Đây là lần thứ ba tôi vớt cái con bé ngốc nghếch bị bọn trẻ trong làng ném xuống nước từ sông Nghênh Nguyệt lên.
Tấm váy đỏ rực như ráng chiều của cô bập bềnh trong làn nước sông lạnh lẽo, thực giống như một đóa hoa đang nở rộ.
– Đưa tay cho tôi! – Tôi nhảy xuống sông, kéo lấy tay cô.
Cô nằm sấp trên bờ, ho dữ dội, phun ra mấy ngụm nước sông.
Tôi biết cô gái này. Cô sống ở ngôi làng ngay dười chân núi, nhà mở một quán rượu nhỏ. Tôi thường đến quán này mua rượu cho sư phụ. Lần nào cũng là cô ấy, giẫm chân lên chiếc ghế đẩu, múc ra thứ rượu ngon thơm ngào ngạt trong cái vò cao hơn cả người cô, cẩn thận rót vào bình rượu của tôi, sau đó còn lấy khăn lau sạch bình rượu, rồi mới đưa lại cho tôi.
Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi trên núi, được cha mẹ hiện tại nhặt về nuôi. Bọn họ không hề yêu quý cô, lúc nào cũng răn đe quát nạt.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy ông bố nuôi lực lưỡng cầm gậy đuổi đánh cô, chỉ vì khi kiểm tra sổ sách, phát hiện ra cô thiếu hai phân bạc trắng tiền rượu. Tôi thấy cô vừa né đòn vừa cầu xin, trên khuôn mặt đỏ bừng đầm đìa nước mắt.
Sau đó, mỗi lần đi mua rượu, tôi đều vứt cho cô số bạc thừa ra rất nhiều so với khoản tiền rượu. Dù sao sư phụ cũng không bao giờ để ý tới tiền nong, luôn cho tôi rất nhiều rất nhiều ngân lượng.
Thế nhưng con bé ngốc nghếch ấy lại luôn đuổi theo tôi, trả lại toàn bộ số tiền thừa cho tôi, không thiếu một cắc, thật thà đến mức chỉ khiến người ta muốn dần cho một trận.
Tôi vỗ vỗ vào tấm lưng ướt sũng lạnh giá của cô, đợi cô hết hổn hển, mới hỏi:
– Này, tôi tên là Thấu, cô tên gì?
– Tôi tên là Bất Ngữ!
Dần dần, tôi biết được lý do cô ấy bị mọi người ghét bỏ, bởi vì cô thường xuyên nói với người trong làng những câu đại loại như: “ngày mai khi đốn củi anh sẽ chặt vào tay đấy”, “đến đêm nhà chú sẽ có hỏa hoạn, con trai sẽ bị bỏng”, hơn nữa, hễ nói là đúng. Người trong làng không những coi cô là quái vật, chẳng ai thích cô, mà thậm chí còn có kẻ hung hăng muốn đuổi cô ra khỏi làng. Nhưng bố mẹ nuôi của cô lại không muốn mất đi một con nô tỳ miễn phí, nên tìm đủ mọi cách để giữ cô lại.
Thế nhưng, sau khi cô thật thà nói với người trong làng rằng: “Ba ngày sau, cả làng sẽ bị thiêu hủy bởi một đám cháy lớn, người chết vô số”, cô đã bị những người dân đùng đùng giận dữ, vừa đánh vừa chửi đuổi ra khỏi làng. Bọn họ chửi mắng cô là miệng quạ độc địa, là sao quả tạ, chỉ biết nói chuyện xúi quẩy, bắt cô cút đi càng xa càng tốt, nếu còn dám quay về làng sẽ đánh cho què chân.
Ba ngày sau, một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi toàn bộ ngôi làng đông đúc thành một đống tro tàn, xác người chết cháy chất thành một trái núi nhỏ.
Trong mùi khét lẹt sặc sụa khắp nơi, tôi nắm tay Bất Ngữ, đi tới trước mặt sư phụ. Khi sư phụ nhìn thấy Bất Ngữ đang khép nép đứng bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy rành rành trong đôi mắt lúc nào cũng khép hờ của ông chợt lóe lên một tia sáng khác thường.
Bất Ngữ trở thành tiểu sư muội của tôi.
Các sư huynh, sư đệ trước đây của tôi đều không phải là con người. Bọn họ có người là hồ ly giống tôi, có người là yêu cá, còn có người là sơn tinh. Sư phụ tôi là thần của núi Nghênh Nguyệt, là một ông lão trung niên hiền từ, biết rất nhiều phép thuật thần kỳ, dạy cho bọn yêu quái sinh ra trong rừng núi như chúng tôi những đạo lý như “bao dung tất sẽ lớn”, “quân tử khiêm nhường”, bảo ban chúng tôi phải đối xử tốt với mọi thứ xung quanh. Sư phụ dạy bọn tôi cách cưỡi mây đạp gió, sắp đặt nơi ăn chốn ở êm ấm chu toàn. Cuộc sống trong núi Nghênh Nguyệt giống như một đại gia đình, các sư huynh, sư đệ, sư muội, khi luyện võ công, khi đánh cờ, khi học cầm kỷ thi họa, cả ngày vui vẻ bên nhau.
