– Tôi kể xong rồi! – Thương Đồng Khải chau tít đôi mày – Hôm đó, tôi tỉnh lại trong một công trường bỏ hoang bên ngoài khu biệt thự, trên mình đầy máu, nhưng đều không phải là máu của tôi. Đồ Đồ nằm ngay bên cạnh tôi, trên đôi vây có một vết thương rất sâu. Dù tôi dùng thứ thuốc gì, tìm bác sĩ tốt đến đâu, vết thương của cô ấy cũng không thể chữa lành. Hơn nữa, thân hình cô ấy ngày càng nhỏ lại. Cô ấy cũng không nói chuyện được nữa, hoàn toàn giống như một con cá bình thường, thậm chí không hề nhận ra tôi. Tình trạng này đã kéo dài một tháng. Còn nữa… – Cậu ta lặng đi một thoáng, giọng nói càng thêm trầm nặng – Huyền đã mất tích một tháng rồi. Tôi phái hàng vạn người đi tìm cũng không tìm thấy tung tích của anh ta.
– Gần đây, cậu còn có cảm giác cứ tới gần nửa đêm lại thấy mệt mỏi buồn ngủ nữa không? – Tôi hỏi một câu hỏi lạ lùng.
– Không! – Thương Đồng Khải tỏ ra bất mãn trước câu hỏi không ăn nhập gì của tôi – Từ sau buổi sáng hôm đó, đêm nào tôi cũng thức trông Đồ Đồ.
– Vậy sau đó, hẳn là không còn kẻ xâm phạm nào tới quấy nhiễu hai người nữa? – Tôi đặt tách trà xuống, nói một cách chắc chắn.
– Sao cô biết? – Cậu ta cảm thấy rất đỗi nghi hoặc trước lời khẳng định của tôi.
– Cậu thực sự muốn cứu Đồ Đồ? – Tôi vẫn không hề đếm xỉa tới những câu hỏi của tên nhãi này. Tôi chỉ hỏi người khác chứ không cho người khác cơ hội hỏi tôi.
– Đương nhiên! – Giọng Thương Đồng Khải cao hơn đến một quãng tám – Không thì tôi cần gì phải tới đây nói nhiều lời thừa thãi với cô đến thế!
– Giơ móng vuốt ra! – Tôi ngồi thẳng người dậy, đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Thương Đồng Khải ngây người nhìn tôi, bất động.
– Tôi bảo cậu giơ tay ra! – Tôi không chút khách khí, trừng mắt nhìn cậu ta.
Cậu ta chần chừ một lát, rồi cũng đưa tay phải ra trước mặt tôi.
Tôi rút ra một cây bút đánh dấu, viết sồn sột lên lòng bàn tay cậu ta một từ.
Thương Đồng Khải rụt tay về xem, ngờ vực hỏi lại:
– Từ bỏ?
– Huyền cơ của rất nhiều sự việc trên thế gian, chỉ nằm trong hai chữ “từ bỏ”. – Tôi đứng dậy, vươn vai một cái – Này cậu nhóc, cậu cần phải trưởng thành, sau đó mới thấu hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.
– Tôi không hiểu cô đang nói gì! Thứ tôi muốn tìm là nguồn nước tinh khiết nhất! – Thương Đồng Khải giận dữ đứng lên, dường như cảm thấy mình bị bỡn cợt.
– Cậu yêu Đồ Đồ? – Tôi lại hỏi, không hề đếm xỉa tới sự giận dữ của cậu ta.
– Đương nhiên! – Cậu ta trả lời dứt khoát.
– Cậu định nghĩ thế nào là yêu? – Tôi hỏi tiếp.
– Giữ cô ấy ở lại bên tôi, bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy chịu bất cứ tổn hại gì! – Cậu ta lập tức đáp lời.
Tôi cười hỏi:
– Chỉ có vậy thôi sao?
– Còn cần gì nữa? – Giọng Thương Đồng Khải đầy mùi thuốc súng.
Tôi thở dài thườn thượt, lắc đầu:
– Thương Đồng Khải, cậu chỉ là quá cô đơn, sợ mất mát. Cậu tưởng rằng thứ cậu dành cho cô ấy là tình yêu. Nhưng kỳ thực, đó chỉ là ham muốn của riêng cậu.
– Cô thì biết cái quái gì! Chỉ nói bừa! – Thương Đồng Khải không chấp nhận, khuôn mặt tuấn tú đỏ phừng phừng.
– Cái gì mới là tình yêu, thực ra, bên cạnh cậu đã có người thị phạm tốt nhất! – Tôi chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Trước khi quay người bỏ đi, tôi khẽ cười với cậu ta – Thứ nước tinh khiết nhất luôn tồn tại trong ký ức của cậu. Suy nghĩ kỹ lại đi, hình như có một năm nào đó, trên một bờ biển ở đâu đó, có một đứa trẻ ngây thơ, vì được người ta tặng cho một món quà sinh nhật mà cảm động đến rơi nước mắt. Hơn nữa, đứa trẻ năm ấy còn thấu hiểu được ý nghĩa đích thực của hai chữ “từ bỏ” hơn là cậu ta bây giờ.
Cuối cùng, tôi liếc nhìn con cá trắng đang nhả bong bóng trong bể nước, thầm nghĩ, chắc hẳn nó sẽ được sống, Thương Đồng Khải có lẽ không phải là một tên ngốc không có đầu óc.
– Yêu quái, cô không sợ tôi dỡ cửa tiệm của cô ư? – Thương Đồng Khải gầm lên sau lưng tôi.
– Cậu dám dỡ cửa tiệm của tôi, tôi sẽ dỡ bộ xương mèo của cậu. – Tôi ngoảnh nhìn cậu ta, nở nụ cười duyên dáng. Họ Thương Đồng nhà cậu là người giàu nhất nước này thì đã sao, là vua của giống yêu mèo thì đã sao, ông nội của ông nội của ông nội cậu ngày xưa cũng từng bắt chuột cho ta đấy!