Hai gã này dường như cũng đã phát hiện ra tôi, vội sấp ngửa chạy lại, hồ hởi hỏi:
– Cô chủ cũng mời cô Mộ tới à? Hay quá! Coi như đã gặp được người quen!
Đối với hai gã này, hễ gái đẹp thì đều là người quen, điều này tôi biết tỏng. Chỉ có điều, bọn bay đúng là chết đến nơi rồi còn không biết!
Gã gầy nhìn Cửu Quyết đang đứng bên cạnh tôi, kinh ngạc hỏi:
– Ngài chẳng phải là chú Cửu Quyết sao? Tại sao lại không vào tìm cô chủ tôi? Lẽ nào ngài lo lắng nhân vật mới phải lẻ loi… – Hẳn chỉ vào tôi, cười giả lả.
Tôi đập văng bàn tay khả ố của gã gầy xuống, giận dữ quát:
– Sao không cút ngay về tiệm Không Dừng của anh đi?
– Ồ, sao tự dưng lại thành ra đanh đá thế, trước đây cô hiền hòa lắm cơ mà… – Gã gầy ấm ức xoa xoa bàn tay vừa bị đập cho đỏ tấy.
Đúng lúc này, khúc nhạc “Wedding March” bất ngờ cất lên, đám đông reo hò vang dậy, vài cụm đèn lớn màu hoa hồng đồng thời chiếu lên sân khấu nãy giờ vẫn thiếu nhân vật chính.
Ánh đèn khiến mắt tôi chói lóa, tiếng vỗ tay khiến tim tôi thắt lại, toàn bộ sức chú ý của tôi đều tập trung vào cánh cửa đang từ từ mở ra bên trái sân khấu.
Đến lúc này, tôi mới ý thức được rằng, bộ váy cưới đích thực là thứ trang phục đẹp đẽ nhất trong cuộc đời người con gái.
Tôi ngẩn ngơ đứng ở nơi này, nhìn vào một “tôi” khác, đang được người đàn ông đã từng ở bên tôi suốt ngàn năm dịu dàng dắt tay, thong thả bước ra.
Bộ váy cưới trắng muốt, không có những chi tiết trang trí rườm rà, đơn giản mà tinh tế, thứ xa hoa duy nhất, chỉ có một sợi dây lưng mảnh mai nạm kim cương thắt ngang eo, toát ra một vẻ quý phái vừa nổi bật lại vừa không phô diễn. Thân hình mỹ miều dưới lớp váy cưới kia e thẹn nép sát vào người đàn ông bên cạnh, đi sau hắn chừng nửa bước nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng tuyệt đối. Biểu hiện của cô ta thực khiến người ta vững tin rằng, cho dù trước mặt là vực sâu vạn trượng, chỉ cần có người đàn ông kia dắt tay, cô ta cũng sẵn sàng nhảy xuống, không chút chần chừ.
Bởi vì vững tin, bởi vì dựa dẫm.
Tâm tư này, không thể nào đóng giả.
Nhưng, người con gái đó là Mộ kia mà, lẽ nào cô ta đã cao thâm tới mức có thể “nội ngoại kiêm tu”, ngay cả cảm xúc cũng có thể đóng giả như thật?
Hay là… giữa cô ta và Ngao Xí đã nảy sinh chuyện khuất tất gì mà tôi không biết?
Về điểm này, tôi vừa ngờ vực, lại có chút đau đớn như kim châm.
Thân hình hắn vẫn vươn cao rắn rỏi, bờ vai rộng lớn luôn khiến người ta liên tưởng tới dãy núi kiên cố nhất, vẫn thói quen hơi ngẩng cao đầu, ánh mắt luôn nhìn về một nơi cao hơn người khác. Vẻ mạnh mẽ và kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ che giấu. Khuôn mặt vẫn luôn khiến tôi hoài nghi là tuyệt tác của thần tiên kia, vẫn anh tuấn hơn xưa, hoàn toàn cách tuyệt với thời gian, không nhận ra chút dấu vết phong sương, lại càng không có vẻ dãi dầu dâu bể.
Thứ duy nhất thay đổi, là hơi ấm.
Đứng cách xa hắn đến vậy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cách thấm thía rằng, hắn đã không còn nồng ấm như xưa.
Đúng vậy, con rồng dữ trong ký ức của tôi, chính là vầng mặt trời thứ hai trong thế giới của tôi. Cách so sánh này tuy không được mỹ miều cho lắm, nhưng tôi cảm thấy rất chính xác. Cơ thể hắn quả thực sở hữu đầy đủ các nhân tố của vầng dương ngạo nghễ giữa trời cao, ấm nóng, rực rỡ, và mãnh liệt.
Hơi ấm, là dấu ấn của riêng Ngao Xí.