Trước khi gặp sư phụ, bọn tôi ngày nào cũng sống rất khổ sở. Kẻ thì bị đạo sĩ truy sát, cả ngày sống trong sợ hãi; người thì tầm thường bất tài, tới cơm ngày ba bữa cũng không đủ no. Đối với tôi, sư phụ còn có ơn cứu mạng. Người đã mua tôi lại từ tay một gã thợ săn, nếu không có người, tôi đã trở thành một tấm thảm da cáo dưới tay lão già đó rồi.
Tôi là một con hồ ly rất dễ hài lòng. Sau khi gặp được sư phụ, cuối cùng tôi cũng đã tin rằng thế giới này không khủng khiếp tới mức không có lấy một người tốt bụng, như đồng loại của tôi thường nói. Tôi hy vọng cuộc sống như thế này có thể kéo dài mãi mãi. Sau khi Bất Ngữ tới bên tôi, niềm hy vọng ấy càng thêm mãnh liệt.
Bất Ngữ thân thiết với tôi nhất. Từ sau khi vào trong núi, cô luôn đi theo tôi giống như một cái đuôi nhỏ bé, cùng tôi luyện phép thuật, cùng nô đùa trong rừng. Điều đáng quý nhất là cô không bao giờ nói dối. Từ khi cô tới, ai ăn vụng đồ ăn trong nhà bếp, ai trốn xuống núi đi chơi nhờn, chỉ cần sư phụ hỏi đến, cô lập tức có sao nói vậy, khiến cho các sư huynh đệ rất bực dọc. Cô vẫn nói những câu kiểu như: “Hôm nay xuống núi, chắc chắn anh sẽ ngã xuống sông” với mọi người, nhưng bọn tôi không giống như đám dân làng kia, bọn tôi không những không nổi giận, mà còn sẽ đánh cược một cách vô duyên với nhau, xem lời cô nói có linh nghiệm hay không. Kết quả, không lần nào không ứng nghiệm.
Lâu dần, bọn tôi bắt đầu nghi ngờ thân thế thực sự của cô ấy. Bọn tôi biết, sự phụ trước nay chưa bao giờ nhận đệ tử là con người.
Nhiều năm sau, đám đệ tử chúng tôi đều đã trở thành những công tử anh tuấn, và Bất Ngữ cũng biến thành một thiếu nữ kiểu diễm xinh tươi như hoa như ngọc. Trong tiệc mừng thọ năm ấy, sư phụ rất hài lòng ngắm nghía chúng tôi, đồng thời cũng đã thỏa mãn cho trí tò mò nhiều năm nay của chúng tôi. Người nói, nguyên thân của Bất Ngữ là một bông hoa Sấm.
Hoa Sấm sinh ra trên vách núi cao nhất bên bờ biển Tây U Minh Hải, một trăm năm nở hoa một lần, một bông hoa ba cánh, sắc đỏ rực như máu. Ăn được cánh hoa của loài này có thể nhìn thấy trước tai họa của người khác, nên mới có tên là hoa Sấm, tức là loài hoa sấm truyền. Một khi hoa Sấm hấp thụ được tinh hoa của trời đất, có duyên tu luyện thành hình người, không những báo trước được tai họa của người khác, mà còn dự đoán được tuổi thọ của con người. Nếu lấy da của người này, kết hợp với pháp thuật bí mật, có thể hình thành loại độc chú vô địch trong thiên hạ, người nào trúng phải chắc chắn mất mạng.
Trong mắt chính đạo, loài hoa này là một vật xui xẻo.
Các sư huynh đệ khác vô cùng kinh dị, đưa mắt nhìn nhau, thì thào bàn tán.
Trong bữa tiệc mừng thọ hôm đó, Bất Ngữ trầm mặc hơn bất cứ lúc nào. Trước đó, cô không hề hay biết về thân thế của mình, thậm chí đến cả cha mẹ là ai cũng không biết. Cũng có thể, cô không hề có cha mẹ, chỉ là một bông hoa Sấm vô duyên vô cớ tu luyện được thành hình người, vô duyên vô cớ lưu lạc đến núi Nghênh Nguyệt. Nhất là câu “vật xui xẻo” chẳng khác nào một nhát gậy vô hình, đánh cho cô không ngẩng đầu lên nổi.
Tôi ngồi bên cạnh, âm thầm nắm chặt lấy tay cô. Tôi cực ghét cái bộ dạng suy sụp từng chút một của cô. Tôi chỉ có thể dùng cách này, giữ lấy cô, không để cô tiếp tục rơi xuống.
