Sau khi kết hôn, Triệu tiểu tướng quân đưa thê tử dạo chơi Tây Vực, trèo lên núi tuyết, ngắm nhìn đại mạc mặt trời lặn tại biên cương. Phu thê hai người như cặp thần tiên, khiến người khác phải ghen tị.
Năm Khang Hi thứ mười ba, trong cung truyền ra tin tức, gia phong Lưu thị Uyển Như làm quý tần. Đồng thời, một lá thư triệu tập được gửi đến Triệu Nghi Thanh.
Lúc đó, Lưu Linh Thuận đang dựa vào thành giường khâu vá y phục của Triệu Nghi Thanh, nàng nghe hắn nói: “Quân vụ tại biên phòng, đêm nay khởi hành.”
Nàng hiểu rõ gật đầu: “Chàng chờ một chút, ta làm thêm một chiếc áo trong cho chàng.”
Hắn đi qua, đè tay nàng lại: “Lần này ta không đi lâu lắm, trước khi vào đông ta sẽ trở về.”
Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.” Vì thế nàng đặt kim chỉ xuống, đứng dậy lấy ra một vật từ trong tủ gỗ.
“Đây là tay áo giáp ta mới làm xong.” Nàng nói, “Dựa theo kích cỡ và thói quen của chàng, chàng hãy thử xem.”
Nói xong vẫn không thấy hắn có động tĩnh, vì thế nàng nghi hoặc ngước mắt lên, trông thấy hắn đứng bên giường nhìn nàng không chớp mắt.
“Sao thế?” Nàng khó hiểu.
Hắn bỗng nhiên đỏ mặt: “Linh Thuận, cưới nàng là chuyện hạnh phúc nhất mà ta đã làm cả đời này.”
Nàng nhịn không được nhoẻn miệng cười, đi đến trước mặt hắn, nàng nhón chân vòng tay qua cổ hắn: “Đồ ngốc, chàng học được lời ngon tiếng ngọt ở đâu thế?”
Hắn ấp úng không đáp được, liền ôm chặt nàng vào lòng.
Vóc dáng nàng nhỏ nhắn, còn hắn thì vạm vỡ cường tráng, trong nháy mắt nàng hoàn toàn bao bọc bên trong hơi thở của hắn.
“Muốn thấy ta vui thì chàng hãy mau trở về.” Nàng gối đầu lên lồng ngực rộng lớn của hắn, “Ta chờ chàng trở về mừng năm mới.”
Hắn nghiêm túc gật đầu: “Lần này ta sẽ đi qua biên thùy Tây Vực, mùa này có thể thu hoạch cây cửu hòe ở đó, ta mang một ít trở về để nàng làm chim gỗ.”
Nàng vui vẻ mỉm cười: “Chàng đừng quên đó.”
Ai ngờ, cho đến đầu xuân, Triệu Nghi Thanh cũng không trở về.
Một tờ công văn cắt đứt hy vọng của nàng —— phó tướng Triệu thị dẫn quân đi qua biên giới phía Tây, bị tập kích, toàn quân đều qua đời.
Bởi vì không tìm được hài cốt của binh tướng sĩ, hoàng đế hạ lệnh chôn cất di vật của vong binh tại một nơi nào đó.
Nàng nhìn chằm chằm công văn, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tại sao có thể như vậy…Tại sao có thể như vậy… Bản lĩnh hắn rất lợi hại, dù sao cũng nên giữ lại cái mạng để về gặp nàng, hiện giờ ngay cả hài cốt của hắn cũng lưu lại đất hoang tái ngoại.
Uyển Như biết được tin dữ, bèn triệu nàng vào cung giải bày tâm sự.
Nàng suy nghĩ, chuẩn bị vào cung.
Vừa gặp Uyển Như nàng liền nói: “Ta muốn đi tái ngoại.”
Uyển Như lấy làm kinh hãi: “Người là một nữ nhân, lại một mình đi tái ngoại?”
Nàng đáp: “Ta muốn mang hài cốt chàng trở về.”
“Không ai biết hắn chết nơi nào, người làm sao có thể mang hắn về?” Uyển Như kinh ngạc.
“Ta làm được.” Nàng nói, “Bởi vì ta là thê tử của chàng.”