Trong những năm tháng sớm tối bên nhau, tôi thậm chí không cần mở mắt đã có thể nhận ra hắn đang tiến lại gần tôi, dựa vào làn hơi ấm phả vào trước mặt, song trên thực tế, ngoài tôi ra, không một ai khác có thể phát giác ra.
Trước đây tôi không hiểu, chỉ cho rằng đó là do mình quá đỗi căm ghét cái gã này, nên cơ thể mới có phản ứng kiểu “dị ứng”.
Sao này, tôi mới hiểu ra, như thế gọi là giao cảm.
Người tôi đã đánh mất hai mươi năm nay, bây giờ ở ngay trước mắt tôi, khoác tay một người con gái khác.
Bọn họ đứng kề bên nhau, tình tứ nhìn nhau, trao cho nhau nụ cười rạng rỡ.
Hắn phát biểu trước quan khách, hoan nghênh sự có mặt của tất cả mọi người, làm chứng cho thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Giọng hắn sang sảng hồn hậu, lại lịch thiệp nhã nhặn, cảm xúc hết sức điêu luyện chuyên nghiệp, giống như trước đó đã diễn tập vô số lần, chỉ đợi tới ngày ra mắt mọi người một cách hoàn hảo.
Tôi không chịu thừa nhận người đàn ông đó là hắn, ngay từ đầu đã cực lực tìm lý do phủ nhận.
Hóa ra, tôi sợ hãi biết bao nếu người đó thực sự là hắn, tôi sợ hãi biết bao nếu hắn thề non hẹn biển với người khác.
Yêu cây ngàn năm, tự cho mình kẻ hơn người, ngỡ rằng mình từng trải vô số, có thể cười ngạo hồng trần, tất cả yêu hận tình thù, chẳng qua chỉ là mây khói thoảng qua, là thú vui nhạt nhẽo của người phàm.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Ngao Xí khoác tay người khác, tôi mới hiểu rằng, sự “tự tin” đã được xây dựng bao nhiêu năm qua, chẳng qua chỉ là chiêu trò lừa mình lừa người mà thôi.
Rốt cuộc, tôi vẫn là một cô gái “phàm tục” bị tình cảm trói buộc lý trí, chẳng có gì khác biệt so với bất cứ ai.
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh đang được giữ trên những ngón tay trói thon dài của hắn.
– Anh đợi em đeo chiếc nhẫn này đã hàng thế kỷ!
Tôi nghe thấy giọng nói thoáng vẻ nghẹn ngào của hắn, tôi nhìn thấy Mộ – cô gái giả dạng làm tôi kia, thẹn thùng đưa ngón tay ra.
Lẽ nào anh thực sự không phân biệt được cái người đang đứng trước mặt anh hoàn toàn không phải là Sa La mà anh yêu ư?
Tiếng vỗ tay của khách khứa lại càng vang dội, tiếng hoan hô nhấn chìm mọi thứ, ngay cả gã béo và gã gầy cũng xông lên trước sân khấu hò hét rối loạn.
Keng!
Chiếc nhẫn kim cương trong tay Ngao Xí đang chuẩn bị đeo lên ngón tay “cô dâu”, đã bị một chiếc thìa sáng loáng đánh rơi xuống đất, lăn lông lốc xuống dưới sân khấu, biến mất tăm.
Toàn sảnh lặng bặt, tiếp đó lại òa lên rầm rĩ, mọi người lũ lượt quay đầu lại, nhìn xem là kẻ nào đã phá đám, lấy chiếc thìa làm ám khí, phá vỡ chuyện tốt lành đang diễn ra.
Có một thời gian tôi mê mẩn với trò ném phi tiêu, lại còn bốc đồng đăng ký tham gia cuộc thi cấp thế giới, lọt vào tới top 3, nhưng thành tích không liên quan gì tới pháp lực. Tôi tôn trọng tinh thần thể thao, nhất quyết thi đấu công bằng thực chất. Tuy đã rất lâu không chơi trò này, trình độ có hơi giảm sút, nhưng việc ném một chiếc thìa để đánh rơi một cái nhẫn, chẳng có gì khó.
Tôi không định tiếp tục chơi trò thi gan với bất kỳ ai. Sự việc từ lâu đã ngấm ngầm bùng phát, tất cả những điều bí ẩn đã sắp sửa nổ tung, nếu nhất định phải có một bên tuyên chiến trước, được thôi, để tôi!
Đối mặt với một loạt những sự việc và biến cố, sức chịu dựng của tôi đã đến cực hạn.
Con dao ăn sáng loáng xoay tròn một cách điệu nghệ trong tay, tôi ngẩng đầu, đón nhận những ánh mắt tìm kiếm của đám đông, và tiếp sau đó là những cái nhìn nghi hoặc. Tôi mỉm cười, nói:
– Đúng, chính là tôi làm!
