Hiện giờ những quân phiệt và chính khách nắm quyền đều soán quyền loạn đảng, chỉ có dòng họ của cô ta mới là chính thống thiên hạ.
Thế nhưng, cô ta tuổi còn nhỏ không hiểu quá nhiều, tại sao cái gọi là chính thống thiên hạ, sinh sống còn túng thiếu hơn cả nhà buôn ven đường.
Cha cô ta không có bản lĩnh gì, nhưng lại có dã tâm rất lớn. Gia nghiệp tổ tiên để lại đã sớm bị dùng hết sạch, nhưng ông ta vẫn kiên trì ăn ngon mặc đẹp, cũng khăng khăng đem phụ nữ về nhà: đào hát, ca nữ, con nhà lành, đàn bà có chồng, không hề kiêng dè cấm kỵ.
Ông ta ở trong ngôi nhà cũ nghèo túng sinh sống như mình là vương tôn triều trước tôn quý nhất.
Gia Tuệ chính là đứa con chào đời ngoài ý muốn của một ca nữ xinh đẹp. Phu nhân chính phòng vốn định dìm chết cô ta trong chậu nước, nhưng cuối cùng để cô ta sống sót, còn được cha đón vào nhà.
Người trong phủ đều nói, đứa nhỏ này có sức sống kiên cường.
Từ khi có thể ghi nhớ sự việc, Gia Tuệ không có ấn tượng với mẹ ruột. Cô ta chỉ biết, huynh đệ tỷ muội trong phủ không nhiều lắm, nam đinh càng hiếm hoi. Đến năm cô ta mười ba tuổi, trong phủ chỉ còn lại một đứa con gái của chính phòng cùng ba đứa con gái không rõ mẹ ruột là ai.
Một vị tỷ tỷ qua đời, cô ta vừa đứng hàng thứ hai.
Con gái của chính phòng đã ngầm thừa nhận là gia chủ kế nhiệm, mà bọn họ những đứa con gái mang địa vị thấp kém cuối cùng không thoát khỏi số mệnh hôn phối.
Với tình cảnh ảm đạm hiện giờ trong phủ, có lẽ ngày nào đó cô ta sẽ bị bán đến nơi mua vui để trao đổi tiền thưởng cho cha.
Mọi thứ đều thay đổi bởi vì một vị đại nhân tới thăm.
Nghe nói vị đại nhân kia vì chấn hưng toàn tộc mà đến, muốn dẫn đi gia chủ kế nhiệm trong phủ thu nhận đích thân giáo dục bên người.
Đi cùng đại nhân còn có thùng vàng.
Gia Tuệ chưa bao giờ thấy cha phấn chấn như vậy. Ông ta say rượu hiếm khi nhiều lời với cô ta: “Con có biết không, dòng họ sa sút trăm năm rốt cuộc sắp giành lại vinh quang năm xưa.”
“Con có biết vị đại nhân kia là ai không?” Cha tỏ vẻ thần bí nói với cô ta, “Đó là huyết thống thuần khiết nhất trong tộc, tiền tài, quyền thế, tất cả đều nằm trong tay ngài ấy. Tỷ tỷ con đi lần này, cả nhà chúng ta sẽ vinh quang theo!”
Gia Tuệ yên lặng lắng nghe, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định táo bạo.
Trong đầu loáng thoáng vang vọng một âm thanh, bước ngoặt của cả đời cô ta hẳn là tại thời khắc đây.
Thế nhưng, làm sao có thể khiến vị đại nhân kia nhìn đến cô ta, còn đưa cô ta đi nữa?
Gia Tuệ trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nói lời nào ra khỏi đại sảnh, lặng lẽ đi trong bóng đêm dày đặc.
Ngày kế, con gái của chính phòng mất tích, chỉ để lại một bức thư đoạn tuyệt bỏ trốn cùng tình lang. Bên trong phủ nhất thời hỗn loạn rối ren.
Đại nhân sắp lên đường, nếu để hắn về tay không, e rằng thùng vàng cũng vật về chủ cũ.
“Tìm đi, tìm cho được đại tiểu thư!” Trong mắt cha đầy tơ máu, hận không thể lục tung trong phủ, xem thử con gái lớn có ẩn nấp bên trong hay không, “Không tìm thấy đại tiểu thư, tất cả các ngươi chịu phạt cho ta!”
Gần giữa trưa, đoàn xe của đại nhân sắp lên đường.
Trong khi mọi người bối rối chẳng biết làm sao, Gia Tuệ đột nhiên bước ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô ta quỳ gối trước xe ngựa của đại nhân.
“Đại nhân gia tỷ đêm qua đã bỏ trốn cùng tình lang, không thể đi theo đại nhân.” Cô ta nghểnh cổ, gằn từng chữ.
