu quá thanh cao, chẳng cho anh ta chút cơ hội.” Mary tự mình thở dài.
Thư Ngọc mỉm cười. Cô không cảm thấy đáng tiếc chút nào, nếu cô đi chơi cùng Mary thì sẽ không gặp được “anh” hoàn mỹ, tuy rằng chỉ là tình cờ gặp nhau, nhưng chỉ hồi ức của đêm này thôi đã đủ để cô một mình thưởng thức lâu dài.
“Đàm, cậu đang cười gì đó.” Mary bất mãn chìa tay huơ trước mặt Thư Ngọc, “Cậu có nghe tớ nói không hả…”
“Có chứ, tớ nghe rất nghiêm túc.” Thư Ngọc điềm tĩnh gật đầu, “Tớ còn muốn nghe chi tiết về cậu và anh ấy, cậu muốn kể không?”
“Muốn!” Mary cực kỳ phấn khởi, “Bọn tớ…”
Âm thanh líu ríu tựa như chim vàng anh nhảy nhót, Thư Ngọc lắng nghe mà buồn cười.
“Mary, hỏi cậu một chuyện.” Thư Ngọc bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
“Chuyện gì?” Mary tò mò.
Thư Ngọc cân nhắc câu chữ: “Nếu cậu ở một thành phố đất khách quê người làm quen với một người khiến cậu động lòng không thôi, nhưng hai cậu chỉ có một đêm ở cùng nhau, cậu sẽ trải qua đêm này như thế nào?”
“Anh ấy đẹp trai không?” Ánh mắt Mary phát sáng.
“Ờ…rất điển trai thú vị.” Tia sáng trong mắt Thư Ngọc lấp lánh.
Mary búng ngón tay ngay tức thì: “Thế thì còn chờ gì nữa, đương nhiên phải ngủ với anh ấy, bằng không rất đáng tiếc đó.”
Thư Ngọc vịn trán, cô không nên mong đợi từ miệng cô nàng lãng mạn này nghe được câu trả lời đứng đắn gì.
Chặng đường tiếp theo gió yên sóng lặng, Thư Ngọc không đến boong tàu, phần lớn thời gian đều làm tổ trong khoang buồng ngủ, bình thản đọc sách giết thời gian.
Mary lại không chịu nổi, một lần hai lần đều chạy ra ngoài khoang buồng ngủ, hơn nửa ngày không thấy bóng người đâu. Thư Ngọc dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được cô bạn đi đâu.
Tình yêu, thấm nhuần phong thái con người nhất.
Có lẽ bản thân Mary còn chưa biết, đây là dấu hiệu đã động lòng. Cô ấy muốn chinh phục chàng trai trẻ kia, nhưng không nhận ra trong thời gian qua lại này, cô ấy vô tình rơi sâu vào bên trong.
Mỗi khi Thư Ngọc nhìn cô bạn, đều nhịn không được hé miệng cười. Cô nàng ngốc đắm chìm trong tình yêu, động lòng mà không tự biết.
Thật là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Cơ mà cô lại có tư cách gì chê cười Mary chứ? Sau khi tự cho là một đêm động lòng thì tâm như nước ngừng chảy, nhưng trên thực tế vũng nước xuân bị khuấy loạn kia chẳng hề có khoảnh khắc nào ngừng xao động.
Cạnh đầu giường có búp bê gỗ mặc đồ lao động khắc ký tự ám muội luôn luôn chiếm lấy sự chú ý của cô.
Cô lấy quyển sách thật dày đậy trên trán, thở dài một tiếng.
Tĩnh tâm đi, cô nàng ngốc à.
***
Một ngày kia du thuyền chạy vào cảng Luân Đôn, sương mù hiếm khi để trời trong.
Thư Ngọc xách theo va ly hành lý nhỏ chờ đợi trong nhóm hành khách rộn ràng nhốn nháo. Mary đang lưu luyến nói lời tạm biệt với người yêu của mình, vẻ u sầu phảng phất như nói chưa xong.
Khó khăn lắm mới chờ Mary đi tới bên người cô, Thư Ngọc lại hết hồn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông tại bến tàu.
Đó là người da vàng vóc dáng cao gầy, hết sức nổi bật trong đám người da trắng.
Tuy cô chỉ thấy người kia qua tấm ảnh, nhưng ngũ quan u ám và khí chất lạnh lùng của anh ta cô sẽ không nhận sai.
“Mary!” Thư Ngọc hoang mang nắm cổ tay cô bạn thân, “Chúng ta theo bên kia lên bờ đi.”
“Hả? Tại sao?” Mary khó hiểu.
“Người trong nhà tớ đuổi theo tớ.” Thư Ngọc bất đắc dĩ. Nếu bị Diêm Phong bắt được, trong một năm tiếp theo của cô e rằng chẳng có chút tự do.