Bọn họ bắt đầu bàn tán ầm ĩ, rất nhiều người còn nhìn tôi với ánh mắt tức giận.
– Cô ả điên khùng này là ai?
– Người đâu mà kỳ quặc, phá hoại đám cưới của người ta!
– Thật đáng ghét, rõ ràng mọi thứ đang tốt đẹp!
Tôi bình thản bước về phía sân khấu, mọi người tự động dạt sang hai bên như trốn tránh một thứ bệnh dịch.
– Cô là ai? – Ngao Xí kéo cô dâu của hắn về phía sau lưng, chau mày hỏi tôi.
Tôi ngỡ rằng hắn chỉ quát lên một câu “Cô muốn chết à”, sau đó nhảy vọt xuống tẩn cho tôi một trận tơi bời, như vậy mới giống hắn.
– Tại sao không đánh cho tôi một trận thừa sống thiếu chết rồi mới tra hỏi? Như thế này chẳng giống anh chút nào. – Tôi vênh mặt lên, cười mà nói với hắn – Lẽ nào kết hôn quả thực khiến cho con người ta trở nên chín chắn? Ngay cả Ngao Xí cũng không được ngoại lệ?
– Cô là ai? – Hắn bước lên một bước, đúng trên cao nhìn xuống tôi.
– Hãy cẩn thận… – Cô “Sa La” kia nắm lấy cánh tay hắn đầy vẻ quan tâm, đưa mắt nhìn tôi – Cô gái này lai lịch mù mờ, trong danh sách khách mời của em không có cô ta.
Ngao Xí vỗ nhẹ lên tay cô ta, rồi quay sang nói với tôi:
– Hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi không muốn động thủ với ai. Trước khi tôi nổi giận, tốt nhất cô hãy đi ngay. Người đâu, tiễn khách!
Cô gái mặc sườn xám, bồi bàn, hai nam hai nữ lập tức lướt tới trước mặt tôi. Bốn người họ vây tôi vào chính giữa, khuôn mặt mang một nụ cười cứng nhắc, đưa tay về phía tôi.
– Từ từ đã! – Hắn bất ngờ kêu lên.
Tôi giật nảy trong lòng.
Hắn bước xuống sân khấu, tiến tới trước mặt tôi, rồi bất thình lình nắm lấy tay trái tôi, trong ánh mắt chỉ có sự xa lạ và căm ghét.
Tôi không nhận thấy sự mừng rỡ mà tôi đang mong đợi.
– Tại sao cô lại đeo vật này? – Hắn thô lỗ giật phăng chiếc vòng bình an chạm vân rồng trên cổ tay tôi xuống. Phút chốc, tôi đã biến thành một kẻ cắp vô liêm sỉ trong mắt hắn. Hắn hất mạnh tay tôi ra, quay lại bên cạnh cô dâu của mình, trách mắng:
– Em đúng là đồ buông quăng bỏ vãi, anh đã nói rồi, vật này rất quan trọng!
Hắn tự tay đeo chiếc vòng bình an cho cô ta.
Thế nhưng, vừa mới đeo xong, chiếc vòng bình an lập tức tuột khỏi tay cô ta, nút cài không hề bung, toàn bộ chiếc vòng giống hệt như không khí vô hình, xuyên qua cổ tay cô ta, không hề để lại một vết tích.
Hắn ngỡ rằng tại mình chưa khóa chặt, bèn đeo lại lần nữa, lại tuột, cứ như thế vô số lần, chiếc vòng bình an này, cô dâu của hắn không thể nào đeo được.
Từ rất lâu rồi tôi không hề rơi nước mắt, nhưng tôi không hiểu nổi tại sao từ khi nhìn thấy cảnh tượng này, nỗi đau đớn trong lòng lại không thể nào kìm nén, biến thành những giọt lệ nóng hổi, rưng rưng trong tròng mắt.
Ngao Xí ơi Ngao Xí, tại sao anh lại không bằng cả một chiếc vòng bình an? Ngay cả nó cũng biết, ai mới là chủ nhân thực sự, mà anh lại mặc tôi cho kẻ khác giày vò.
– Chiếc vòng bình an chạm vân rồng, cô ta không đeo được đâu. – Tôi gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, không rơi nước mắt trước mặt kẻ thù là tông chỉ của tôi – Bởi vì cô ta chính là…
– Câm miệng! Nhất định là kẻ điên khùng này đã giở trò gì với chiếc vòng bình an! – Hắn cắt lời tôi một cách thô bạo, rồi ra lệnh cho thuộc hạ – Đuổi cô ta khỏi đây!
Cô gái mặc sườn xám và bồi bàn cùng xông lên, trong đó có hai bàn tay với những móng nhọn hoắt thậm chí còn cào trực tiếp lên mặt tôi. Tuy rằng đây không phải là thân thể của tôi, nhưng cái lối mạo phạm như thế này, tôi cũng không thể chấp nhận được.
