Khi chúng tôi tới vào buổi sáng sớm, chỗ này vẫn là một thung lũng hoang vắng không một bóng người. Chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã mọc lên một tòa biệt thự tráng lệ.
Đá hoa cương trắng muốt phủ kín xung quanh tòa kiến trúc, trong thời khắc ngày và đêm trộn lẫn hoàn toàn, cái khối đang nổi bật và sừng sững ở nơi này, giống như một núi xương trắng chồng chất lên nhau, lạnh lẽo rùng rợn. Hai chữ song hỷ dán trên hai cột đá cạnh cổng, rực rỡ có thừa, song vẻ hoan hỷ lại không đủ, chỉ khiến người ta liên tưởng tới một cô gái sắc mặt trắng bệch, nhưng lại có một đôi môi đỏ chót quá thể.
Trong cửa, có ánh đèn hắt ra, lúc thì trắng xanh, lúc thì vàng nhạt, màu sắc biến đổi liên tục, mơ hồ như có tiếng nhạc vẳng lên.
Tôi dỏng tai lên nghe, là khúc nhạc “Hoa đẹp trăng tròn”.
Thật đúng là “cảnh đẹp” đi cùng với nhạc hay.
Cánh đồng đột ngột mở ra, chầm chậm trượt sang hai bên, người đứng sau cửa, dường như đã biết có “khách” đứng ở bên ngoài.
Một vài cô gái trẻ, hình dạng giống hệt nhau, mặc những bộ sườn xám đỏ rực rỡ giống y như nhau, nở một nụ cười nhiệt tình với tôi và Cửu Quyết, ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau.
– Chào mừng quý khách, xin mời đi lối này! Hôn lễ đã sắp bắt đầu!
Vừa mới bước qua, cánh cổng lập tức từ từ khép lại. Tiếng hai tảng đá dày nặng va đập vào nhau đủ để khiến tim người ta thụt xuống vài tấc.
Mấy cô gái dẫn dường, ai nấy cơ thể nhẹ nhõm khác thường, băng qua hành lang hai bên kết đầy hoa tươi, vừa đi vừa cười khúc khích. Cứ hai mét lại có một chiếc đèn tường hình thù tinh xảo, chụp đèn màu xanh lam chạm hình bàn xoay và lông vũ. Ánh sáng chiếu xuống bên dưới cây đèn, không phải từ bóng đèn, mà là từ những cây nến trắng.
Những cô gái mặc sườn xám không phải bước đi, mà là trượt đi trên mặt đất, hoặc có thể nói là bay lướt. Những đôi chân nhỏ xinh lồng trong những đôi giày cao gót đỏ rực, hơi nhón lên, gót chân không hề chạm đất.
Đi được gần năm phút, bọn họ dừng lại trước một cánh cổng cao lớn thiết kế theo phong cách Baroque.
– Khách quý đã tới! – Bọn họ chia thành hai hàng, mở cửa cho chúng tôi, cùng cất giọng hô vang.
Nói ra thực xin lỗi, chẳng hiểu sao khi nghe câu “Khách quý đã tới”, tôi lại có cảm giác giống như tiếng hô gọi người vào viếng trong đám tang.
Cái mỏ quạ của gã Cửu Quyết nói cũng không sai. Tôi chẳng hề giống như tới tham gia hôn lễ, mà giống như dự tang lễ.
Đằng sau cánh cửa lớn, đèn đuốc rực rỡ, trên nền đá màu trắng, tất cả nội thất đều là màu đỏ. Bàn đỏ, ghế đỏ, bình hoa đỏ, tới cả bình rượu, ly rượu cũng là pha lê mờ màu đỏ. Trên sân khấu hình bán nguyệt ở chính giữa gian phòng, một ban nhạc đang biểu diễn. Đàn cello và sáo Trung Hoa, Đông Tây kết hợp, rộn rã hết cỡ. Thành viên của ban nhạc cũng không ngoại lệ, đồng loạt mặc lễ phục màu đỏ, cầm nhạc cụ màu đỏ.
Ánh mắt tôi dường như ngập chìm trong một biển máu.
Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là màu đỏ, mà là màu máu.
Vô số “khách quý” tới trước chúng tôi đang dập dìu khiêu vũ trong phòng. Nam nữ, già trẻ, ai nấy ăn vận sang trọng, lộng lẫy hào nhoáng.
Bọn họ đều vô cùng hào hứng, mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ, bước nhảy dìu dặt. Chẳng có ai thèm nhìn tới tôi và Cửu Quyết. Mọi người hoàn toàn chìm đắm trong đại dương hạnh phúc.
Trên hai bàn thức ăn dài dằng dặc kê dọc hai bên căn phòng, bày đầy ắp những món ăn và rượu đủ màu đủ vẻ, thịnh soạn đến xa xỉ. Những người phục vụ trẻ tuổi có khuôn mặt giống hệt nhau mặc áo sơ mi trắng và áo ghi lê màu đỏ, thắt nơ màu đỏ, thành thục và ân cần thêm thức ăn vào đĩa cho khách.
