Ông chủ Lưu đi qua hòa giải: “Ôi, sao người đến đây? Lão phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Bà lão hừ lạnh một tiếng: “Tam tiểu thư mà lão phu nhân yêu thương nhất lại bị ông hồ đồ gả đi, lão phu nhân còn khỏe được sao?”
Ông chủ Lưu lau mồ hôi trên trán: “Kính Hoằng sư thái, tôi cũng hết cách rồi. Tam Nhi mắc bệnh lâu như vậy, ngày ngày bị giày vò, không nói đến Lưu gia, con bé đã tự hành hạ mình thảm lắm rồi.”
Kính Hoằng phớt lờ cái gọi là nỗi khổ tâm của ông chủ Lưu: “Vậy ông liền đi tìm bọn bịp bợm giang hồ đến hay sao?”
Một câu bịp bợm giang hồ, Hàn Kình nghe thấy toàn thân liền dễ chịu, nói trúng Liêu thần y rồi.
“Vị lão phu nhân này, bà nói thế là sao hả!” Râu mép hai bên của Liêu thần y vì kích động mà vểnh lên, “Người cùng nghề không hại lẫn nhau, quy củ này bà có hiểu hay không?”
Kính Hoằng tái mặt ngay lập tức: “Ai cùng nghề với ông?!”
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, bỗng nhiên một trận cười thánh thót chợt vang lên trong hư không. Là Lưu Tam Nhi đang ở trên bục.
Cô ta không ồn ào nữa, nhón mũi chân, bám vào cột đá trên bục nhìn xuống, đôi mắt ung dung khẽ cười: “Sư thái bà bà, bà tới thăm con sao?”
Sắc mặt Kính Hoằng lập tức dịu xuống: “Tam Nhi nghe lời, mau xuống đây, tới chỗ bà bà nào.”
Lưu Tam Nhi lại lắc đầu: “Sư thái bà bà hứa với con một chuyện thì con mới xuống.”
Kính Hoằng ngửa đầu nhìn Lưu Tam Nhi: “Chuyện gì?”
Lưu Tam Nhi chỉ vào Tiểu Thuận Tử đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cất giọng nhẹ nhàng êm ái: “Con muốn gả cho hắn.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đều trố mắt đứng nhìn.
Chẳng lẽ màn anh hùng cứu mỹ nhân kia thật sự bắt được trái tim của mỹ nhân?
Hàn Kình trừng mắt, anh chàng Tiểu Thuận Tử này lại là người ngốc có phúc ngốc.
Kính Hoằng sửng sốt trong giây lát, sau đó có ý định xoay chuyển tình thế: “Tam Nhi con đang ngã bệnh, chờ khỏi bệnh rồi lại bàn tới chuyện này được không?”
Sau khi nghe xong Lưu Tam Nhi nhướng mày: “Con không muốn! Các người không đồng ý gả con cho hắn, con sẽ không xuống!”
Ông chủ Lưu mau chóng nói: “Được được được, gả cho hắn gả cho hắn. Hôm nay gấp gáp quá, ngày mai cha làm hôn lễ, con thấy được không?”
Lúc này khuôn mặt Lưu Tam Nhi mới tươi tắn.
Cô Mang bỗng nhiên ghé sát bên tai Thư Ngọc nói: “Em nhìn xem, con gái nhà người ta thẳng thắn bao nhiêu, thích thì gả ngay.”
Thư Ngọc làm sao không hiểu sự chế nhạo trong lời nói của anh? Vì thế sắc mặt cô tỉnh bơ đáp lại: “Nếu anh giống Tiểu Thuận Tử từ trời giáng xuống, làm anh hùng cứu mỹ nhân, em đương nhiên cũng sẽ đồng ý mau lẹ thôi.”
Sau khi nghe cô nói, anh không khỏi bật cười: “Anh hùng cũng chia ra rất nhiều loại, có một loại anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân kia còn không biết.”
Cô ngước mắt liếc anh một cái, nói: “Rõ ràng là mỹ nhân có hỏi, anh hùng kia cứ khăng khăng không nói cho cô ấy biết.”
Anh sờ cằm, đáp: “Này, chuyện cũ năm xưa rồi, chẳng đáng để anh hùng nói ra.”
Cô nhịn không được mỉm cười, lườm anh một cái rồi xoay đầu qua chỗ khác.
Hôn lễ cứ thế mà chuẩn bị, Liêu thần y vui đến mức râu mép vểnh thẳng tắp, Kính Hoằng sư thái thì tức giận đến nỗi đôi mắt bốc lửa.