Lẹt xẹt vài tiếng, tất cả những kẻ ngông cuồng muốn bắt lấy tôi, bàn tay đều rơi xuống đất.
Sự tức giận hoàn toàn có thể nâng cao chỉ số năng lượng của bản thân lên gấp bội. Con dao ăn trong tay tôi chính là một minh chứng tốt nhất. Với một khí thế như gió cuốn mây tàn, nó cắt phăng tất cả những móng vuốt ma quỷ đang lao tới.
Đừng trách tôi nóng nảy tàn nhẫn, chưa chi đã cắt đứt tay người khác. Những kẻ bị tôi chặt tay không phải là con người. Những bàn tay rơi xuống đất, chớp mắt đã hóa thành cát đen, tung tóe trên sàn nhà trắng tinh, sau đó chui tọt hết xuống những kẽ hở giữa các viên gạch, giống như đang đuổi theo đám bại binh tháo chạy. Bốn kẻ này chỉ liếc qua cổ tay rụt lủn của mình, rồi lại nhanh như chớp lao vào tôi.
Một đấm vào giữa ngực gã bồi bàn, lại xoay người tung một đá vào đầu của cô gái mặc sườn xám. Thế là, một kẻ giữa ngực hoác ra một lỗ lớn, còn kẻ kia đầu bay vọt đi cả mấy mét, chỉ còn trơ lại cơ thể, đổ ụp xuống thành một đống cát đen. Hai kẻ còn lại cũng có kết cục tương tự, bị Cửu Quyết nãy giờ vẫn nhàn tản đứng xem, giờ động thủ đánh thành vụn cám.
Ngao Xí dường như không ngờ được rằng tôi sẽ động thủ. Cô dâu của hắn khẽ kêu lên một tiếng, hoảng hốt mất một thoáng.
Hàng nhái vẫn cứ là hàng nhái. Cho dù cô có được cơ thể của tôi, pháp lực của tôi, thế nhưng, cô vĩnh viễn không thể học được sự mạnh mẽ khoáng đạt của tôi, sự dũng cảm từ trong huyết quản của tôi.
Hiệp thứ nhất, tôi đã thắng.
Đám khách khứa bật ra những tiếng kêu rú hoảng loạn, có người thậm chí còn gào lớn:
– Quái vật! Có quái vật!
Thế nhưng, ngón tay bọn họ lại không chỉ vào những kẻ vừa biến thành cát vụn, mà là chỉ vào tôi và Cửu Quyết.
Bàn ghế bị đám người bỏ chạy tán loạn xô đổ ngổn ngang, cả dãy bàn ăn cũng bị lật nhào, thức ăn và rượu văng đầy mặt đất. Buổi hôn lễ đã bị sự xuất hiện của tôi phá hỏng hoàn toàn.
Ngao Xí nổi giận bừng bừng, quát lớn:
– Bắt hai kẻ này lại!
Một đám đông những cô gái mặc sườn xám và những kẻ hầu bàn đột nhiên xuất hiện như những bóng ma, thậm chí tôi không nhìn rõ những kẻ này xông ra từ chỗ nào.
Đương nhiên, hành động của Cửu Quyết còn nhanh hơn nữa, lập tức kéo tôi ra sau lưng, hai tay bắt quyết, lầm rầm niệm chú, rồi thong thả hô lớn:
– Tan!
Cuồng phong, ẩn chứa hương rượu thơm nồng khác lạ, vụt ra từ lòng bàn tay gã, rít lên như hổ gầm rồng hú, lao vọt về phía kẻ địch. Thuộc hạ của Ngao Xí không kẻ nào may mắn sống sót. Khắp đại sảnh, phút chốc cát đen mù mịt, bẩn thỉu vô cùng.
Cửu Quyết thở phù một cái, nháy mắt với tôi:
– Về việc thanh toán cả lố, bây giờ chỉ có thể giao cho tôi.
– Good! – Tôi hiếm hoi lắm mới giơ ngón tay cái lên với gã, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra thần sắc của gã có chút bất thường. Tôi khẽ hỏi:
– Sao thế?
– Không sao! – Gã lắc đầu – Có lẽ vừa nãy ra tay hơi quá độ, bây giờ hơi váng đầu. Cô biết đấy, rất lâu rồi tôi không đánh hội đồng.
– Gã kia… – Anh ta đột nhiên hỏi – Đúng là Ngao Xí à?
Tôi không thể chỉ phán đoán bằng trực giác, tôi cần xác nhận bằng sự thực.
– Khí tỏa ra từ người hắn đích thực là “vương khí” riêng có của tộc rồng Đông Hải. – Cửu Quyết khẽ chau mày – Chỉ có điều, thứ này hình như là một vương khí… “chết”.
