Ảnh Tử là gì?
Tìm hai đứa bé có khuôn mặt hơi giống nhau, để hai đứa cùng ăn cùng ở, đối diện sớm chiều. Cách từng khoảng thời gian sẽ để ma cốt sư nắn lại xương cho bọn họ, đem xương cốt của hai người khác nhau dần dần nắn lại.
Cứ vậy năm này đến năm kia, cho đến khi hai đứa bé không hề có quan hệ huyết thống trưởng thành có dung mạo và khí chất gần như hai người giống nhau như đúc.
Thế nhưng, trong hai người chỉ có một có thể đi lại bên ngoài, người còn lại vĩnh viễn là cái bóng ẩn trong chỗ tối.
Từ khi cô nhận được cái tên Dạ Miêu này, cô đã hiểu được, đời này chỉ có thể làm cái bóng của Diệp Miêu Nhi.
Từ nhỏ Diệp Miêu Nhi đã được đào tạo theo con đường hồng nhan họa thủy, một mỹ nhân yểu điệu, mai sau đưa đến bên gối quan chức cấp cao. Cô ấy tinh thông cầm kỳ thư họa, trồng hoa hạ bút thành văn. Nếu muốn cô ấy lẳng lơ, cô ấy có thể phóng đãng đến tận xương cốt, nếu muốn cô ấy dịu dàng khéo léo, cô ấy có thể là cừu con thuần khiết không biết sự đời.
Nhưng Dạ Miêu thì khác biệt, dãi nắng dầm mưa, vì chính chủ ngăn chặn tất cả nguy hiểm, ngày ngày phải tự liếm máu của vết thương.
Dạ Miêu cứu Trương Hàn Sinh chỉ là cao hứng nhất thời.
Cô đá một viên gạch đánh chạy bọn du côn, trông thấy một thanh niên gầy yếu nửa chết nửa sống ngã dưới đất.
Khi hắn giương mắt nhìn cô, đôi mắt rất trong suốt.
“Cô nương, có đồ ăn không?”
Đây là câu đầu tiên hắn nói với cô.
Cô vốn nhấc chân bỏ đi, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến ném qua hai miếng bánh mì.
Hắn nhặt bánh mì lên, mặc kệ bụi bặm ăn như hổ đói. Ăn xong rồi lau miệng, hắn nói: “Cô nương, tôi sẽ báo đáp cô.”
Cô cảm thấy buồn cười: “Anh lấy gì báo đáp tôi?”
“Cô muốn gì?” Hắn hỏi.
Cô thuận miệng nói: “Thứ tôi muốn chỉ có thượng cấp trong giới cảnh sát có thể cho được, anh làm sao cho tôi đây?” Trong tổ chức chuẩn bị sắp xếp Diệp Miêu Nhi vào nhà của một quan chức cấp cao trong giới cảnh sát, thế nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp. Việc này quấy nhiễu cô không phải ngày một ngày hai, vì thế cô buột miệng nói ra.
Hắn gật đầu: “Được.”
Cô nhịn không được cười nhạo. Được cái gì mà được, nói như là có thể làm được thật đấy.
Không ngờ, hai năm sau, khi lãnh sự đưa cô đi gặp quan chức cao cấp đã chọn cho Diệp Miêu Nhi, cô lại gặp được hắn.
Trong ba năm, từ tầng dưới chót mà leo lên vị trí này, có thể nói là tiền đồ sáng lạn.
Đánh giá của đại nhân về hắn là, hắn không phải tốt nhất, nhưng dùng tốt nhất.
“Kẻ hèn là Trương Hàn Sinh.” Khi gặp lại, hắn nhìn cô nói: “Người vợ sau này của tôi chính là cô ư?”
Cô nhìn ra sự mong mỏi trong mắt hắn.
Bỗng dưng, trong lòng cô nảy sinh cảm xúc khó tả. Cô đương nhiên không thể nào trở thành vợ hắn. Hắn cũng không biết mình giao dịch với loại người thế nào.