Trên tất cả các cánh cửa sổ đều dán chữ song hỷ, mỗi một nét bút đều chẳng ăn nhập gì với cái nơi quỷ quái đông không ra đông, tây chẳng ra tây, kim chẳng ra kim, cổ chẳng ra cổ, người chẳng ra người, yêu chẳng ra yêu này. Trên bức tường phía tây, có một màn hình gần như to bằng nguyên một bức tường, phát trực tiếp toàn bộ khung cảnh trong căn phòng. Những tà váy tung bay, khúc nhạc và tiếng cười trầm bổng, đan xen với nhau trong ống kính không ngừng xoay chuyển, dệt thành những tổ hợp kỳ quái.
Ánh mắt tôi dừng lại ở mé trái góc dưới màn hình, thầm giật mình kinh ngạc.
Ở chỗ giáp với sân khấu, có một bánh xe phải cao đến hai thân người, một nửa màu vàng kim, một nửa mài đen, chính giữa là một chiếc kim chỉ có hình dạng giống như một mũi tên. Chính giữa bánh xe, có một khối tinh thể nhiều màu rực rỡ trông giống như pha lê, tỏa sáng lung linh hết vòng này tới vòng khác, lan khắp gian phòng lớn. Ngay bên dưới bánh xe đặt một chiếc cân đĩa chế tác vô cùng tinh xảo, trên đĩa cân và cán cân khắc những chữ tượng hình kỳ lạ. Dựa vào độ nhảy cảm bẩm sinh đối với vàng, tôi phán đoán rằng, chiếc cân này chắc chắc được làm bằng vàng ròng; Hơn nữa, nhìn cấu tạo và cách trang trí của nó, thì thấy rằng chiếc cân này có lịch sử lâu đời, chứ không phải món đồ trưng bày mới được làm ra.
– Yêu khí nồng nặc quá… – Cửu Quyết nhìn vào vật thể đang phát sáng bên trong bánh xe, húng hắng ho mấy tiếng vẻ khó chịu, khẽ cười – Đây là một hôn lễ không giống hôn lễ nhất mà tôi đã từng chứng kiến.
– Yêu khí… – Đương nhiên tôi không ngửi thấy, chỉ dẩu mỏ về phía đám khách khứa – Bọn họ có lẽ đều không phải con người.
Cửu Quyết lắc đầu:
– Bọn họ lại đều là con người. – Gã lại nhìn những người phục vụ và những cô gái mặc sườn xám chốc chốc lại băng qua đại sảnh nói – Những kẻ này mới không phải là con người, cô yêu cây ngốc ngếch ạ.
– Đương nhiên tôi biết mấy kẻ kia không phải con người. Làm gì có con người nào có thể lướt đi mà chân không chạm đất? – Tôi lườm gã một cái, rồi lập tức sững sờ vì câu nói của chính mình – Không phải con người, lại còn chân không chạm đất. Tôi bỗng sực nhớ tới một lời đồn đại. Rồi lại nhìn cái bánh xe cao lớn và chiếc cân. Chúng hoàn toàn không mang vẻ mỹ cảm của những “vật trang trí”, chỉ hiển hiện một thứ công bằng hà khắc tới tàn khốc và áp lực khổng lồ. Đứng trước chúng, chợt có cảm giác như đẩy bản thân vào một cuộc phán quyết vô hình.
Một cảm giác vô cùng rõ rệt và kỳ quái.
Trong căn phòng này, mặc dù khắp nơi đều bày đầy những vật dụng xa hoa lộng lẫy, có rất nhiều đồ vật còn đẹp mắt hơn hai thứ này bội phần, nhưng chỉ cần hơi tinh mắt một chút, chắc chắn sẽ nhìn ra, ở đây, thứ gì mới thực sự là nhân vật chính.
Bánh xe, chiếc cân… những cô gái chân không chạm đất…
Tôi bỗng sực nghĩ tới một người. Thế nhưng, có thể chăng? Chẳng phải hắn ta luôn tồn tại với tư cách là người “của một thế giới khác” ư?
Tôi vô thức nắm chặt lấy cánh tay Cửu Quyết, đúng lúc định lên tiếng với gã, bỗng thình lình phát hiện ra trong đám đông có hai bóng người rất rất quen thuộc – gã béo và gã gầy, tay bưng hai đĩa thức ăn chắc chắn là vượt quá tải trọng, vừa ăn vừa cười hỉ hả. Mỗi khi có cô gái xinh đẹp nào đi qua bên cạnh, ánh mắt của gã gầy liền dính chặt lấy như keo con voi.
Hai thằng quỷ này làm gì ở đây thế nhỉ? Không biết đây là chốn hang hùm hay sao?