– Hỗn xược!
Một tiếng gầm giận dữ khiến người ta kinh tâm động phách. Ngao Xí tung người nhảy vọt lên, nắm đấm sấm sét từ trên không giáng thẳng xuống đỉnh đầu Cửu Quyết.
Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện Ngao Xí và Cửu Quyết sẽ có ngày thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau. Hai người họ giao đấu kịch liệt, những chiêu thức được tung ra từ hai nguồn linh lực va chạm dữ dội giữa không trung. Trên sàn nhà, trên tường, vì cuộc chiến giữa họ mà xuất hiện hết lỗ hổng này tới khe nứt khác một cách oan uổng.
Nhưng tôi nhận ra, Cửu Quyết tấn công ít, phòng thủ nhiều, còn Ngao Xí, chiêu nào cũng muốn lấy mạng Cửu Quyết.
– Ái chà chà, này người đẹp Mộ ơi, đang yên đang lành cô lại tới sinh sự gì thế! – Gã gầy và gã béo thấy tình thế căng thẳng, bèn chạy tới kéo tôi sang một bên, mặt mày hoảng hốt – Nhìn xem, một đám cưới tốt đẹp đến thế, giờ thành ra cái gì thế này? Tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà tôi, cô hãy nể mặt một chút chứ, đợi người ta cưới hỏi xong xuôi rồi hãy tính toán nợ nần có phải tốt hơn không?
Đúng là không thể chịu đựng nổi hai thằng cha đần độn này! Tôi đấm một phát vào giữa mặt gã gầy đang lải nhải liên hồi, chửi rủa:
– Các ngươi thì hiểu cái cóc gì! Cô ta đừng có hòng đám cưới!
– Có phải những người xinh đẹp thì tính khí đều tệ hại không nhỉ? – Gã béo chết khiếp trước cơn giận dữ của tôi, nem nép rụt vào sau lưng gã gầy.
Cửu Quyết dần dần rơi vào thế yếu, động tác mỗi lúc một chậm, tiếp chiêu mỗi lúc một thêm chật vật, trong lúc không kịp né tránh, bị Ngao Xí đấm trúng sườn trái, cả thân người đập thẳng vào cột đá hoa cương chạm hoa phía sau lưng, khiến cột đá to lừng lững là thế vỡ toang một mảng lớn, vụn đá bắn tung tóe, cây cột lung lay muốn đổ.
Cửu Quyết sắc mặt tái nhợt, ho rũ rượi một tràng, thậm chí chẳng còn đủ sức đứng dậy. Đây là tình cảnh thảm hại chưa từng có trong cuộc đời gã mà tôi từng nhìn thấy.
Nhưng, việc này thật bất thường. Pháp lực của Cửu Quyết cao cường hơn tôi, cho dù đối thủ có là tộc rồng Đông Hải, gã cũng chưa chắc đã kém cỏi hơn, không thể nào lại bại trận nhanh chóng đến vậy.
Cửu Quyết ngã gục, Ngao Xí trong mắt bừng bừng sát khí, chớp mắt đã tiến tới trước mặt Cửu Quyết, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao găm sắc lạnh, đâm thẳng vào yết hầu Cửu Quyết.
Vào khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cửu Quyết đã dịch người sang bên cạnh. Con dao găm đâm thẳng xuống đất, ngập lút quá nửa.
– Dừng tay!
Trước khi Ngao Xí kịp rút con dao lên, tôi trở nên hung hãn như một con thú nhỏ, dùng tấm thân mảnh dẻ lao thẳng vào người hắn, khiến hắn loạng choạng ngã nhào.
– Anh điên rồi à? Anh ấy là Cửu Quyết! – Trước khi hắn kịp bò dậy, tôi xông thẳng đến, bất chấp tất cả đè lên người hắn, tì chặt khuỷu tay vào cổ hắn, nghiến răng mà rít lên – Anh mở to con mắt ra mà nhìn cho rõ! Ngao Xí, rốt cuộc anh đã trúng thứ tà gì?
– Tôi đếm đến ba, cô mau tránh ra. Tôi không ra tay với phụ nữ! – Hắn lạnh lùng nhìn tôi – Nhưng nếu cô cứ tiếp tục làm bừa, tôi sẽ biến cô thành tro bụi.
– Các người thật quá đáng! – Cô dâu nãy giờ vẫn đứng yên trên khán đài cuối cùng đã lên tiếng, với bộ dạng của một người bị hại.
Tôi nhìn thấy một biểu cảm dị dạng từ trên khuôn mặt của “tôi”, không phải là phẫn nộ, không phải là lo lắng, mà là vẻ đắc ý bởi “đại nghiệp” nung nấu bấy lâu nay đã sắp hoàn thành.
