Trong khoảng thời gian đó, Thư Ngọc cược vài ván, có thắng có thua, không ngờ tính lại cũng thắng được một ít.
Cô Mang chỉ cược hai ván đều thắng cả, kiếm được bộn tiền khiến Thư Ngọc không thể không chép miệng.
Hai lần anh cược đều rất chính xác, nhưng lại chính xác một cách bất ngờ.
Thư Ngọc hỏi: “Tại sao anh biết cái người áo đen râu quai nón kia sẽ thắng?” Tình trạng lên sân đấu của người kia rất kém, sắc mặt sưng phù, trông như kẻ say rượu. Đối thủ áo đỏ thì ngược lại, chiều cao tám thước, ánh mắt tinh tường, vừa tiến vào sân đã hô to khiến người khác lùng bùng lỗ tai.
Cô Mang đáp: “Anh chỉ biết cây đao hắn chọn không tệ, mà đối thủ của hắn lại không biết cầm đao.”
Thư Ngọc có cái hiểu cái không gật đầu: “Trong những người đao khách đã xuất hiện, anh cảm thấy ai giỏi nhất?”
Cô Mang nghĩ nghĩ, đáp: “Phía đỏ ván thứ tư.”
Thư Ngọc nhớ lại, đó là đao khách thứ nhất mà Cô Mang đặt cược, đao thuật tốt hay không cô chẳng rõ, cô chỉ nhớ người kia vừa xuất chiêu liền khiến đối thủ mất đi sức chống đỡ.
Lại một ván khác mở màn.
Thư Ngọc không khỏi kinh ngạc: “Còn trẻ thế đã lên đao trường?”
Đứng giữa sân bên phía đỏ là một chàng thiếu niên vóc dáng gầy yếu, cơ thể cậu ta chưa cao tới ngực của người đàn ông vạm vỡ bên phía đen.
Càng buồn cười chính là, cây đao quan công mà cậu ta cầm còn cao hơn cả cậu ta.
Thư Ngọc quay đầu nhìn Cô Mang, đang muốn cất tiếng thì đã thấy anh nổi lên hứng thú hiếm thấy, đôi mắt nhìn hai phía đỏ đen trên sân không chớp.
“Hắn không tệ.” Cô Mang bỗng nhiên nói.
Thư Ngọc hỏi: “Ai?” Thiếu niên áo đỏ hay là người đàn ông vạm vỡ râu ria áo đen?
Cô Mang còn chưa kịp trả lời thì tấm rèm ghế lô ở bên cạnh bị vén lên.
“Cô tiên sinh.” Người tới ánh mắt sắc bén, giây phút nhìn thấy Cô Mang liền cung kính cúi đầu.
Cô Mang nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Tổ trưởng Diêm đang đợi ngài ở bên ngoài.” Người tới nói, “Tổ trưởng Diêm nói, chuyện ngài nhờ vả đã có manh mối.”
Cô Mang hơi nhíu mày, anh quay đầu nói với Thư Ngọc: “Anh ra ngoài một lát.”
Thư Ngọc gật đầu, trong lòng không khỏi có chút nhảy nhót, đi mau đi mau, cứ ở trong này vướng tay vướng chân ảnh hưởng cô làm việc.
Vẻ vui mừng trong mắt cô quá rõ ràng, anh bất đắc dĩ nói: “Chờ anh trở lại, đừng chạy loạn.”
Cô Mang vừa rời khỏi ghế lô, Thư Ngọc liền nói với Hạ Tử Trì: “Hai vị đao khách mà hôm nay Cô Mang đặt cược, anh ấy thích thì sẽ không sai đâu. Chúng ta chia nhau xuống dưới tìm bọn họ, đừng để người khác giành lấy trước. Tôi đi tìm anh chàng áo đỏ của ván thứ tư, còn anh…”
Thư Ngọc bỗng nhiên im bặt.
Hạ Tử Trì và Khưu Bình Bình không biết đi tới một góc trong ghế lô hồi nào, hai người trừng mắt nhìn nhau chẳng biết đang làm cái gì, hoàn toàn không có lòng dạ đi xuống sàn đấu, đương nhiên không nghe thấy Thư Ngọc nói chuyện.
