Thư Ngọc đang định căn dặn đầy tớ đến chỗ Abel mời anh ta sang dùng bữa tối, bỗng dưng cô thay đổi suy nghĩ, quyết định tự mình đi.
Thừa dịp vị lịch sự bại hoại nhà cô đi vắng, cô gạ hỏi Abel, không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Vì thế cô lập tức thay quần áo, sau khi dặn dò bác Dương vài câu liền ra cửa.
Ngoài dự kiến của cô, Abel không ở trong ngôi nhà gỗ kia. Liêu thần y của đi vắng, bên trong chỉ có Tiểu Thuận Tử.
Khi trông thấy Thư Ngọc, Tiểu Thuận Tử hơi ngớ ra, qua một hồi lâu hình như mới nhớ ra cô.
Anh ta từ mép bàn đứng lên, vụng về mời Thư Ngọc vào nhà. Ai ngờ động tác đứng dậy của anh ta rất mạnh mẽ, làm rung chuyển cái bàn khiến cho bát đũa rơi xuống đất.
Cái bát bằng sứ nhất thời vỡ nát.
Thư Ngọc có phần băn khoăn, cô theo phản xạ ngồi xổm xuống nhặt lên đôi đũa rơi dưới đất. Lúc này, Tiểu Thuận Tử cũng luống cuống khom người thu dọn mớ hỗn độn dưới đất. Hai người cứ thế không hề báo trước mà va vào nhau.
Cơ thể Tiểu Thuận Tử béo mập, đụng vào Thư Ngọc khiến cô choáng váng ngửa mặt ngã ngồi dưới đất.
Anh ta càng lo lắng hơn, bất chấp mảnh vụn dưới đất mà vươn tay kéo Thư Ngọc.
Khi anh ta nghiêng người tới, Thư Ngọc ngửi được một mùi hương.
Dường như là một mùi hương do nhiều hương liệu pha trộn lẫn nhau, cách xa một chút sẽ không ngửi ra, tới gần thì mới phát giác, mùi hương này nồng nặc đến nỗi khó chịu.
Cô nhíu mày, Tiểu Thuận Tử không giống người biết dùng hương liệu, thế thì là ai xức hương liệu cho anh ta? Liêu thần y?
Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ hoang đường: có lẽ nào là tự con người anh ta mang theo mùi hương?
Còn chưa nghĩ ra nguyên do thì cô đã được bàn tay to của Tiểu Thuận Tử kéo đứng lên.
Cô tặc lưỡi, sức lực của anh ta vô cùng mạnh mẽ, kéo đến nỗi cánh tay cô phát đau. Vết chai trong lòng bàn tay của anh ta quẹt qua lưng cô để lại một dấu đỏ nhàn nhạt.
Đứng vững rồi, tâm trạng của cô vẫn chưa ổn định, trong đáy lòng chợt cảnh giác —— cô ở cùng một phòng với một người đàn ông không biết sức lực mạnh mẽ đến thế nào, thật sự là không sáng suốt.
Nhưng khi ngước mắt nhìn về khuôn mặt khờ dại có chút vô tội của Tiểu Thuận Tử, cô lại cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi.
“Tiểu Thuận Tử, tôi đến tìm người, xin hỏi vị khách nước ngoài ở nhờ nhà anh bây giờ đang ở đâu?” Thư Ngọc ôn hòa nhìn Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, không có trả lời.
Thư Ngọc kiên nhẫn lặp lại lần nữa, ai ngờ anh ta vẫn không có chút phản ứng.
Lúc này cô mới nhận ra, có lẽ người trước mắt có chướng ngại về chức năng ngôn ngữ.
Tuy nhiên cô mau chóng có biện pháp. Cho dù có một chút chướng ngại, nhưng Tiểu Thuận Tử nhất định có thể giao tiếp với người khác, nếu không thì làm sao Liêu thần y trao đổi với anh ta?
Vì thế cô ngồi xuống, tay nhúng nước trà, vẽ ra hình dáng của Abel trên mặt bàn gỗ.