Cô ta đứng một mình trên sân khấu, chỉnh sửa lại vạt váy hơi xộc xệch một cách chăm chút và thanh tao. Màu trắng tinh khôi như tuyết trên chiếc váy cưới của cô ta, dưới ánh đèn chao động, vẽ nên một vẻ cao ngạo và huyền hoặc như cách biệt với đời. Dưới chân cô ta, không còn là sàn nhà rải đầy những cánh hoa, mà là mặt đất mộc mạc và ấm áp dưới chân núi Phù Lung trong ký ức của tôi. Cô ta vẫn giống như trước đây, đứng cô độc nơi chính giữa, cho dù xung quanh có bao nhiêu người vây quanh, cũng vẫn là cây hòe nhỏ bé cô độc ấy, cây hòe khát khao được biến thành người khác.
Nếu cô ta đúng là cô dâu, thì cô ta không đủ vẻ lộng lẫy rạng ngời, cho dù cô ta có tươi cười hạnh phúc đến đâu chăng nữa.
– Các người thật quá đáng!
– Các người thật quá đáng!
Đám khách khứa nãy giờ chỉ rúm ró một bên, bỗng thi nhau lặp lại lời của cô ta, hết lần này tới lần khác, với đủ mọi giọng điệu, cao thấp thanh trầm, hình thành một bản hợp xướng hết sức khó nghe bên tai tôi. Khúc nhạc này chỉ có một điệu, chỉ có một câu, cũng chỉ có một thứ cảm xúc – tôi là quái vật, nên nhanh chóng diệt trừ!
Đám tân khách tiến về phía tôi, có người tiện tay nhặt dao dĩa trên mặt đất, có người nhặt lấy những ly rượu đã vỡ mất chân, mặc kệ cho những cạnh vỡ sắc lẹm đâm sâu vào trong tay, máu chảy ròng ròng cũng không để ý.
Tốc độ di chuyển của đám đông khá nhanh, dường như họ đã không còn là con người, mà là một bầy cá mập ăn thịt người đang săn mồi tập thể trong lòng đại dương.
Tôi cảm thấy sự chẳng lành.
Chỉ thoáng chốc thất thần, Ngao Xí đã hất tôi ngã nhào, giẫm một chân lên lưng tôi, lực đạo lớn đến nỗi xương cốt tôi muốn gãy vụn.
– Không được làm hại cô ấy! – Cửu Quyết loạng choạng đứng dậy, còn chưa kịp đến bên tôi, đã bị chưởng lực của Ngao Xí đánh trúng, bay ngược về phía sau như một bao cát. May sao gã béo xuất hiện vừa đúng lúc, làm tấm đệm thịt cho Cửu Quyết.
Gã gầy vọt ra từ trong đám đông giống như một con chuột chũi, rúc vào bên cạnh Ngao Xí, ôm chặt lấy chân hắn, hét lên:
– Ngao Xí đại nhân ơi, chi bằng hãy tha cho bọn họ đi! Tuy tội phá hoại hôn lễ vô cùng đáng giận, nhưng cũng không tới mức phải nặng tay với họ đến thế!
– Đúng đấy, đúng đấy, Ngao Xí đại nhân, ngài sắp trở thành chồng của cô chủ rồi, mà gã này là bạn thân của cô chủ, ngài hãy nể mặt mà tha mạng cho chú ấy. Có lẽ hôm nay chú ấy vui quá nên quá chén, mới gây ra chuyện hỗn loạn thế này! – Gã béo dìu Cửu Quyết đã rũ rượi không còn sức lực, luôn miệng cầu xin Ngao Xí, rồi lại quay đầu lại nói lớn với “Sa La” – Cô chủ, cô nói gì đi chứ, quan hệ giữa cô và chú Cửu Quyết chẳng phải rất tốt đẹp hay sao?
– Nếu đúng là bạn của ta, thì đã không phá hoại hôn lễ của ta. – Cô ta chỉ nói một câu.
Trong khoảng khắc này, tôi cảm thấy ăn năn vì trước đây chỉ nhăm nhăm cắt giảm tiền lương của gã béo và gã gầy. Trong thời khắc hiểm nghèo, hai gã chết nhát này dám đứng ra bênh vực, thật hiếm có.
– Từ lúc nào tới phiên các người lên tiếng?
Ngao Xí mắt đỏ ngầu sát khí, vì hai tên “không sợ chết” này mà lửa giận càng bốc thêm mấy phần, vung bàn tay về phía gã béo và gã gầy.
– Đừng… Đừng động đến bọn họ! – Tôi ra sức vẫy vùng dưới chân Ngao Xí, nhưng thậm chí không thể lật được người.
Một luồng ánh sáng trắng lóa, bao bọc xung quanh là những vật thể tựa máu loang, từ lòng bàn tay hắn xuyên thẳng vào tim của gã béo và gã gầy.