Xe ngựa chuyển động, bên trong vươn ra một bàn tay trắng nõn vén màn xe lên, sau đó một khuôn mặt mang ngũ quan tinh xảo xuất hiện cạnh màn xe.
Gia Tuệ nhất thời ngây ngốc. Cô ta chưa bao giờ thấy ai có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sáng như ánh trăng, cao quý như thiên đường.
Vị đại nhân kia…thế mà trẻ tuổi thanh tú đến vậy.
“Hôm qua ta đã gặp đại tỷ của ngươi, một cô nương rất ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, không nghĩ tới lại là người làm trái lệnh cha mẹ bỏ nhà đi.” Khóe miệng đại nhân mang nụ cười, nhẹ nhàng thản nhiên nói.
Gia Tuệ cảm thấy hoảng loạn, nhưng lại trầm trong nụ cười ấy không lần ra ý nghĩ, hồi lâu sau cô ta mới phản ứng lại huyền cơ trong lời nói của đại nhân.
Cơ thể cô ta không khỏi khẽ run, nhưng cố gắng khiến âm thanh của mình kiên cường mà nghiêm túc: “Trong lòng đại tỷ suy nghĩ cái gì, tôi không biết. Nhưng hôm nay tỷ ấy để lại thư, giấy trắng mực đen, thật sự khiến mọi người không tin cũng phải tin.”
“Một khi đã như vậy, thế thì thôi đi, chúng ta khởi hành.” Đại nhân căn dặn phu xe.
Gia Tuệ nhất thời nôn nóng: “Đại nhân! Cho dù không có đại tỷ của tôi, trong phủ chúng tôi còn có những người con gái khác cũng có thể làm gia chủ kế nhiệm!”
Bàn tay đang muốn buông xuống màn xe hơi khựng lại, đôi mắt người đàn ông mang ý cười: “Chẳng hạn như?”
Cô ta nghẹn cổ họng, lại nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Ngươi muốn nói, không có đại tỷ của ngươi, còn có ngươi có thể đi theo ta sao?” Hắn chậm rãi nói.
Mồ hôi lạnh theo thái dương Gia Tuệ ứa ra ngoài, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, đầu óc kêu vù vù.
Qua hồi lâu, cô ta mới tìm được âm thanh của chính mình: “Vậy đại nhân cảm thấy, tôi thích hợp không?”
Người đàn ông không nhịn được cười ra tiếng.
“Ngươi trái lại là một cô nương quật cường.” Hắn nói, “So với tỷ tỷ yếu đuối ôn hòa của ngươi, quả thật ngươi càng thích hợp đi theo bên cạnh ta hơn. Nhưng ta không thích người có quá nhiều tâm tư.”
Gia Tuệ giống như thấy được một tia hy vọng: “Tôi nhất định trung thành tận tâm, đại nhân ngài bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy, tâm tư của tôi toàn bộ đều hướng về ngài, tôi…”
Hắn bỗng dưng ngắt lời cô ta: “Ta thưởng thức người có dã tâm mưu đồ, nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ —— đối với người cùng dòng tộc không thể mang lòng gây hại. Lời nói của ta, ngươi nghe có hiểu không?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch: “Hiểu được.”
“Vậy còn thất thần làm gì, đứng lên.” Hắn dửng dưng nói, “Đi theo đoàn xe, lên đường.”
Đầu xuân năm đó, cô ta bất ngờ từ thứ nữ người người trong phủ vứt bỏ biến hóa nhanh chóng trở thành gia chủ kế nhiệm.
Sau đó không lâu trong một đêm mưa không ngớt, đầy tớ trong phủ đào ra một nữ thi hài hư thối bên trong vườn hoa.
Thi hài kia bị lột sạch quần áo toàn thân, khuôn mặt bị đập nát bét, chỉ có thể từ bộ xương nhận ra khi còn sống người chết là một cô gái tuổi dậy thì.
Cũng trong năm đó, cuộc sống của Gia Tuệ càng thuận buồm xuôi gió, cũng lặng lẽ nở rộ đóa hoa đào đầu tiên.
Thiếu niên họ Mục ở bên cạnh đại nhân rất có thiện cảm với cô ta, luôn luôn xuất hiện trước mặt cô ta.
Bắt đầu từ khi ấy, Gia Tuệ loáng thoáng có nhận thức nông cạn về dung mạo của mình —— hóa ra cô ta coi như là loại người có dáng vẻ xinh đẹp.
Tình cảm thời niên thiếu mông lung mà ngây ngô, tốt đẹp tựa như trái non đầu cành.
Hai người chỉ cần cách khoảng không nhìn nhau, cũng cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Đáng tiếc ngày tháng như vậy cuối cùng không được dài lâu.
Năm mười lăm tuổi, đại nhân ra khẩu lệnh, những gia chủ kế nhiệm đưa về cùng thời kỳ với cô ta cần phải tiến vào một khu cấm địa trong tộc chịu thử thách.