Từ những người đầy tớ mà Thư Ngọc biết được, hóa ra Kính Hoằng sư thái kia là nữ hầu thân tín của lão phu nhân Lưu gia, hồi còn trẻ đã theo lão phu nhân tiến vào cửa Phật. Lưu Tam Nhi còn nhỏ đã mất mẹ, được lão phu nhân nuôi dưỡng trưởng thành, đương nhiên rất gần gũi với Kính Hoằng.
Ai ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi lão phu nhân rời khỏi Lưu gia, Lưu Tam Nhi đã mắc chứng bệnh điên cuồng không rõ nguyên do.
Chuyện cưới vợ của Tiểu Thuận Tử cứ thế mà đính ước. Thư Ngọc vẫn còn cảm thấy hoang mang, người mà Tiểu Thuận Tử thích chính là mẫu người con gái thời xưa trên tấm tranh vải của triều Thanh, mặc dù Lưu Tam Nhi cũng mang theo vài nét cổ xưa, nhưng khí chất vẫn cách biệt với người con gái trong tranh một trời một vực.
Tiểu Thuận Tử sẽ thích chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thư Ngọc chợt nảy sinh ý nghĩ.
Mối hôn sự gấp gáp này, mọi người quan tâm đến ý kiến của Lưu Tam Nhi, bận tâm đến suy nghĩ của ông chủ Lưu, cũng hợp tâm ý của Liêu thần y, chỉ không có ai hỏi ý kiến của Tiểu Thuận Tử.
Người đàn ông to lớn chất phác và khờ khạo kia, anh ta có bằng lòng cưới Lưu Tam Nhi không?
Màn đêm buông xuống, trong Lưu trạch vô cùng ồn ào. Tất cả đầy tớ trong trạch đang bận đến sứt đầu mẻ trán để chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Thư Ngọc khó khăn tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Thuận Tử trong đám đông, thế nhưng lại uổng công, ngay cả Liêu thần y cũng không biết anh ta ở đâu.
Lúc đó, Liêu thần y đã ra vẻ cha chồng, một tay nâng lên chai rượu, tay còn lại thì bưng dĩa thức nhắm, ông ta rất hứng khởi: “Không cần lo lắng. Ngày mai sắp thành hôn, hôm nay cứ vui vẻ, muốn một mình yên tĩnh cũng là chuyện thường tình thôi. Tiểu nương tử muốn sang đây uống một ly không?”
Sau khi quanh quẩn nhiều vòng, Thư Ngọc tìm được Tiểu Thuận Tử ở dưới đài tế tổ tại sườn núi phía Đông của Lưu trạch.
Dưới đêm trăng, Tiểu Thuận Tử ngồi im dưới gốc cây, ánh mắt chìm trong bóng đêm, không biết đang nhìn về phía nào.
Thư Ngọc ngồi trước mặt anh ta, nói: “Ngày mai anh sẽ làm chú rể, chúc mừng.”
Tiểu Thuận Tử lấy lại tinh thần, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Thư Ngọc một lúc lâu, sau đó mới chậm rì nói: “Không.”
Thư Ngọc nhíu mày. “Không” là ý gì? Không muốn cưới ư?
Tiểu Thuận Tử thốt ra mấy câu một cách khó khăn: “Không thể cưới.”
Thư Ngọc sửng sốt, không thể cưới? Sao lại không cưới được?
Tiểu Thuận Tử nhìn Thư Ngọc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cả đời, chỉ cưới một người.”
Thư Ngọc đáp lại: “Chẳng lẽ…ngày mai anh thành hôn…không phải lần đầu tiên?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thư Ngọc, Tiểu Thuận Tử gật đầu.
“Vậy người vợ đầu của anh đâu?” Thư Ngọc cảm thấy khó mà tin nổi. Nếu Tiểu Thuận Tử đã cưới vợ rồi, thế thì Liêu thần y ở bên cạnh ép buộc là sao? Chẳng lẽ, người vợ đầu của Tiểu Thuận Tử đã bỏ rơi anh ta?
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tiểu Thuận Tử chầm chậm nói: “Tôi không tốt, bảo cô ấy chờ, tôi trở về rồi, cô ấy không đợi nữa.”
Thư Ngọc không nói tiếng nào. Cho dù chuyện trước kia của Tiểu Thuận Tử và vợ mình ra sao, ngày mai Tiểu Thuận Tử sẽ thành hôn với Lưu Tam Nhi.
Hôn lễ vô cùng cấp bách, chú rể lại nói, không thể cưới.
Điểm quan trọng nhất là ngoài Thư Ngọc ra thì không ai biết được ý nghĩ của chú rể.
“Tôi đi nói với bọn họ, anh không muốn thành hôn.” Thư Ngọc đứng lên, định quay trở về.