Hai gã cùng “hự” lên một tiếng, thân hình bỗng chốc co rúm lại, biến thành hai con giun giãy giụa hoảng loạn trên mặt đất, một béo, một gầy.
Đúng vậy, gã béo và gã gầy là hai con yêu quái giun đất tầm thường nhất mực, công lực chẳng có gì, không biết làm gì ngoài việc làm bánh ngọt và ngắm gái đẹp.
Ngao Xí đưa mắt lạnh lùng nhìn tôi, rồi đột nhiên thu chân lại, đá thẳng vào người tôi như đá một con chó chết. Sức mạnh khủng khiếp đẩy tôi trượt đánh vèo trên nền nhà, đâm ngã một lô xích xông những vị khách đi đầu tiên đang từng bước áp sát về phía bọn tôi.
Tôi kịp thời lăn người, tránh được chiếc dĩa suýt chút nữa đâm trúng mắt. Thế nhưng, nơi bắp chân vẫn nhói lên một cơn đau buốt – Một gã đàn ông cao lớn đã túm chặt lấy chân trái tôi, con dao ăn trong tay cấm ngập vào da thịt tôi.
– Các người thật quá đáng! – Gã đàn ông nắm chặt cán dao, vẫn lặp lại câu nói ấy.
Cơ thể này không thuộc về tôi, nhưng điều này hoàn toàn không cản trở cảm giác đau đớn lan truyền.
Tôi tung chân đá thẳng vào mặt gã, sức mạnh bị cơn đau kích thích, chốc lát đã khiến hắn ra gãy dập sống mũi. Hắn ôm lấy mũi, mặt mày be bét máu ngã ngửa xuống sàn.
– Các người thật quá đáng! – Những tràng hò hét đợt sau lớn hơn đợt trước tụ lại trên đầu tôi, dường như muốn chặn hết nguồn dưỡng khí mà tôi hít thở.
Cú đá của Ngao Xí đã tống tôi vào giữa đám người đã hoàn toàn phát cuồng một cách hoàn hảo, tôi bị bọn họ vây kín xung quanh. Ở đằng kia, tình cảnh của Cửu Quyết cũng chẳng hề khá khẩm hơn tôi, đám đông xông tới đã hoàn toàn nhấn chìm gã, chốc chốc lại có người ngã xuống, trên đầu hoặc trước ngực cắm dao ăn hoặc mảnh thủy tinh. Một người phụ nữ trung niên to béo bị hất tung lên giữa không trung, liền ngay sau đó là một con giun đất khổng lồ nhảy vọt lên cao, vung đuôi quật thẳng lên đầu bà ta – là gã béo.
Hai nắm đấm khó địch nổi bốn cái tay, huống hồ lúc này lại không chỉ là bốn trăm cái tay, sự yếu ớt bất thường của Cửu Quyết mỗi lúc càng thêm rõ rệt, cho dù có gã béo giúp sức, cũng chỉ là châu chấu đá voi. Bọn họ liều mạng đánh đấm, có ý đồ tiến lại gần chỗ tôi, nhưng không mấy hiệu quả.
Tôi len lỏi né tránh dưới rừng chân hỗn loạn, vũ khí trong tay họ tới tấp lao xuống người tôi như mưa rào. Tôi đánh, tôi đá, tôi đỡ, tôi vận hết tất cả bản lĩnh vốn có, nhưng cơ thể vẫn cứ chằng chịt thương tích. Váy áo của tôi đã sắp biến thành màu đỏ rực giống hệt như chữ “song hỷ” dán trên tường. Nếu không nhờ gã gầy giúp tôi giải quyết một nửa số đòn công kích, thì e rằng lúc này tôi đã trở thành một con nhím chết.
Đôi nam nữ đứng trên sân khấu nhìn ngắm chúng tôi đang giằng co giữa ranh giới sống chết giống như đang xem một vở kịch.
Tất cả vũ khí có thể dùng được gần như đã bị đám đông lấy hết. Tôi và gã gầy giống như con kiến đang chạy tháo thân trong kẻ hở, mỗi một tục đánh lui mười mấy kẻ ở gần chúng tôi nhất, gã gầy cắn chặt lấy cổ áo tôi, vụt một cái trượt ra ngoài vòng chiến từ một kẻ hở, tạm thời bỏ đám người điên cuồng kia lại sau lưng.
Ở đằng kia, gã béo cũng kéo theo Cửu Quyết đột phá vòng vây xông ra, cả hai đều đã mình đầy thương tích.
Chúng tôi chạy như điên về phía cổng, đằng sau, đám người đuổi tới mỗi lúc một gần.
Cánh cổng lớn màu trắng khép chặt đã gần trong gang tấc, chỉ có điều, một bóng người bé nhỏ đang đứng chặn phía trước.