“Cưới tiểu thư của ngân hàng Thịnh Huy làm vợ, cô ta có thể cho anh một phần nhỏ để ổn định vị trí hiện tại hai năm.” Khuôn mặt cô không biểu cảm. Nếu hắn đã đi con đường này, thế thì cô sẽ giúp hắn đi càng nhanh càng thuận lợi hơn.
Nghe cô nói, hắn chẳng nói gì.
Cô lại nói: “Ở trong giới cảnh sát, quá ương ngạnh sẽ không sống nổi.” Cô bỗng dưng nhớ tới lần đầu gặp hắn, đôi mắt của hắn rất trong suốt. Trong sạch quá, khó tránh khỏi sẽ đi đường vòng.
Hắn nghe cô nói xong, chỉ đáp lại: “Được.”
Hai năm ngắn ngủi, hắn lại leo lên chức vị cao hơn. Cùng năm, dưới sự bày mưu đặt kế của cô hắn cưới vợ bé, thành công làm tức chết cha vợ, nắm giữ toàn bộ tài sản của gia đình vợ. Sau đó hắn cưới Diệp Miêu Nhi làm vợ.
Cô là cái bóng của Diệp Miêu Nhi, nên cũng âm thầm tiến vào Trương trạch.
Sau khi Diệp Miêu Nhi gả vào Trương trạch, ngay cả những người ngu ngốc nhất cũng nhìn ra Trương Hàn Sinh đối xử rất khác biệt với bà mười bảy.
Ngày ngày vợ chồng hòa thuận tôn trọng nhau, giống như hắn khổ tận cam lai mới tìm được người xứng đôi.
Không biết có bao nhiêu cô vợ bé và đầy tớ cực kỳ hâm mộ.
Dạ Miêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hàn Sinh cười thoải mái như thế.
Cô trốn tại nơi kín đáo, nhìn Trương Hàn Sinh làm vui lòng Diệp Miêu Nhi, không ngại đường xa đem về đất đỏ Dịch Sơn, chỉ vì một câu của Diệp Miêu Nhi “Hoa này sao cứ thoi thóp mãi thế, chẳng lẽ là không đúng loại đất?”.
Diệp Miêu Nhi rất vui vẻ. Ban đêm, đợi sau khi Trương Hàn Sinh ngủ say, Diệp Miêu Nhi đẩy cửa sổ ra, nhỏ giọng nói với không khí: “Tỷ tỷ, ngày tháng hiện tại còn tốt hơn hồi trước dự đoán rất nhiều.”
Dạ Miêu trong bóng đêm, khuôn mặt cũng dịu dàng. Cuối cùng các cô khổ tận cam lai.
Nhưng cô cũng có một chút buồn bã, Trương Hàn Sinh quả nhiên vẫn thích Diệp Miêu Nhi xinh đẹp dễ thương.
Thôi đi, bọn họ hạnh phúc là tốt rồi.
Nhưng chung quy ý trời trêu người.
Đêm đó, sau khi Dạ Miêu từ trong Thiên Cơ Các nhận nhiệm vụ rồi quay về Trương trạch thì không thấy Diệp Miêu Nhi. Cô tưởng rằng Diệp Miêu Nhi ở góc nào đó chăm sóc hoa cảnh nên chẳng để ý.
Trên đường đến tây sương cô thình lình bị người ta gọi lại.
Là Trương Hàn Sinh.
Trương Hàn Sinh đứng dưới ánh trăng ấm áp trong sân, lẳng lặng nhìn cô: “Phu nhân, qua đây ngồi với ta nào.”
Cô khựng lại, ma xui quỷ khiến đi qua. Cô và Diệp Miêu Nhi, dung nhan giống y như đúc, e rằng Trương Hàn Sinh coi cô là Diệp Miêu Nhi.
Nhưng cũng chẳng có hại gì, cô liền lừa gạt bản thân mình một lần.
Làm cái bóng hơn hai mươi năm, lúc này giả vờ làm chính chủ của mình.
Đêm hôm đó, ánh trắng trong suốt, tiếng côn trùng êm tai. Cô và Trương Hàn Sinh ngồi sóng vai dưới tàng cây hòe, cả đêm không nói chuyện.
