Lục A Tàng nhìn “anh ta” đang ngồi trong lòng mình, vai trái không ngừng chảy máu.
May mà cô nàng yêu cây năm xưa từng dạy Lục A Tàng một thuật đào tẩu rất hữu hiệu, nếu không, cả cô và anh sẽ nhanh chóng trở thành mồi săn của viên đạn huyết ngân.
Đi trong rừng cây dưới bóng đêm, cô không phân biệt được phương hướng, đi lung tung một hồi, trong lòng vẫn chưa hết run sợ. Hình như chưa có vụ làm ăn nào thảm hại như phi vụ lần này. Anh ta bị viên đạn huyết ngân bắn bị thương rất nặng, nhưng may mắn là chưa bị bắn vào đầu; nếu không, thần tiên cũng khó cứu. Bây giờ phải đi đâu, bản thân Lục A Tàng cũng không biết. Cô thậm chí còn không rõ mình đang ở chỗ nào! Phải chăng trước hết nên tìm một chỗ để cho khách hàng của cô dưỡng lành vết thương, nếu không, cô biết tìm ai để lấy tiền công đây?
Tay cô chạm phải chiếc hộp vuông màu trắng trong túi áo. Đây là món đồ của anh, vừa nãy bị rơi ra trong lúc anh biến trở lại nguyên hình. Tuy tới giờ cô vẫn không biết khối hình thoi màu xanh lam đó có gì huyền bí, khiến cho anh phải lao tâm khổ tứ đến vậy, nhưng cô vẫn giúp anh cất kỹ. Cô luôn là một yêu quái có đạo đức nghề nghiệp.
Đang lúc suy nghĩ, giữa những lùm cây phía trước lờ mờ có thứ gì lay động. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, mấy gốc cây ở trước mặt bỗng nhiên rung lắc dữ dội, hai con yêu tinh lợn lòi mặt mũi hung tợn lao vọt ra từ sau gốc cây, chỉ vài động tác đã đè nghiến cô xuống đất.
Cô thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng, một vật bằng kim loại cứng và lạnh ngắt đã tì vào trán cô, một luồng ánh sang trắng chớp lóe. Cơ thể cô mềm nhũn, mắt còn chưa kịp nhắm, đã không còn biết gì nữa…