Một bé gái cài nơ trên tóc, chừng bốn năm tuổi, hai bàn tay nắm chặt, cơ thể co rúm, đang khóc nức nở, vừa khóc vừa hét toáng lên:
– Mẹ ơi, con sợ, con sợ!
– Con người… – Cửu Quyết thoáng chau mày, nói – Cổng lớn đã bị kết giới phong tỏa, mau bế nó ra, tôi sẽ mở cửa.
Bé gái này là người duy nhất ở nơi này không gào lên “Các người thật quá đáng”. Tôi vội chạy lại gần, bế nó lên, lùi lại sau lưng Cửu Quyết.
– Lùi lại thêm chút nữa! – Cửu Quyết quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt khẽ cười – Nếu vận hết sức lực vẫn không thể mở được cánh cổng này, thì cô hãy đập vỡ thực thân của tôi, bên trong có một viên nội đan, tuy nó không giúp được cho cô là bao, nhưng ít nhất có thể khiến cô mạnh mẽ hơn lúc này cả chục lần. Nhớ kỹ đấy!
– Cút đi! Nói năng linh tinh cái gì thế! – Lòng tôi chợt thắt lại, tôi quát lớn – Anh tập trung mở cổng cho tôi!
Cửu Quyết cười cười, quay người đi, hít vào một hơi thật sâu.
Bé gái nằm trong lòng ôm chặt lấy tôi, run cầm cập, vẫn khóc gọi mẹ.
– Nín đi nào, mẹ cháu chốc nữa sẽ tới tìm cháu! – Tôi vụng về vỗ lên lưng nó.
– Nói dối! – Đứa bé đột nhiên nín bặt, ngẩng đầu lên, bằng cái giọng non nớt của trẻ con, chầm chậm cất tiếng – Các người thật quá đáng!
Tôi giật bắn mình, lập tức thả tay buông đứa bé xuống.
Nó ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên, cười khanh khách với tôi, chạy thẳng đi, đứng ở một chỗ cách xa tôi, lắc lắc bàn tay đang nắm chặt, sau đó vẩy thật mạnh xuống.
Một luồng sáng rất khó nhận ra lóe lên trong tay cô bé. Lúc này, tôi mới nhìn thấy, thứ đang nắm chặt trong tay đứa bé là một sợi bạc không to hơn sợi tóc là mấy.
Trên đỉnh đầu tôi vang lên những tiếng kim loại vỡ tan, rơi đổ loảng xoảng, sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, thấy trên trần nhà, ba sợi dây xích bằng kim loại treo chiếc đèn chùm khổng lồ màu hoa hồng hình chiếc bát đã đứt mất hai sợi, khiến cho “cái bát lớn” này chốc lát đã lộn ngược trở xuống một dòng chất lỏng màu hổ phách tỏa khí đen sì chảy thẳng xuống, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trên đỉnh đầu tôi.
Trong dòng chất lỏng đang trút xuống như thác đổ, có vô số khuôn mặt người khủng khiếp đang chèn ép lẫn nhau, đang nhào lộn, những cái lưỡi thò ra từ trong miệng tõe ra thụt thò như lưỡi rắn.
Tôi sẽ bị nung chảy. Đây là ý nghĩ duy nhất. Nhưng chân tôi giống như bị dính chặt lên mặt đất, không thể nhúc nhích được một ly, cũng lại là trò quỷ của đứa bé gái kia.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai cái bóng vừa giống rắn lại vừa giống rồng, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt không hề nổi bật, bay vọt tới bên tôi, đan vào nhau thành một hình chữ thập khổng lồ quay vùn vụt trên đỉnh đầu tôi. Tất cả những chất lỏng đổ xuống đều bị hút vào trung tâm của hình chữ thập trong những tiếng ù ù không ngớt, không một giọt nào rớt xuống đất, lại càng không hề dính lên người tôi.
Chưa đây năm giây, trên đỉnh đầu không còn bất cứ động tĩnh gì, tôi ôm đầu ngồi trên nền nhà, chỉ nhìn thấy hai con giun đất khổng lồ rơi đánh oạch xuống trước mắt tôi, cơ thể bị ăn mòn thành một màu đỏ ối, từ trong ra ngoài không còn miếng thịt nào nguyên vẹn, khói đen ngùn ngụt bốc ra từ hai thân thể đã hoàn toàn không còn dấu hiệu của sự sống.
– Cô chủ, tôi muốn tăng lương!
– Cô chủ, không phải là tôi ăn vụng!
– Cô chủ, cô chẳng khác nào bà chằn!
– Cô chủ… Cô chủ…
Khuôn mặt của gã béo và gã gầy, và cả những giọng nói luôn khiến tôi chán ghét, bất chợt dội thẳng vào trí não tôi.
Gã béo và gã gầy, đã chết rồi!