Trong phủ còn nhiều người thông minh, từ chuyện ma quỷ, Hàn Tinh Xu bị cầm tù, vú già lãnh viện chết bất đắc kỳ tử cùng với chuyện địa lao vô cớ bốc cháy, họ nhìn ra được mấy phần manh mối, đều muốn xem trò cười của Hàn Kình.
Gia chủ của Hàn gia, không phải ai cũng có thể làm tốt.
Mấy ngày liền, Hàn Kình bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Hàn Tinh Xu vẫn chưa tìm thấy tung tích, hung thủ giết bà lão ở lãnh viện cũng không biết ẩn náu nơi nào.
Lại vào lúc này, phía sân của Lễ Cung Tú Minh phái người truyền đến tin tức: Gia Tuệ cách cách mất tích.
Hàn Kình hận không thể một chưởng đập nát cái bàn bát tiên, gì đây? Một người hai người bàn bạc chơi trò mất tích? Coi Hàn Kình anh ta làm nghề tìm người sao?
Đang lúc anh ta châm điếu thuốc chuẩn bị thanh lọc ý nghĩ hỗn loạn, thì trông thấy Hạ Tử Huân mệt mỏi bước vào phòng nghị sự.
“Tôi và Tử Trì đã bố trí ổn thỏa các điểm phá nổ, ngoại trừ mấy điểm chúng ta đã bàn bạc trước đó, tôi còn bố trí thêm mấy điểm khác, anh nhìn một cái đi.” Hạ Tử Huân ngay cả ngụm trà còn chưa kịp uống đã đưa bản đồ cho Hàn Kình.
Hàn Kình hút mạnh một hơi thuốc, rồi ném xuống đất lấy chân dập tắt, sau đó tập trung nhìn bản đồ trong tay Hạ Tử Huân.
Hạ Tử Huân luôn luôn làm việc thận trọng, điểm phá nổ do anh ta bố trí quả thật không sơ hở tí nào.
“Hàn tam, đợi Lễ Cung Tú Minh dẫn người xuống lăng mộ, chúng ta liền làm nổ.” Hạ Tử Huân nhìn về phía Hàn Kình.
Hàn Kình gật đầu: “Diêm Phong luôn trông chừng Điểm mai tiểu trúc, phía anh ta vừa có tin tức, chúng ta liền phá nổ.”
Châm ngòi nổ, khiến cho những quái vật bất lão bất tử kia tất cả đều chìm trong nham thạch nóng chảy dưới lòng đất, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Hạ Tử Huân nói: “Nếu chuyện ở đây đã ổn thỏa, vậy tôi đến Điểm mai tiểu trúc cùng Diêm Phong. Một mình anh ấy tại lối vào lăng mộ, tôi không yên tâm.”
Hàn Kình cười dửng dưng: “Các anh một người hai người, đều sợ Diêm vương phá hỏng chuyện.”
Hạ Tử Huân hơi xấu hổ: “Tổ trưởng năng lực vượt trội, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng tình hình hiện giờ có chút đặc thù.”
Chẳng qua bởi vì có biến số là Gia Tuệ.
Sau khi Hạ Tử Huân rời khỏi, Hàn Kình đi một chuyến đến nhà xác lần thứ hai.
Tại gian phòng trong cùng của nhà xác, bà lão lãnh viện không còn sức sống nằm trên bàn. Thi thể bà ta lạnh cứng, máu toàn thân đã sớm đọng lại, không còn khả năng sống lại nữa.
Abel thức đêm liên tục mấy hôm đã kiểm nghiệm ra nước thuốc còn thừa lại trong ống tiêm.
Quả thật như Cô Mang dự đoán, nước thuốc trong ống tiêm chính là dịch chiết xuất từ vi trùng sống.
Điều này khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Gia Tuệ bị dược nhân cắn bị thương, sở dĩ tránh khỏi việc biến thành thi thể sống là vì cô ta uống thuốc có chứa máu của Thư Ngọc. Như vậy một bà lão bình thường, làm sao chống lại sự xâm nhập của vi trùng sống chứ?
Anh ta không khỏi nhớ lại tối qua Cô Mang nói với anh ta thông tin mới nhất có liên quan tới Nam Vực.
Lẽ nào, người đầy tớ cả đời tận tụy này của Hàn gia lại thật sự là hậu duệ của bộ lạc cổ xưa kia sao?