“Hạ…” Thư Ngọc bóp trán, “Thôi đi…” Trông cậy vào anh chàng này không bằng trông cậy vào bản thân cô.
Thư Ngọc vén rèm đi ra khỏi ghế lô.
“Phu nhân, cô muốn đi đâu?” Ngay tức khắc có bóng người chợt xuất hiện bên cạnh cô.
Thư Ngọc đã quen với những ảnh vệ xuất quỷ nhập thần đi theo bên cạnh Cô Mang từ lâu.
“Đi xuống dưới xem một chút.” Thư Ngọc đáp.
Người nọ cung kính nói: “Tiên sinh có căn dặn, tôi đi cùng phu nhân.”
Thư Ngọc vui vẻ gật đầu. Bầu không khí nơi đánh cược rất tế nhị, có thêm một người bảo vệ dù sao vẫn an toàn hơn, vả lại để người này đi theo cũng sẽ dễ chịu hơn là bị Cô Mang đi theo, ít nhất anh ta sẽ không như Cô Mang cản cô làm này làm nọ.
Tại hậu trường có một căn phòng lớn dành cho đao khách. Không gian rộng lớn chia thành nhiều gian phòng nhỏ, một bên là phía đỏ, một bên là phía đen.
Thư Ngọc suy đoán, đi tới mấy gian đầu của phía bên đỏ. Anh chàng kia chắc là ở một trong số đó.
Bài trí bên trong gian phòng hơi lộn xộn, Thư Ngọc luẩn quẩn một hồi vẫn không tìm ra được người kia.
Ảnh vệ ở đằng sau lặng lẽ theo sát Thư Ngọc, khoảng cách cũng thích đáng, không hề gây sự chú ý khiến người ta quên mất đằng sau còn có một người.
Thư Ngọc thử hỏi mấy đao khách. Thế nhưng những người sử dụng đao để đặt cược này phần lớn không thích để ý tới người khác, cô liên tục gặp cảnh cửa đóng sập ngay trước mắt.
Cuối cùng có một vị đao khách tốt tính chỉ đường cho cô, dẫn cô tới một gian tại góc xéo.
Thư Ngọc gõ cửa, bên trong không ai trả lời.
Cô dứt khoát đẩy cửa ra, bên trong trống trơn, chẳng có một bóng người.
Thư Ngọc quyết định đợi một lúc.
Trong lúc chờ, cô nhìn xung quanh gian phòng này. Vừa quan sát cô liền hơi kinh ngạc.
Những gian phòng cô gõ cửa trước đó, trên vách tường ít nhiều gì cũng bài trí đủ loại dao kéo và vũ khí, nhưng tại đây lại trơ trụi không có gì hết.
Không chỉ vậy, đồ đạc bên trong cũng rất sơ sài.
Không bàn không ghế, chỉ một tấm đệm nhỏ hình vuông nằm dưới đất cùng với một tấm chăn mỏng.
Mặc dù gian phòng đơn sơ, không ngờ lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Thư Ngọc khẽ thở dài. Gian phòng này trông không giống như phòng ở của đao khách.
Qua một lúc sau, cửa gian phòng từ bên ngoài đẩy ra.
Thư Ngọc quay đầu, trông thấy cậu thiếu niên mặc áo đỏ đi tới.
Trong tay cậu ta cầm một cây đao quan công thật dài.
Giờ phút này, trên cây đao dính đầy máu.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Thư Ngọc nghe được tiếng náo động như sấm ở ngoài sàn đấu.
Cửa đóng lại. Thiếu niên áo đỏ chỉ nhấc mắt nhìn Thư Ngọc một cái, sau đó tới góc phòng ngồi xếp bằng.
Từ trong túi áo cậu ta lấy ra một miếng vải bố, chầm chậm lau chùi vết máu trên cây đao.
Cậu ta lau chùi rất nghiêm túc, coi Thư Ngọc là không khí, hình như quên mất trên người và mặt cậu ta cũng dính máu.
Thư Ngọc đã sớm nhận ra cậu ta là ai.