“Anh có thấy anh ta không?” Cô hỏi.
Tiểu Thuận Tử nhìn chằm chằm hình người đơn giản trên bàn, rồi gật đầu.
Thư Ngọc hỏi tiếp: “Anh có biết anh ta đi đâu không?”
Tiểu Thuận Tử lại gật đầu, sau đó mở miệng ra, thốt ra mấy từ một cách khó khăn: “Anh ta, ông nội, ở cùng nhau.”
Abel cùng Liêu thần y ra ngoài xem bệnh? Thư Ngọc lại hỏi: “Bọn họ cùng nhau đi đâu?”
“Thất Sương Hà.”
Thư Ngọc mù mờ, trong thành Nam Kinh có một chỗ như vậy ư? Sao cô lại không biết?
Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng Tiểu Thuận Tử không trả lời nữa. Anh ta gạt Thư Ngọc sang một bên, tiếp tục nhặt bát vỡ dưới đất.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, anh ta ngồi ngẩn ngơ trước cửa, không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy đỏ và một chiếc bút lông tả tơi. Anh ta nhoài người lên ghế gỗ bắt đầu vẽ vời.
Thư Ngọc tiến đến gần nhìn, cô kinh ngạc bởi vì người đàn ông khù khờ này đang viết câu thơ.
“Cỏ trên đồi, sương sớm ráo, chốn xưa mả mới dạ bùi ngùi.”
(*) theo bản dịch của Nguyệt Sinh, trích từ bài thơ “Giá cô thiên” của Hạ Chú.
Không ngờ lại là câu thơ réo rắt thảm thiết như vậy.
Thư Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô lại nhìn cách sử dụng ngòi bút của anh ta. Đầu bút lông thô ráp, hiển nhiên chưa từng trải qua việc luyện tập đàng hoàng. Nhưng cách viết nhanh chóng của anh ta có phần thú vị, cách viết này Thư Ngọc chỉ thấy qua một lão tiên sinh. Hiện giờ đã không còn thanh niên tân thời muốn chọn cách viết cũ xưa này.
Thư Ngọc thấy anh ta cứ viết đi viết lại một câu. Tờ giấy đỏ mau chóng viết đầy.
Anh ta thay tờ giấy đỏ khác, sắp viết tiếp, ai ngờ vừa mới viết “Cỏ trên đồi” thì ngòi bút khựng lại, không hề nhúc nhích.
Anh ta nhíu mày, trừng mắt nhìn tờ giấy đỏ, cầm bút định viết nhưng lại ngẩn ra không viết được chữ nào.
Thư Ngọc trông thấy dáng vẻ khổ sở của anh ta, cô chợt nảy sinh ý nghĩ.
Anh ta có phải đã quên câu tiếp theo nên viết gì không? Vì thế cô đứng phía sau anh ta, nhẹ giọng đọc lại câu thơ tiếp theo.
Sau khi nghe xong, anh ta vui mừng cầm bút viết xuống. Lại viết đầy một tờ giấy đỏ.
Đợi đến khi đổi tờ giấy mới, anh ta lại ưu sầu lần nữa, dưới sự nhắc nhở của Thư Ngọc mới có thể viết ra, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới tự mình lật xem những tờ giấy đỏ đã viết đầy.
Thư Ngọc đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cô rối bời.
Chàng trai này không phải ngu ngốc bẩm sinh, ngược lại, anh ta đã từng nhận được sự giáo dục, hiểu lễ trọng tình.
Rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì, khiến cho bản thân trở nên ngây ngốc khù khờ như hiện nay? Anh ta đã mất đi thần trí, nhưng tại sao lại luôn ghi nhớ câu thơ kia?
Abel nói Tiểu Thuận Tử là kiệt tác của Liêu thần y, chẳng lẽ ý là vị đại sư chân trần họ Liêu kia đã cứu lại một chút thần trí cuối cùng của Tiểu Thuận Tử?