Ngày hôm sau, tôi lật giở những cuốn sách viết tay cũ kỹ ghi chép về các loại yêu ma trong phòng sách, thấy đoạn cuối cùng trong phần viết về hoa Sấm có một câu…
“Hoa Sấm, hoa Sấm, một lời thành tiên tri. Ngược lại, ngược lại, hoa tàn người sống.”
Tôi hỏi sư phụ câu này có nghĩa gì.
Sư phụ thở dài, nói:
– Hoa Sấm không bao giờ nói dối. Nó có thể phán đoán chính xác về tai họa mà một người gặp phải. Thế nhưng, phàm việc gì cũng có tính hai mặt. – Sư phụ tỉa bỏ những chiếc là khô trong chậu câu, nói tiếp – Bất Ngữ có thể nhìn thấy tuổi thọ của một người còn lại bao nhiêu. Ví dụ như, nó nói thật với một người rằng, anh chỉ có thể sống được mười năm hay ba ngày nữa, thì sự thực này ngay cả thánh thần cũng không thể thay đổi. Nhưng, nếu nó nói dối, nói với đối phương rằng, anh còn có thể sống năm mươi năm, thì tuổi thọ người đó sẽ lập tức được thay đổi, anh ta thực sự có thể sống thêm năm mươi năm nữa. Tuy nhiên, hành vi trái với bản tính này sẽ bị trừng phạt, bông hoa Sấm nói dối sẽ bị rụng mất một phần cánh hoa. Nếu là Bất Ngữ, cũng có nghĩa là, nó sẽ bị mất đi một phần máu thịt. Nó giúp người khác kéo dài càng nhiều tuổi thọ, thì máu thịt mất đi cũng sẽ càng nhiều, cho tới khi không còn lại chút nào, tiêu tan như mây khói. Cho nên, từ xưa tới nay, những phù thủy muốn có được hoa Sấm, có một số muốn dùng cánh hoa của nó để chế thành lời nguyền hại người, số còn lại muốn dùng phương pháp bí mật để bào chế cánh hoa thành tiên dược kéo dài tuổi thọ.
Cuối cùng, tôi đã hiểu được hàm nghĩa của câu “hoa tàn người sống”.
Đêm trăng hôm đó, tôi cùng cô vai kề vai nằm trên đỉnh núi, cùng đắm mình dưới ánh trăng trong vắt mênh mông, đem lại cho chúng tôi một miền thế ngoại đào viên êm ả tạm thời.
– Bất Ngữ… – Tôi nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh giữa trời – Đồng ý với tôi một chuyện, được không?
– Không phải anh định cầu hôn em đấy chứ? – Cô dựa đầu vào vai tôi, cười khúc khích.
– Đó là việc thứ hai em phải nhận lời. – Tôi ngồi thẳng dậy, cũng kéo cô ngồi lên – Thế nhưng, việc thứ nhất còn quan trọng hơn.
– Anh nói đi! – Thấy tôi nghiêm túc, cô ấy không còn cười đùa nữa.
– Vĩnh viễn, không bao giờ được nói dối! – Tôi nhấn mạnh từng chữ – Hãy hứa với tôi!
– Em vốn dĩ không bao giờ nói dối mà! – Cô ngạc nhiên nói.
– Hứa với tôi, bất cứ lúc nào cũng không được nói dối! – Tôi lặp lại thêm một lần nữa, nắm chặt lấy tay cô – Em hãy thề đi!
Khuôn mặt mịn màng của cô dịu sàng tỏa sáng dưới ánh trăng, nhìn vào một tôi ngang bướng như đứa trẻ, khẽ gật đầu:
– Được, em đồng ý với anh, bất kỳ lúc nào, cũng sẽ không nói dối. Nếu làm trái lời, em sẽ phải lìa xa anh trăm năm, mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Tôi ôm cô vào lòng, thân hình mềm mại và ấm áp ấy đem lại cho tôi một niềm say mê vĩnh cửu không bao giờ phai nhạt.
– Thấu, em thật là xui xẻo… Em thường hồi tưởng lại, trận hỏa hoạn trong làng năm ấy, nếu như em không nói, phải chăng nó sẽ không xảy ra? Hoặc là, nếu như em chưa bao giờ xuất hiện trong ngôi làng đó, thì mọi người sẽ không phải gánh chịu tai họa khủng khiếp này… – Cô thì thầm bên tai tôi.
– Em không phải là vật xui xẻo. – Tôi ôm cô chặt hơn nữa – Từ nay về sau, nếu kẻ nào dám mượn cớ này để làm hại em, ta sẽ bắt hắn trả lại gấp mười! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, em chỉ là nói ra sự thực, thế nhưng phần đông con người lại không muốn nghe sự thực. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
– Thấu… Anh thật tốt với em. Chúng ta hãy thành thân, được không? Chỉ có như vậy, em mới có thể cho anh biết rằng, em cũng rất tốt với anh.
Cô lúc nào cũng thực thà như thế.
Tôi cười:
– Được!