Nghĩ như vậy, tình hình trước mắt liền thông suốt.
Hậu nhân của bộ lạc A Đốc, nếu biết chế tạo cổ độc, đương nhiên cũng biết giải, không thì thể chất đặc thù của những hậu nhân này không thể khống chế vi trùng kỳ dị kia.
Hàn Kình nhíu mày nhìn chằm chằm bà lão đã chết nằm trên bàn. Hôm qua Cô Mang còn nói, liều thuốc mang theo dịch vi trùng kia, chín mười phần hợp với bà lão này.
Bà lão thâm tàng bất lộ này một mình điều chế liều thuốc, mượn cớ đưa cơm cho Hàn Tinh Xu, rốt cuộc là tại sao?
Bà ta vì sao còn bị cắn nát cổ họng?
Hàn Tinh Xu lại làm thế nào chạy thoát khỏi địa lao?
Đầu óc anh ta đau nhức, bên trong có một ý nghĩ hoang đường dần dần thành hình. Dược nhân mới tạo ra, chẳng lẽ…
Ngọn đèn treo trong nhà xác bỗng nhiên lay động, ánh đèn vốn lờ mờ càng yếu hơn.
Toàn thân Hàn Kình đột nhiên căng thẳng, tập trung phân biệt động tĩnh xung quanh mình. Anh ta từng diễn tập trong thực chiến, dù sao đối với nguy hiểm cũng có phán đoán đặc biệt nhạy bén.
Ngay trong phút chốc ban nãy, anh ta ngửi được mùi máu tươi.
Không gian nhỏ hẹp bỗng dưng nổi lên một cơn gió mạnh thoáng qua. Hàn Kình nghiêng đầu, tránh né cú đánh lén sau lưng, anh ta trở tay đánh trả, đem người đánh lén cầm dao ném lên vách tường.
Người kia bị nện trên vách tường, lập tức như con cá chép nhảy bật lên, con ngươi ứ máu nhìn chằm chằm Hàn Kình, giống như trước mặt chính là con mồi ngon miệng.
Trong nháy mắt con ngươi Hàn Kình co lại, trừng mắt không thể tin nổi thứ không người không quỷ kia.
Ở góc tường, Hàn Tinh Xu tóc tai bù xù dẹt miệng nhìn về phía Hàn Kình, có nước bọt từ khóe miệng cô ta chảy xuống từng giọt.
Hàn Tinh Xu giờ phút này quần áo tả tơi, toàn thân dính bùn, cánh tay và trước ngực cùng với hai má cô ta phủ đầy vết cắn rất sâu có thể nhìn thấy xương cốt, giống như trước đó đã trải qua một cuộc chém giết kịch liệt.
Càng khiến người ta chú ý là, trên cần cổ lộ ra bên ngoài của cô ta có cắm một cây kim tiêm dài mảnh.
Kim tiêm bén nhọn lóe lên tia sáng xanh âm u dưới ngọn đèn mờ tối.
Trong lòng Hàn Kình thầm than: quả nhiên, bà lão kia lợi dụng lúc đưa cơm mang theo ống tiêm nước thuốc để tiêm vào cơ thể Hàn Tinh Xu. Nửa đêm cùng ngày hôm ấy, Hàn Tinh Xu dược tính phát tác, vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích, dùng sức lực của một người xé nát thủ vệ ở đây, rồi trốn khỏi địa lao.
Nhưng không biết việc làm này của bà lão kia, rốt cuộc là muốn cứu Hàn Tinh Xu, hay là muốn hủy hoại cô ta?
Hàn Tinh Xu bị gãy xương tay, nhún người tấn công về phía Hàn Kình.
Hàn Kình đã sớm có chuẩn bị, thuận tay vớ lấy then cửa đón đỡ đợt tấn công của Hàn Tinh Xu. Cô ta bị dược biến sức lực mạnh đến kinh người, nhưng anh ta không thể kêu gọi thuộc hạ ngoài cửa tiến vào.
Nhiều người Hàn Tinh Xu liền có cơ hội ra tay, mà mỗi lần cô ta cắn một người thì sẽ có thêm một dược nhân mới khiếm khuyết không thể khống chế.
Hàn Kình cắn răng, gân xanh trên bắp thịt cánh tay nổi lên. Anh ta hét lớn một tiếng, dùng sức đẩy Hàn Tinh Xu lên góc tường.