Mới vừa đứng vững, tay cô đã bị nắm chặt.
Tiểu Thuận Tử cau mày nhìn Thư Ngọc, gằn từng chữ: “Phải thành hôn.”
Thư Ngọc không hiểu gì cả.
“Ngày mai, hôn lễ, phải làm.” Anh ta rất kiên nhẫn nói: “Sẽ không hãm hại tam tiểu thư, yên tâm.”
Thư Ngọc sửng sốt không thôi. Anh ta vừa không muốn thành hôn với Lưu Tam Nhi, vừa muốn hôn lễ này tiến hành suôn sẻ, nhưng lại hứa hẹn buổi hôn lễ hư danh này sẽ không làm hại Lưu Tam Nhi.
Chẳng lẽ anh ta tự tin đến vậy?
“Tam Nhi, mắc bệnh, không thể gả cho người tốt. Sau hôn lễ, cô ấy khỏe lại, là có thể, tìm người tốt, kết hôn.”
Lần đầu tiên Tiểu Thuận Tử nói một câu dài như vậy, đầu lưỡi hoạt động nhiều lần.
Cuối cùng, anh ta sốt ruột đến độ trán đổ mồ hôi: “Tin tôi.”
Thư Ngọc nhất thời không nói gì. Người đàn ông to lớn ngồi xếp bằng dưới gốc cây, nỗi lo lắng và khao khát trong ánh mắt không giống như đang giả bộ.
Có thể làm sao đây? Không có hôn lễ này, Liêu thần y không trị bệnh của Lưu Tam Nhi, cả đời Lưu Tam Nhi không thể xuất giá. Nếu cử hành hôn lễ, chứng bệnh của Lưu Tam Nhi có thể khỏi hẳn, không chừng còn có một tia hy vọng.
Là phúc hay họa, Thư Ngọc là người ngoài không thể làm chủ.
Cô thở dài một hơi, nói: “Đêm nay coi như tôi chưa từng gặp anh.”
Lúc gần đi, cô thuận miệng hỏi: “Thế người vợ đầu của anh, hiện tại đang ở đâu?” Vừa hỏi xong cô liền hối hận, đây chẳng phải là bóc vết sẹo của người ta sao?
Cô tưởng rằng Tiểu Thuận Tử sẽ không trả lời. Ai ngờ, anh ta vươn tay chỉ về phía hư không tại đài tế tổ.
Đầu ngón tay dừng trong bóng đêm dày đặc.
“Ở đó, cô ấy luôn luôn ở đó.”
***
Trong đại sảnh, tiếng người vẫn ồn ào như trước.
Liêu thần y chè chén đến nỗi mắt đỏ cổ khàn, toàn thân ngồi phịch trên ghế, thấy Thư Ngọc đi ngang qua, ông ta không quên nâng ly thét to một tiếng: “Tìm thấy chú rể của chúng ta chưa?”
Trong lòng Thư Ngọc nổi nóng không có chỗ trút ra, vì thế cô đáp lại đầy vẻ mỉa mai: “Ngày mai là đại hôn của cháu trai bảo bối của ông, ông không đi quan tâm lo lắng cho anh ta, lại ở đây vui vẻ một mình?”
Râu mép của Liêu thần y vểnh lên, giống như nghe được truyện cười hài hước: “Cháu trai? Ôi tổn thọ mất, hắn chính là tổ tông của tôi!”
Thư Ngọc nghẹn lời. Không thèm so đo với người say rượu, huống chi người này cho dù có tỉnh táo thì cũng chẳng đứng đắn gì.
Bỗng nhiên, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Nếu Tiểu Thuận Tử đã cưới được vợ, ông cũng nên giữ lời thu nhận Abel làm đồ đệ đó.”
Ánh mắt Liêu thần y nhoáng lên một cái: “Cô nói anh chàng ngoại quốc kia?”
“Cậu ta à,” Liêu thần y chép miệng, “Cái tôi có thể dạy, cậu ta không thèm học. Cái cậu ta muốn học thì tôi không thể dạy.”
Thư Ngọc khó hiểu, y thuật còn có cái dạy được cái không dạy được sao? Cô muốn hỏi nữa, nhưng Liêu thần y đã say sưa lẩm bẩm nói năng mê sảng.
Ông thầy lang dạo này, trong mười câu, không biết có mấy câu là thật.
Có hỏi cũng chẳng hỏi ra nguyên do, Thư Ngọc dứt khoát rời khỏi đại sảnh, hướng về phía phòng dành cho khách.
Đêm dần tối, se se lạnh, cô không khỏi nắm chặt áo khoác.
Gió nổi lên rồi.