Ai ngờ, ánh mặt trời ngày mới vừa ló lên, cô tìm được Diệp Miêu Nhi tại ngõ Viên Thủy.
Nhất thời mắt cô đỏ ngầu. Từ nhỏ Diệp Miêu Nhi chưa từng trải qua huấn luyện đánh giết, làm sao chịu đựng được nỗi đau đớn và sỉ nhục như vậy?
Diệp Miêu Nhi dường như không còn hơi thở, nhưng lại nhận ra tiếng bước chân của cô, cô ấy dùng hơi sức cuối cùng túm lấy cánh tay cô: “Tỷ tỷ…hãy rời khỏi Thiên Cơ Các đi…rời khỏi…”
Chưa nói hết, hơi thở đã không còn.
Cô tức giận rời khỏi Trương trạch.
Nếu đêm đó cô không bị quỷ ám, Diệp Miêu Nhi sẽ không rơi vào kết cục như vậy?
Ai ngờ Trương Hàn Sinh lại tìm tới nhà in Hàm Phong.
Buộc cô lộ diện lần nữa.
Nhưng lúc này, cô cũng mang theo mệnh lệnh giết hắn mà đến.
Tuy nhiên cứ do dự mãi, cuối cùng không xuống tay được.
Cô bày kế, làm cho Trương Hàn Sinh rơi vào tay Cô Mang.
Tay sai của đại nhân không với tới phe cánh của Cô Mang. Như vậy, ít nhất hắn có thể giữ lại cái mạng.
Lúc hấp hối, cô nhờ người khác gửi hắn một bao đất đỏ Dịch Sơn.
Cô biết, hắn còn canh cánh trong lòng về cái chết của Diệp Miêu Nhi, cũng áy náy khó chịu.
Thấy đất tựa như thấy người.
Cô muốn nói với hắn, Diệp Miêu Nhi chưa từng trách hắn.
Về phần bản thân cô… Thôi đi, chỉ là một cái bóng làm sao có tư cách nói yêu đương.
Có thể chứng kiến tình yêu của hắn cùng người chị em tốt nhất, cũng coi như không còn tiếc nuối.
Đang chờ quỷ sai đến thu hồn, nhưng chẳng ngờ lại chờ được một vị khách không mời mà đến.
Một người đàn ông nhỏ gầy đeo mặt nạ sắt nhẹ nhàng đứng trước mặt cô, hắn cúi đầu nhìn cô.
Đổ vương Cầu Lão Thất.
Cô kinh ngạc nhìn vóc dáng của hắn dần cao to lên, cô không khỏi thốt ra: “Lui cốt công?”
Cầu Lão Thất cong khóe miệng: “Thị lực rất tốt.”
“Anh tới…làm gì?” Hơi thở cô yếu ớt.
Cầu Lão Thất nói: “Đưa cô đi.”
Cô bỗng nhiên hơi tuyệt vọng, dù rằng tàn tạ đến mức này, đại nhân vẫn không buông ta cho cô sao?
Cầu Lão Thất lại nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là người của Thiên Cơ Các.”
Cô khó hiểu.
“Cô cũng biết, nếu không có sự giúp đỡ của đại nhân các người, chỉ dựa vào Trương phu nhân ngu xuẩn kia, Diệp Miêu Nhi sẽ không dễ dàng bị vạch trần.” Hắn nói.
Cô im lặng. Việc này, cô lờ mờ có manh mối, nhưng không muốn thừa nhận.
“Anh là ai?” Cô thả lỏng.
Hắn cười: “Cũng là một kẻ đáng thương bị đại nhân bố trí trong ván cờ.” Hắn cẩn thận ôm lấy cô, cố gắng tránh đi vết thương của cô.
Lúc này cô mới chú ý, khớp xương của bàn tay hắn rất rõ rệt, nắm ngón tay thon dài, càng giống đôi tay của một kép hát khảy đàn điêu nghệ.
“Anh…tên là gì?” Cô theo bản năng cất tiếng. Cầu Lão Thất chắc là tên giả rồi.
Mũi chân hắn chứa sức lực, mang theo cô nhảy vào trong bóng đêm.
“Giang Nam, tôi tên là Giang Nam.”