Tuy tôi chỉ là một yêu cây, nhưng tôi cũng thuộc chòm sao Xạ Thủ.
Tôi nghĩ, mỗi một người chúng ta, hoặc là mỗi một yêu quái,
đều cần có lòng dũng cảm thực sự.
DẪN
Tôi giật mình choàng tỉnh bởi những tiếng gào rú liên hồi kỳ trận của gã béo và gã gầy.
Mặt trăng đã bị mây che khuất một nửa, nhuộm thành một sắc đêm mờ mịt, khóm hoa dành dành trong vườn sau bị một sức mạnh dã man nào đó giẫm đạp đến tan tác ngả nghiêng. Dưới mái hiên nhà bếp, chồng chất một đống ngói rêu phủ xanh rì đã vỡ tan tành. Gã béo và gã gầy kinh hoàng tột độ co rúm trong góc tường, gã gầy ra sức rúc vào sau lưng gã béo, vừa rúc vừa đẩy, vừa đẩy vừa gào lên:
– Thằng béo ngon hơn! Thằng béo ngon hơn!
Tôi sửa sang lại chiếc mũ xộc xệch trên đâu, nhìn kỹ cái đống thù lù đang đứng trên khoảng đất trống ở sân sau…
Một con sư tử.
Sống nguyên.
Nó đứng cách tôi chưa đầy ba mét, thân hình khổng lồ với những đường nét tuyệt mỹ nhất trong lịch sử điêu khắc, điềm tĩnh, rắn rỏi, bất động như một quả núi, bờm lông dài bay phất phơ trong gió đêm, lên xuống nhịp nhàng, kín đáo hiển lộ sự ngang tàng và bá đạo của chúa tể loài muông thú.
Bộ lông sư tử óng ánh như vàng ròng, đầy ắp trong hai con mắt của tôi.
Sắc đêm mờ đục không làm giảm bớt vẻ rực rỡ của nó. Nếu giữa ban ngày với ánh nắng chan hoà, thì thằng cha khổng lồ kia còn bắt mắt đến mức độ nào.
Trong mắt một yêu cây mê vàng đến điên cuồng như tôi, nó không phải là một con sư tử, mà chính xác là một đống vàng di động biết hít thở.
Đôi mắt con sư tử còn hút hồn hơn cả những viên thuỷ tinh núi lửa lấp lánh nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cái màu đen tuyền sâu thẳm ấy mang sức mạnh của một vực xoáy, dường như có thể hút lấy hồn phách của bất cứ người nào đối diện với nó vào một khoảng hư vô không đáy.
Là một yêu cây tạm được cho là hiểu rộng biết nhiều, từng gặp vô số kỳ nhân dị vật, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, con sư tử này khiến ngay cả tôi cũng phải nhìn đến ngây người.
Một con sư tử đẹp đẽ đến nhường này, sắc lông rực rỡ như vàng mười, đôi mắt đen bóng như thuỷ tinh núi lửa, a, chẳng lẽ nó là…
Gượm đã, tạm thời không bàn tới lai lịch của nó, cửa tiệm Không Dừng của tôi chỉ là một tiệm bánh ngọt, tôi không hề có ý định cải tổ nó thành vườn thú.
Tiệm của tôi chỉ hoan ngênh khách tới thưởng thức bánh ngọt, uống trà Phù Sinh, chứ không chào đón một con sư tử, lại còn là một con sư tử lỗ mãng từ trên trời rơi xuống giữa đêm khuya, đạp vỡ mái ngói nhà tôi, giẫm nát hoa trong vườn nhà tôi.
Con sư tử đang bất động đột nhiên lúc lắc cái đầu, cái bờm vàng óng giống hệt như vầng mặt trời đang toả nắng. Hình như nó đang hít vào thật sâu, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó tiến từng bước, từng bước tới gần tôi.
Bộ mặt sư tử mỗi lúc một thêm rõ nét, thậm chí tôi đã có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của tôi trong hai con mắt nó. Từng đợt khí nóng phả ra từ mũi, khiến làn da tôi rát rạt.
Cảm giác bị một con sư tử sống sờ sờ áp sát chẳng hề thú vị, cũng chẳng hề lãng mạn.
Từ trong ánh mắt lạnh băng băng của con sư tử, tôi không thể nhận ra được ý đồ thực sự của nó, mà chỉ nhìn thấy một sự nôn nóng được khoác lên lớp áo nguy hiểm, cùng với một sự khẩn cầu.
Nó mỗi lúc một gần.
Sau lưng tôi, gã béo cắm cổ bỏ chạy như chuột lũi, hét lớn:
– Cô chủ gắng bám trụ, bọn tôi sẽ giúp cô gọi 110, 119 hoặc 120!
Mặt trăng bị tầng mây che khuất hoàn toàn, chút tia sáng le lói trên bầu trời tắt hẳn…