Khi cô rời khỏi ghế lô, chính là lúc cậu thiếu niên này lên sàn đấu.
Xem ra cô lại đi nhầm phòng rồi.
Trước khi ra khỏi phòng, Thư Ngọc tò mò hỏi một câu: “Ván vừa rồi, cậu thắng hay thua?”
Cậu thiếu niên không hề ngẩng đầu: “Thắng.”
Thư Ngọc không hề kinh ngạc, cô đã sớm nhìn ra, trên người cậu ta dính máu nhưng cậu ta không hề bị thương.
Bây giờ nghĩ lại, Cô Mang nói “hắn không tệ” chính là chỉ cậu thiếu niên này.
Vốn đã đến cạnh cửa, Thư Ngọc lại quay trở về, cô ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với cậu thiếu niên.
“Đi theo tôi, được không?” Thư Ngọc hòa nhã nói, “Tôi thuê cậu một khoảng thời gian, qua khoảng thời gian này, cậu thích đi đâu thì đi.”
Trong lòng cô đã có tính toán. Mặc dù Cô Mang đặt cược cho hai vị đao khách trước đó, nhưng anh lại keo kiệt không dành sự chú ý cho bọn họ. Mà cậu thiếu niên này lại khác, cô hiểu được khi Cô Mang thưởng thức một sự vật, tia sáng trong mắt anh sẽ như thế nào.
Khi nhìn thấy cậu thiếu niên này lần đầu tiên, tia sáng trong mắt Cô Mang chính là vậy.
Bàn tay chùi đao của cậu thiếu niên dừng một chút. Cậu ta ngước mắt nhìn Thư Ngọc: “Bao nhiêu tiền?”
Thư Ngọc sửng sốt. Tia sáng lạnh lẽo trong mắt cậu ta khiến cô có phần không thoải mái. Mặc dù cô đã sớm biết đa số người đến đao trường để người ta đặt cược đều nghèo túng vì tiền mà khom lưng, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy lại có khát vọng rõ ràng đối với tiền tài như vậy, ngược lại đây là lần đầu cô gặp được.
“Cậu muốn bao nhiêu?” Thư Ngọc cười cười.
Cậu ta trả lời từng chữ một: “Cô có thể cho bao nhiêu?”
Âm thanh của cậu ta gượng gạo, đọc nhấn từng chữ một, trong giọng nói mang theo khẩu âm nơi khác cứng nhắc.
Còn chưa học tốt chữ Hán mà đã biết cò kè mặc cả.
Thư Ngọc nhìn hành trang đơn giản gọn gàng của cậu ta, cô mỉm cười: “Cậu muốn nhiều tiền để làm gì?” Ván cược ban nãy, cậu ta nhất định thắng không ít. Mới vừa kiếm được lợi lộc, lúc này lại muốn đòi hỏi một khoản từ cô.
Cậu ta dùng con ngươi đen láy nhìn Thư Ngọc chằm chằm, bình tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau một lúc lâu, cậu ta phớt lờ Thư Ngọc, chỉ cúi đầu chuyên tâm lau chùi cây đao của mình, hình như nhận định người phụ nữ trước mắt không trả tiền nổi.
Thư Ngọc cảm thấy buồn cười. Cô vừa bị một đứa nhóc choai choai khinh thường.
“Cậu tới đao trường bao lâu rồi?” Thư Ngọc đột nhiên hỏi.
Qua hồi lâu, mới nghe được cậu ta đáp lại: “Ba năm.”
“Ba năm nay, cậu thắng nhiều hay là thua nhiều?” Thư Ngọc hỏi tiếp.
Cậu ta nhấc mí mắt dò xét cô rồi đáp: “Thua hai trận.”
Thư Ngọc sửng sốt, ba năm chỉ thua hai trận? Thế trong ba năm nay cậu ta thi đấu tổng cộng mấy trận đây?
Cậu ta có phần ngoan cố mà giải thích: “Hai trận thua đó, không phải đao của tôi không tốt, mà là tôi không hiểu quy củ.”
Bỗng nhiên, cậu ta đứng lên, tùy tiện lau mặt một cái rồi cầm đao định ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Thư Ngọc nhướn mày.