Người đủ tư cách được ở lại, không thông qua thì đuổi về nguyên phủ.
Gia Tuệ từ miệng Mục Nhã Bác biết được, cấm địa cũng phân cấp bậc, cấp bậc cấm địa càng cao thì sau khi thông qua địa vị của người ở lại cũng cao hơn. Đáng tiếc cô ta thân phận thấp kém, chỉ có thể tiến vào cấm địa bậc thấp nhất.
Mục Nhã Bác là gia chủ đủ tiềm lực đã thông qua cấm địa cấp cao, nếu cô ta tiến vào cấm địa thấp hơn, có lẽ cả đời này sẽ không thể đứng gần anh ta.
Thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo, không muốn cứ vậy chia lìa với cô gái mình thích, thế là anh ta tới cầu xin trước mặt đại nhân.
Trong lòng Gia Tuệ lo sợ lại mong mỏi. Có lẽ đây là bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời cô ta.
Đại nhân ưng thuận Mục Nhã Bác, bằng lòng đổi cô ta đến tổ cao cấp. Tin tức này vừa truyền ra, mấy vị gia chủ trẻ tuổi cùng lứa đều ghen tị đến đỏ mắt.
Dù giận nữa cũng đâu có ích gì? Phía sau bọn họ không có một Mục Nhã Bác.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Gia Tuệ nếm được ngon ngọt được người khác che chở, từ đó cô ta càng tỏ vẻ ngoan ngoãn vâng lời với Mục Nhã Bác.
Anh ta thích cô ta mang vẻ ngây thơ của em gái nhà bên, cô ta liền bắt chước dáng vẻ đơn thuần ngoan ngoãn, bởi vì cô ta biết, cơ hội dùng cho sau này sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô ta, đại nhân quả thật sắp đặt cô ta vào tổ cao cấp, chẳng qua là một tổ khiến người ta khiếp sợ nhất trong các tổ cao cấp. Tất cả mọi thứ này, trước đó Mục Nhã Bác không hề hiểu rõ sự tình.
Trong tổ có mấy người ít ỏi, đều được đưa tới một chỗ gọi là “Lăng mộ giả”.
Tại lòng đất tối tăm, lần đầu tiên cô ta biết được thi thể sống, cùng một số…quái vật không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Nơi gọi là “Lăng mộ giả” này cũng không phải lăng mộ chân chính, nhưng đủ để chấn động tâm trí của cô ta.
Chỗ này đã đáng sợ như vậy, thế thì lăng mộ chân chính sẽ khiến người ta khiếp sợ bao nhiêu?
Từ đó trong lòng cô ta chôn vùi ám ảnh
Rèn luyện trong cấm địa suốt mười bốn ngày trời, từ “Lăng mộ giả” còn sống đi ra vả lại thần chí trấn tĩnh chỉ có một mình Gia Tuệ.
Cũng bởi vậy cô ta được thăng tiến lần nữa, địa vị vốn thấp kém nhảy lên ngang hàng với Mục Nhã Bác.
Cô ta vẫn đối xử khéo léo với Mục Nhã Bác như trước, nhưng trong lòng càng trở nên lạnh lùng cứng rắn. Mười bốn ngày ở trong lăng mộ giả, cô ta nhiều lần trải qua vô số tuyệt vọng và đấu tranh, trên tay không chỉ dính máu của thi thể sống, còn dính không ít máu của người cùng dòng tộc —— thực ra cuối cùng có thể sống sót đi ra ngoài không chỉ mình cô ta, nhưng vì củng cố địa vị thăng tiến, cô ta cho rằng làm như vậy là điều tất nhiên.
Nhưng mà bí mật này tuyệt đối không thể để đại nhân biết, đại nhân ghét nhất người cùng dòng tộc hại nhau.
Tiến vào lăng mộ giả còn có một lợi ích là, Mục Nhã Bác hết sức áy náy với cô ta, anh ta không ngờ đại nhân lại ra tay như vậy, suýt nữa hại chết cô ta.
Cô ta đương nhiên biết nắm bắt cơ hội, khóc lóc kể lể thảm thương với anh ta trong lăng mộ giả đáng sợ thế nào, trong lòng lại hết sức bình tĩnh, chỉ xin phần áy náy này của anh ta vào một ngày trong tương lai sẽ vì cô ta mà trải ra một con đường về phía trước.
Ba năm ngắn ngủn, cô ta từ đứa con gái cô độc vô danh trong dòng họ đã quang vinh thăng tiến thành người tâm phúc bên cạnh đại nhân.
Mọi người nhìn thấy cô ta đều phải kính trọng gọi một tiếng “Gia Tuệ cách cách”.
Cũng vào lúc thuận lợi suôn sẻ này, cô ta bất ngờ gặp một quý nhân thay đổi số mệnh của cô ta ——
Đàm Thư Ngọc.