Màn đêm buông xuống, nàng thu thập hành trang đơn giản, thúc ngựa hướng về biên cương. Bôn ba trên đường hơn nửa tháng, rốt cuộc nàng đã tới cứ điểm quan trọng mà hắn lệ thuộc.
Nàng tìm binh lính biên phòng hỏi về hành tung ngày ấy của Triệu Nghi Thanh, ai ngờ họ nói rằng: không hề biết Triệu Nghi Thanh là ai.
Nàng vô cùng kinh ngạc, cả vùng biên cương lại chẳng có ai quen biết Triệu tiểu tướng quân Triệu Nghi Thanh, càng đừng nói đến bản ghi chép của ngày ấy.
Nàng hỏi về những binh sĩ cùng chết với Triệu Nghi Thanh, nhưng vẫn không ai biết thân phận của bọn họ.
Lúc này nàng rời khỏi cứ điểm, hướng về từng doanh trại mà Triệu Nghi Thanh từng ở. Bất luận là Thiên Sơn, Tây Vực, đại mạc, mỗi một nơi đều không tìm thấy bản ghi chép về những gì có liên quan đến Triệu Nghi Thanh.
Nàng ngỡ ngàng, rõ ràng một năm trước nàng còn cùng hắn tới đây, nhận được sự chiêu đãi nồng hậu của quân binh, sao lại trong một năm ngắn ngủi, người ở đây hoàn toàn không biết Triệu Nghi Thanh?
Tất cả doanh trại giống như thay đổi dòng máu, mà nhóm tướng lĩnh và binh sĩ đã qua đời thì lại tựa như bị xóa đi sự tồn tại.
Nàng phiêu bạt bên ngoài suốt hai năm trời, tìm kiếm từng dấu chân hắn đã từng đến, đi qua vô số nơi, thế nhưng vẫn không tìm được một chút dấu vết hắn đã từng tồn tại. Đến khi nàng quay về kinh lần thứ hai thì liền trông thấy bảng vàng —— cấp bách triệu tập thợ thủ công từ khắp nơi vào cung.
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, gỡ xuống bảng vàng, đi về phía Tử Cấm Thành.
Chỉ hai năm ngắn ngủi, bên trong Tử Cấm Thành không biết xảy ra bao nhiêu sóng gió. Trong hậu cung, Uyển Như được sủng ái mà đắc tội hoàng hậu, bị tội danh vô căn cứ giáng vào lãnh cung.
Lưu Linh Thuận không có cơ hội gặp Uyển Như, nàng bị triệu tới một nơi bí mật trong Tử Cấm Thành. Tại đó, tập hợp đủ loại thợ thủ công.
Thông qua việc sàng lọc, các thợ thủ công đều là nam nhân, chỉ có mình nàng là nữ nhân, vô cùng gây chú ý.
Nàng không cầu xin được thánh thượng ban cho quyền cao lộc hậu khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng chỉ cầu xin được phép đặc biệt, gặp mặt hoàng đế, xin một đáp án.
Nhưng mà khi ấy nàng làm sao cũng không hề đoán được, nhiệm vụ lần này khiến người ta sợ hãi ra sao.
Nàng chỉ nghe nói là thiết kế cơ quan cho một lăng mộ hoàng thất nào đó, ai ngờ lăng mộ kia lại kéo dài vài dặm, nằm ngang nửa bản đồ giang sơn.
Nàng cùng phần lớn thợ thủ công được phái làm việc bên ngoài lăng mộ, chỉ có số ít thợ thủ công cấp cao mới có thể đi vào bên trong.
Bọn họ cứ thế ngày qua ngày bắt đầu bố trí cơ quan. Nơi này không có ban ngày và đêm tối, không ai biết được thế giới bên ngoài đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Khi nàng vừa vào lòng đất còn lén lút đánh dấu ngày và thời gian, sau đó lại xao nhãng, ngược lại nàng bắt đầu ghi chép những ngày tháng sống bên Triệu Nghi Thanh.
Tại nơi tĩnh lặng này, chỉ có hồi ức mới khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn sống.
Nàng vừa viết vừa lặng lẽ rơi lệ.
Cỏ trên đồi, sương sớm ráo, chốn xưa mả mới dạ bùi ngùi. Giường không nằm lặng nghe mưa hắt, vá áo bên đèn nay còn ai.