Cậu ta đáp: “Trận tiếp theo.”
Thư Ngọc ngạc nhiên, nơi lấy sinh mạng để chiến đấu, đao khách bình thường một trận một ngày, nhưng cậu thiếu niên này lại gấp gáp lên sàn đấu lần nữa.
Có lẽ rất tự tin, hoặc là quá yêu tiền tài.
Lúc này, Thư Ngọc quả thật không thể tìm ra lý do khác.
Cô theo bản năng đi ra ngoài, trước đó cô bỏ lỡ trận đấu của cậu thiếu niên này, bây giờ cô muốn đi nhìn xem, đao thuật của cậu ta rốt cuộc là thế nào.
Sắp sửa mở màn, Thư Ngọc không có thời gian trở lại ghế lô khách quý. Cô liền đứng ở tầng dưới cùng, đứng trong nhóm đao khách tụm năm tụm ba chờ lên sân đấu, nhìn cậu thiếu niên gầy gò kia mang theo cây đao quan công của mình mà từng bước tiến lên sàn đấu.
Bỗng dưng, Thư Ngọc cảm thấy có người đứng bên trái mình.
Người kia có khí thế đàn áp u ám, đợi đến khi đao khách đi đường vòng lên sàn đấu. Ngay sau đó, nội trong phạm vi hai mét chỉ còn Thư Ngọc và người có áp suất thấp kia.
Thư Ngọc theo bản năng liếc nhìn người kia, cô càng cảm thấy đó là một quái nhân.
Đầu xuân nhiệt độ dần tăng lên, nhưng không đến mức…lạnh thế chứ? Thư Ngọc ngạc nhiên nhìn người nọ mặc áo gió màu đen, đeo kính mắt tròn màu đen, một cái khẩu trang màu trắng thật to che đậy khuôn mặt kín mít.
Người kia hình như cảm nhận được ánh mắt của Thư Ngọc, hắn quay đầu hơi gật đầu với cô.
Dáng dấp tao nhã, nho nhã lễ độ.
Thư Ngọc đáp lại bằng nụ cười nhẹ, điềm tĩnh thu lại ánh mắt, còn nhìn nữa thì thật sự quá thất lễ.
Giờ phút này, bên ngoài đao trường ngầm, Cô Mang nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay.
“Đây là đơn hàng mới nhất mà Hạ Tử Trì tiếp nhận?” Giọng điệu Cô Mang rất bình tĩnh.
Diêm Phong đè thấp mũ, nói: “Long Nha phân nhiệm vụ này cho Hạ Tử Trì cũng là có ý riêng, cậu ta cho rằng với giao tình của Hạ Tử Trì và Thư Ngọc, Hạ Tử Trì nhất định sẽ tiết lộ nội dung đơn hàng này cho Thư Ngọc và anh, như vậy anh có thể chuẩn bị trước.”
Nhưng không ngờ Hạ Tử Trì căn bản không nhìn thấy được toàn diện của nhiệm vụ, còn Thư Ngọc thì định gạt Cô Mang để tự mình xử lý chuyện phiền toái này.
“Anh có điều gì dấu giếm Thư Ngọc ư?” Ánh mắt Diêm Phong sắc bén, “Với tính tình của Thư Ngọc, có lẽ cô ấy đã suy đoán ra chuyện năm đó anh bị thương. Cô ấy yêu anh như vậy, khẳng định sẽ không cho anh tiếp xúc với Mr. X nữa.”
Cô Mang khàn giọng: “Tôi đã kể đại khái câu chuyện cho cô ấy biết.”
Diêm Phong hừ một tiếng: “Có bao nhiêu đại khái?”
Cô Mang im lặng rồi nói: “Có một số chuyện, tôi không thể để cô ấy biết. Nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều thì sẽ áy náy. Trong lòng cô ấy không thoải mái, tôi lại càng khó chịu hơn.”
“Vậy anh định làm sao đây?” Diêm Phong hỏi.
Cô Mang thản nhiên nói: “Mr. X không phải muốn đến tìm tôi sao? Đúng lúc, tôi cũng muốn tìm hắn.”