Then cửa đè ngay cổ Hàn Tinh Xu, anh ta có thể nghe được rõ ràng tiếng xương bị nghiền nát.
Nhưng Hàn Tinh Xu chẳng hề cảm thấy đau đớn, cô ta vẫn bám riết cắn về phía cổ Hàn Kình.
Hàn Kình một tay đón đỡ Hàn Tinh Xu, tay kia thì luồn vào túi áo lục lọi, sau đó lấy ra một cây đinh dài bằng sắt, dùng tốc độ nhanh như chớp cắm vào huyệt thái dương của Hàn Tinh Xu.
Hàn Tinh Xu không cam lòng run rẩy mấy cái, cuối cùng hai tay thõng xuống, không còn nhúc nhích.
Hàn Kình dùng một tay ném Hàn Tinh Xu vào góc tường, lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội.
Cánh tay trái dùng sức quá độ không thể khống chế mà co giật, đầu óc anh ta xoay chuyển càng lúc càng nhanh.
Bà lão. Ống tiêm. Hàn Tinh Xu bị dược biến. Hỏa hoạn.
Bà lão lấy dịch vi trùng tiêm vào động mạch ở cổ Hàn Tinh Xu, không nhất định thật lòng muốn cứu cô ta thoát khỏi tù ngục —— không ai sẽ biến người mình quan tâm trở thành thi thể sống đánh mất tự chủ ý thức.
Thế thì nguyên nhân làm như vậy có lẽ xuất phát từ nỗi phẫn nộ, hoặc là…thù hận.
Nếu bà ta vì thù hằn muốn biến Hàn Tinh Xu thành thi thể sống, vậy thì vụ hỏa hoạn kia rất có khả năng do bà ta mưu tính trước đó. Có lẽ muốn Hàn Tinh Xu nếm trọn nỗi đau đớn cơ thể bị dị biến chết cháy tại địa lao.
Tiếc là Hàn Tinh Xu hoàn thành dị biến trước, ngọn lửa không thể đốt cháy cô ta, lại để cô ta thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy.
Bà lão kia có lẽ bị Hàn Tinh Xu cắn chết trước khi trốn đi.
Nhưng tại sao cuối cùng thi thể của bà ta bị kéo tới mảnh sân của Cô Mang và Thư Ngọc?
Hàn Tinh Xu đã mất đi ý thức, đương nhiên không phải cô ta. Thế thì rốt cuộc là ai, lại xuất phát từ mục đích gì, đưa bà lão đến mảnh sân kia?
***
Có Giang Nam giúp đỡ, đã nhiều ngày Thư Ngọc sắp xếp thông tin nhận được của bộ lạc A Đốc, rõ ràng hiệu suất nâng cao.
Cô gửi một bức điện tín cho A Mỗ ở trấn Thanh Hà, hỏi bà chuyện có liên quan đến người trong tộc, mong rằng nhận được thông tin mới.
Tìm được điểm đột phá là bộ lạc A Đốc, vi trùng sống có lẽ không khiến người ta cảm thấy lo sợ nữa.
Thư Ngọc dựa vào Cô Mang, lật xem từng tờ tài liệu thu thập được. Điều khiến cô cảm thấy hứng thú nhất hẳn là vị chủ tế gọi là “Mai” kia.
Trên tài liệu lịch sử ghi lại rất ít về nàng ta, trong dã sử lại có đủ loại miêu tả về nàng ta.
Nói chung là một nữ tử xinh đẹp có đủ bản lĩnh và tư duy, nếu không cũng sẽ chẳng khiến Thanh Đế và Di Thuận vương gia đồng thời cảm mến.
Cô Mang lại không cho là vậy: “Đế vương thời cổ đại đâu có nhiều câu chuyện lãng mạn như vậy, anh thấy chắc là vị vu nữ kia điều chế hương liệu cổ trùng kỳ quái nào đó, mê hoặc Thanh Đế và Di Thuận vương gia.”
Thư Ngọc nhăn nhó mặt mày: “Anh có thành kiến, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt thì không sao, phụ nữ được hoan nghênh thì có tâm cơ khác.”