Không tìm ra giải đáp, không tìm ra giải đáp. Thư Ngọc lắc đầu.
Trên đường phố thành Nam Kinh, người đến người đi rất náo nhiệt.
Bên đường có bày ra cái ghế, ngồi trên ghế là một vị lão tiên sinh mang dáng dấp thư sinh. Bên cạnh vị lão tiên sinh này bày đặt rất nhiều thứ đồ, trị bệnh phù chân trị vô sinh trị bách bệnh, trừ thối trừ ẩm trừ gián muôn vàn loại trừ tà, chỉ cần bỏ ra mười đồng thì sẽ tặng kèm một lần coi bói miễn phí.
Một đám dân chúng vây quanh ông ta, tò mò xem xét thầy lang dạo thần bí này, đồng thời dùng ánh mắt liếc nhìn người ngoại quốc đứng thẳng tắp đằng sau lưng ông thầy lang kia.
Tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ cao gầy, còn rất tuấn tú.
Các cô gái vây quanh khó tránh khỏi đỏ mặt.
Hàn Kình nhìn thấy Liêu thần y trong đám người đang nói chuyện say sưa, chỉ dạy một vị thôn phụ nào đó làm sao sinh được con trai, anh ta không còn lời để nói.
“Người anh nói chính là ông ta hả?” Hàn Kình liếc nhìn Cô Mang một cái.
Cô Mang ho nhẹ một tiếng: “Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài, càng tầm thường, không chừng khả năng càng lợi hại hơn.”
Hàn Kình nhất thời không biết nói gì, anh ta dứt khoát đẩy đám người ra, chen đi vào trong.
Liêu thần y đang nói hăng say, không ngờ trước mắt có thêm một người. Người kia mặc áo cổ đứng vừa người, nhìn chất liệu liền biết đó là hàng thượng đẳng; trước ngực đeo một cây thánh giá bằng đồng, sợi dây móc cây thánh giá làm bằng vàng chói lọi.
Nhất thời ông ta không còn hứng thú chỉ bảo trăm loại kỹ xảo để sinh con trai.
Hàn Kình cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Liêu thần y.
“Thần Y,” Hàn Kình ngồi lên một cái ghế nhỏ còn trống, cười tươi, “Nghe nói ngài trị bách bệnh.” Dứt lời đôi mắt anh ta lướt qua những tờ quảng cáo nhỏ ở bên cạnh.
Liêu thần y cười gượng vài tiếng: “Đâu có đâu có, quá khen quá khen.”
Hàn Kình cũng cười: “Ngài kiêm luôn chức bói toán sao?”
Liêu thần y khoát tay: “Bói toán chỉ là sở thích, nếu tiên sinh bỏ ra mười đồng, tôi sẽ bói một quẻ miễn phí cho ngài.”
“Thần Y lợi hại như vậy, tôi thật sự bội phục.” Hàn Kình cười như không cười, “Ngài có biết tại sao tôi tìm ngài hay không?”
Liêu thần y sửng sốt, râu mép nhếch lên, cười ha ha: “Cái này…cái này làm sao đoán được chứ?”
Hàn Kình cười vô hại: “Cái này sao có thể gọi là ‘đoán’ chứ, đây gọi là ‘biết’, ngài nói đúng không?”
Quần chúng vây xem đầy hứng thú xôn xao: “Đại sư, bói đi, bói đi.”
Abel cũng hiếu kỳ tiến lại gần, con mắt màu xám mở to nhìn Liêu thần y.
Cô Mang ẩn trong đám đông nhức đầu bóp trán, Hàn Kình này không muốn anh thoải mái mà.
Liêu thần y vò đầu, khụt khịt mũi rồi nói: “Thế…tôi cố gắng bói ra thử xem.”
Mọi người nín thở nhìn chăm chú, chờ Liêu thần y xuất chiêu. Ông ta lấy ra một miếng gỗ khắc hình bát quái đã phai màu rồi ném vào không khí, miếng gỗ bát quái rơi thẳng xuống đất.