Mary trong chớp mắt hiểu ra: “Được! Chúng ta trốn chỗ nào? Tớ nghe theo cậu.”
Thư Ngọc dở khóc dở cười, chạy trốn cái gì chứ, Diêm Phong cũng không phải kẻ xấu. Nhưng trước mắt không phải là thời cơ tốt để giải thích, trước khi Diêm Phong phát hiện ra cô thì cô phải tránh anh ta.
Hai cô nàng trẻ tuổi ngay tức khắc xách hành lý lên, mang giày gót thấp, nhờ đoàn người che chắn nhảy xuống phần cuối thuyền.
Chỗ tiếp giáp giữa phần cuối thuyền và bến tàu là một mặt nền dài hẹp, đi tới đi lui xung quanh đều là thợ khuân vác tại bến tàu.
Thư Ngọc kéo Mary đi được một đoạn đường, nhìn thấy đã cách Diêm Phong phía trên mấy trăm mét, lúc này mới chậm lại bước chân.
“Chúng ta tìm một chỗ đi lên.” Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, những công nhân này từ thang dây leo lên bến tàu, bọn họ cũng có thể từ nơi đó đi lên.
Mặt nền tại đây cách điểm cập bến của du thuyền đã rất xa, nên người cũng ít hơn. Giờ phút này ở đây không có ai khác, đúng lúc để hai người họ bỏ xuống dáng điệu thục nữ xắn tay áo leo lên trên.
Mary leo lên thang dây trước, vừa mới leo tới đỉnh, miệng liền thốt ra một tiếng thét sợ hại.
“Sao vậy? Mary?” Thư Ngọc ở phía dưới không biết tình hình, chỉ đành lo lắng hỏi.
Mary dừng bước, sắc mặt bí hiểm quay đầu nói với Thư Ngọc ở phía dưới: “Người chết! Trên đây có một người chết!”
Thư Ngọc hết hồn: “Mary, cậu không sao chứ?” Dứt lời, cô leo lên thang dây.
Trên đầu bến tàu tại một góc rất xa, bốn phía là mái hiên thấp bé, trên mặt đất lác đác cá chết dậy mùi, trong bầu không khí ướt sũng tràn ngập mùi tanh mặn khó ngửi.
Người chết từ miệng Mary nằm trong đống giỏ cá chồng chất.
Đó là một người đàn ông thân hình cao lớn, mái tóc rối bời che khuất đôi mắt, vẻ mặt râu ria, vừa nhìn thấy Thư Ngọc nghĩ ngay đến con gấu bông.
Người đàn ông ngâm mình trong vũng máu loãng, máu loãng và nước bẩn trên mặt đất hòa với nhau, thật sự nhìn thấy mà hết hồn.
“Đàm…” Sắc mặt Mary tái nhợt, “Chúng ta nên đi thôi?”
Trước mắt không rõ tình huống, hai cô gái đơn thân tay trói gà không chặt thật không nên dính vào rắc rối bí ẩn này.
Thư Ngọc gật đầu, quả thật không nên xen vào chuyện người khác.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi qua, thổi mạnh giỏ cá trống xung quanh bay lung tung, vải bố dưới mái hiên bị thổi kêu sàn sạt.
Mary hoảng sợ kêu một tiếng ngắn ngủi, hiển nhiên bị dọa rồi.
Thư Ngọc cũng hốt hoảng, nắm tay bạn thân định rời khỏi, ai ngờ mắt cá chân chợt lạnh, hình như có thứ gì đó dinh dính lạnh lẽo nắm mắt cá chân của cô.
“A! Đàm! Anh ta còn chưa chết!” Mary hoang mang biến sắc chỉ vào người đàn ông trên mặt đất toàn thân dơ bẩn, “Chân cậu! Chân cậu!”
Nắm mắt cá chân Thư Ngọc chính là bàn tay của người đàn ông.
Người đàn ông này mất máu quá nhiều, Thư Ngọc chỉ cần dùng sức một chút thì có thể hất tay anh ta ra.
Nhưng cô không có.
Bởi vì trong gió biển mãnh liệt, cô nghe được một âm thanh yếu ớt.
“Giúp giúp tôi…”
Là tiếng Trung, tiếng Trung rõ ràng, còn mang theo giọng người Bắc Kinh nhàn nhạt.
Người đàn ông này giống như cô, cùng một quê hương tới đây.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Mary, Thư Ngọc ngồi xổm xuống, dò xét động mạch ở cổ người đàn ông.
Nhịp đập ở đó mặc dù yếu ớt, nhưng có sức mạnh ngoan cường.
“Giúp thế nào?” Cô hỏi, cũng là tiếng Trung.