Anh ngẩn người, lập tức cười nói: “Anh không có ý chê bai phụ nữ, cái này phải phân chia đối tượng. Cho dù em dùng hương liệu cổ trùng mê hoặc anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Cô hiển nhiên đã miễn dịch đối với những lời tình tứ loại này, thế là trợn mắt nhìn anh: “Anh miệng lưỡi trơn tru như vậy, đừng dạy hư con em.” Dứt lời cô ôm bụng cách xa anh một chút.
Anh cong khóe miệng, không hề tốn chút sức mà kéo vợ qua ôm vào trong lòng: “Việc này sớm hay muộn nó cũng phải học. Anh dạy sớm một chút có gì không tốt chứ?”
Cô trừng anh: “Nếu là con gái thì sao? Anh muốn dạy ra một nữ lưu manh hả?”
Anh cúi đầu mỉm cười: “Là con trai, anh bảo đảm.”
Cô ngạc nhiên: “Chuyện này cũng có thể bảo đảm?”
“Anh có cảm giác.” Anh thản nhiên nói, “Nếu không hai ta đánh cuộc nhé?”
Cô chỉ xem lời nói nhảm của anh muốn dỗ cô vui vẻ, thế là cô nghiêng đầu lại chôn vùi vào đống tài liệu.
Cô Mang nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lật xem của cô, nhịn không được muốn sáp qua tìm cảm giác tồn tại: “Nữ chủ tế này tạo ra cổ trùng ngược lại không phải không có nguyên do. Trường sinh bất tử, tạo ra cơ thể mạnh mẽ gấp trăm lần người thường, nếu còn giữ lại thần chí, vậy thì có thể nói là hoàn mỹ rồi.”
Thư Ngọc ngớ ra, lại cảm thấy lời anh có mấy phần đạo lý, mà hiện nay quả thật có một ví dụ sờ sờ trước mắt —— Lễ Cung Tú Minh.
Tại sao Mai cố tình chọn Lễ Cung Tú Minh, tiêm mẫu cổ kia vào trong cơ thể hắn?
Muôn vàn thi thể sống bất tử bất diệt, chỉ một mình hắn là có thần chí.
Lễ Cung Tú Minh và Di Thuận vương gia rốt cuộc có liên quan gì? Hắn quả thật là con cháu lưu lạc dân gian của vị vương gia kia sao?
Nhưng một người con riêng, làm sao có thể thừa kế toàn bộ đặc quyền của Di Thuận vương gia, thậm chí nhận được sự đối đãi kính cẩn của Hàn gia, còn tiến vào lăng mộ Thái A?
Có điều nói tới thần chí… Thư Ngọc khựng lại, bỗng dưng nhớ tới Triệu Nghi Thanh và Khuê.
Hai người kia cũng bị tiêm vi trùng sống, hai người họ đều giữ được ít nhiều thần chí. Liêu thần y cũng từng nói, nếu không có tình cảm mãnh liệt trong tiềm thức của Triệu Nghi Thanh, dù cho bản lĩnh châm cứu của ông ta có tuyệt diệu tới đâu cũng không thể nào cứu lại ký ức của Triệu Nghi Thanh đang dần dần mất đi.
Chỉ bởi vì ——
Tình cảm.
Thư Ngọc chợt cảm thấy đầu óc tỉnh táo. Triệu Nghi Thanh bởi vì nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm đối với Lưu Linh Thuận, trong tình huống bị vi trùng sống xâm nhập cơ thể vẫn còn một chút thần chí bước trên con đường tìm thê tử. Khuê thì bởi vì sự quyến luyến sâu nặng đối với người mẹ Phù Phương, cho dù tâm trí khờ dại cậu cũng không quên được mùi vị của mẹ.
Có lẽ đây là bản năng.
Bản năng của con người.
Có lẽ vi trùng sống không thể kháng cự bản năng khát khao tình cảm nằm tận sâu trong đáy lòng con người.
Suy đoán này khiến Thư Ngọc khuấy động đến mức khẽ run lên. Cổ trùng vô pháp vô thiên kia, cũng có nhược điểm.
Bỗng dưng, trong đầu cô lại hiện lên một ý nghĩ.
Nếu quả thật tình cảm khiến cho người mang theo cổ trùng có thần chí, thế thì đáy lòng của Lễ Cung Tú Minh phải ẩn giấu thâm tình sâu nặng đến cỡ nào, mới khiến cho hắn dù trăm năm qua thần chí vẫn minh mẫn như vậy?