Hai năm trước chiếc áo trong nàng may cho hắn còn chưa hoàn thành, hiện giờ nàng rốt cuộc không có cơ hội may vá cho hắn.
Không biết một mình hắn sống ở tái ngoại hoang dã có tốt không.
Trước đêm khai lăng, có một thợ thủ công cao cấp lén tìm nàng, xin nàng giúp điều chỉnh một cơ quan bên trong lăng.
Làm việc dài lâu tại lăng mộ, tất cả thợ thủ công đều biết kỹ năng khéo léo của nữ nhân này.
Nàng không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Dưới sự an bài của vị thợ thủ công kia, nàng lén chui vào bên trong lăng mộ.
Lần lẻn vào này đã thay đổi cả cuộc đời nàng.
Nàng ở bên trong chưa đến ba canh giờ, nhưng cũng đủ khiến suốt đời nàng không bao giờ quên những gì mình đã chứng kiến nghe thấy.
Mãi cho đến khi trở ra, thậm chí rời khỏi lăng mộ trở về cuộc sống bình thường, nàng vẫn còn hoảng hốt, những gì đã thấy hôm ấy chẳng phải là chuyện quá hoang đường ư?
Nàng mau chóng hiểu ra, sự tồn tại của những thứ kia đều là sự thật —— bởi vì sau khi trở về kinh không lâu, tất cả thợ thủ công cao cấp làm việc bên trong lăng mộ đều mất tung tích.
Bọn họ có lẽ đã bị bí mật hành quyết.
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Nàng vốn tưởng rằng mình tránh được một nạn, nhưng nàng mau chóng phát hiện sự thay đổi của cơ thể —— thần trí của nàng đã không nghe theo sự sai bảo của mình.
Nàng vô cùng sợ hãi, không nghỉ không ngủ ba ngày ba đêm, nghĩ ra một biện pháp cũng không hẳn là biện pháp.
Trước khi chết nàng phải để lại một thứ cho hậu nhân, bởi vì e rằng trên thế gian này chỉ có nàng mới biết được bí mật trong lăng mộ dưới lòng đất kia.
Thời gian ba tháng ngắn ngủn, nàng cố gắng sắp xếp việc tu sửa cơ quan trong mộ thất Lưu thị.
Khi làm xong cơ quan, nàng ngã bệnh, suốt ngày nói xằng nói xiên. Đại phu đến chẩn bệnh đều nói, không còn nhiều thời gian.
Cả đời nàng, là thợ thủ công từng nổi tiếng một thời trong hoàng cung, đã từng hầu hạ quý nhân trong thâm cung, gả cho danh tướng trong triều, đi khắp tái ngoại vạn dặm, để lại vô số ghi chép về thủ công.
Nhưng lúc chết, bên cạnh nàng chỉ có một người tì nữ.
“Tiểu thư, cô còn đau không?” A Thanh khóc hỏi.
Đôi mắt nàng đã không còn nhìn thấy, miệng nàng thì thào: “Em biết không, ta đã nhìn thấy chàng.”
A Thanh lau nước mắt: “Tiểu thư lại nói mê sảng rồi, Triệu tiểu tướng quân đã chết năm năm trước.”
Nàng kiên trì nói: “Ta thật sự nhìn thấy chàng… Chàng không chết, chỉ là ngủ trong tẩm lăng thôi.”
“A Thanh, lời dặn của ta em phải ghi nhớ.” Nàng nói, “Sau khi ta chết nhất định phải an táng trong phần mộ tổ tiên Lưu thị đã được tu sửa, ta phải đợi chàng tới tìm ta. Chàng có còn nhớ ta không? Chắc là có nhỉ… Ta nhớ chàng như vậy, chưa từng quên chàng một khắc nào…”
A Thanh lặng lẽ lau nước mắt.
“Còn một điều nữa không được quên, khi ta nhập liệm, em nhất định phải lóc sạch da thịt trên người ta. Phải nhớ đừng quên.”
Năm Khang Hi thứ mười tám, Lưu thị Linh Thuận qua đời, hưởng thọ hai mươi chín tuổi.
Cái chết bất ngờ, chỉ có xương cốt nhập liệm.