Người đàn ông buông lỏng mắt cá chân của cô, khó khăn giơ ngón tay chỉ một con thuyền đánh cá nhỏ trên biển buộc ở chỗ dưới cùng bến tàu.
“Đặt tôi…trong thuyền, cảm ơn…”
Muốn một cô gái yếu ớt là cô, khiêng một người to con như vậy xuống thuyền đánh cá sang bên kia?
“Mary, qua đây giúp đỡ.” Thư Ngọc không ngẩng đầu lên.
Mary nói thế nào cũng không muốn qua: “Đàm, đi nhanh đi, người này nói không chừng là người nhập cư trái phép, bị người khác phát hiện lại phiền phức đó!”
Thư Ngọc ra sức vứt hành lý trong tay cho Mary, tự mình cắn răng nâng dậy người đàn ông dơ bẩn.
“Anh giữ chặt.” Thư Ngọc thấp giọng nói.
Người đàn ông im lặng rồi nói: “Làm bẩn quần áo của cô, xin lỗi.”
“Nếu anh có thể sống sót, tôi bỏ đi cái váy này cũng không uổng.” Thư Ngọc điềm đạm nói.
Trên đầu vai, người đàn ông cúi đầu mỉm cười.
Thư Ngọc dốc sức bình sinh, cuối cùng đưa người đàn ông này lên thuyền đánh cá. Kéo đi một đường, máu của người đàn ông cứ thế chảy ngoằn ngoèo một đường.
Thư Ngọc cau mày nhìn người đàn ông trong thuyền chỉ còn lại một hơi cuối cùng, như vậy thật sự được chứ? Màu còn chưa ngừng, chỉ bỏ anh ta lên thuyền là đủ rồi?
Cô sờ túi, lấy ra khăn giấy trên du thuyền phát cho, nhét một dúm trong tay người đàn ông.
“Anh…dùng nó cầm máu đi.” Mặc dù chẳng thấm vào đâu, nhưng ít còn hơn không.
“Cảm ơn.”
Thư Ngọc gật đầu, sau đó xoay người trở về đầu bến tàu. Mary sắc mặt vàng vọt chờ tại chỗ, sợ Thư Ngọc gặp bất trắc nào đó.
“Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi.” Thư Ngọc muốn ôm cô bạn thân, thế nhưng cả người dơ bẩn, thế là chỉ đành thôi.
Mary còn chưa phục hồi từ trong kinh hãi: “Cậu làm ẩu quá đi!”
“Lỗi của tớ.” Thư Ngọc cầm lấy hành lý của mình, “Đi thôi.”
Trước khi đi, Thư Ngọc theo bản năng liếc nhìn chỗ dưới cùng bến tàu. Con thuyền nhỏ được dây thừng cột lại đang nhấp nhô trên mặt biển, người đàn ông trên thuyền vẫn không nhúc nhích, chẳng biết thế nào.
Cơ mà chuyện này cũng không phải là việc cô nên bận tâm.
***
Cùng lúc đó, Diêm Phong trên bến tàu kiên nhẫn chờ cháu gái của ân sư, nhưng mãi đến khi hành khách trên du thuyền đi hết cũng không đợi được người anh ta muốn đợi.
Người đàn ông trẻ tuổi mím môi, đội nón chuẩn bị xoay người lại.
Đúng lúc này, một chiếc du thuyền khác cập bến. Ánh mắt anh ta bỗng nhiên khựng lại, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc trên boong tàu.
Cô gái đang đi thong thả về phía bến tàu, dung mạo và quần áo đều giống y như trên tấm ảnh của anh ta.
Đàm Thư Ngọc, chắc là cô ấy rồi.
Thế là anh ta từ đối diện đi tới, không giải thích cầm lấy hành lý trong tay cô gái.
“Ông ngoại em bảo tôi ở chỗ này đón em.” Anh ta giống như báo cáo việc công, ngắn gọn lại rõ ràng.
Cô gái hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Thế à, làm phiền.”
Nụ cười này, quyến rũ hấp dẫn. Diêm Phong không khỏi hơi sững sờ, bản thân Đàm Thư Ngọc lại vốn không lạnh lùng thuấn khiết như trong ảnh.
***
Cảng Duy Sa Sumatra, người đàn ông Châu Á mặc đồ lao động ngậm điếu thuốc đứng trên bến tàu.
“Cô tiên sinh, còn chưa tìm được vật liệu ngài cần để rèn đao, bây giờ muốn lên đường trở về sao?”
Người đàn ông híp mắt: “Phải. Không đợi nữa, tôi phải lên chuyến tàu nhanh nhất quay về Luân Đôn.”
Chờ không kịp rồi, anh sợ nếu anh đến muộn, con thỏ ngốc nghếch kia của anh sẽ bị người khác tha đi mất.