Liêu thầy y lẩm bẩm: “Tam cầu bình vị, đấu phi bán mễ. Định!”
(*) mỗi chữ ở trên đại diện cho một quẻ, ai muốn biết thêm về bát quái xin đọc tại đây https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t_qu%C3%A1i
Mọi người theo bản năng lùi ra sau, chừa lại chỗ trống cho bát quái.
Hàn Kình nhịn không được mà nhếch khóe miệng.
Lớp bụi bặm dưới đất văng lên khi tấm bát quái rơi xuống, chữ Càn trên quẻ chỉ thẳng về phía Hàn Kình.
Liêu thần y vê vê râu mép, gật gù đắc ý nói: “Tiên sinh mệnh cách phú quý, địa vị cao sang ——”
Hàn Kình khẽ cười một tiếng.
“—— nhưng mà hồi bé lận đận không được vào cửa chính, cho đến tháng trước mới giành lại toàn bộ gia tộc. Tiên sinh là người trọng tình nghĩa, tuy nhiên trong ngày lành sum họp lại che giấu nỗi ưu sầu, e rằng trong lòng còn cất giấu một mỹ nhân cầu mà không được.”
Hàn Kình không cười nữa, màu mắt chợt lạnh: “Tôi muốn ông tìm ra mục đích mà tôi đến đây.”
Liêu thần y cười cười: “Đừng vội đừng vội, có nguyên nhân mới có kết quả, tiên sinh không gặp tai họa không chịu đau đớn, tìm tôi kiên quyết không phải để chữa bệnh, gần đây số mệnh của tiên sinh rất thuận lợi, tất nhiên cũng không phải đến cầu phúc lộc.”
Đôi mắt chim ưng của Hàn Kình càng lạnh lùng nghiêm nghị.
Hai bên râu mép của Liêu thần y nhếch lên, khóe miệng cong lên: “Xin hỏi tiên sinh có phải được người ta nhờ vả, tìm tại hạ trừ tà không?”
***
Bữa tối hôm nay đương nhiên không thành.
Cô Mang một mình trở về, chẳng thấy bóng dáng của Hàn Kình và Abel đâu cả.
Thư Ngọc nhóm lửa trong chiếc lồng đèn hình hoa mai trước bàn để luyện chữ. Nét bút vẽ ra, vô cùng thướt tha.
“Trở lại Xương Môn đã khác rồi, cùng tới, về sao thiếu một người? Ngô đồng chết nửa sau sương lạnh, đầu bạc uyên ương bay lẻ đôi. Cỏ trên đồi, sương sớm ráo, chốn xưa mả mới dạ bùi ngùi.”
(*) theo bản dịch của Nguyệt Sinh, trích từ bài thơ “Giá cô thiên” của Hạ Chú.
Cô Mang ôm cô từ phía sau, cằm tì lên đầu vai cô: “Chữ đẹp, nhưng sao em lại viết ra mấy câu thương cảm này?”
Cô hơi ngẩn ngơ, đáp lại: “Hôm nay em nhìn thấy một người viết, cho nên vô thức viết theo.”
Anh lấy ra cây bút trong tay cô, ngắm nghía ngón tay dài mảnh, giọng nói có vẻ mập mờ: “Nếu em đã buồn chán, chúng ta có thể làm một số chuyện khác.”
Cô khựng lại, cầm lòng bàn tay anh quan sát tỉ mỉ.
“Sao thế?” Anh không hiểu nguyên do.
Cô có phần kinh ngạc: “Hôm nay em gặp một người, vết chai trong lòng bàn tay của người đó rất giống anh.” Dừng một chút, cô nói tiếp, “Nhưng so với anh ở chỗ này anh ta có thêm hai vết chai.”
Anh hôn lên má cô, vô tư nói: “Thế thì người này nhất định chuyên dùng dao, hơn nữa, cũng rất giỏi bắn cung.”