Huyền cơ của rất nhiều sự việc trên thế gian,
chỉ nằm trong hai chữ “từ bỏ”.
Chỉ sau khi đã trưởng thành,
mới thấu hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.
DẪN
Tôi bị uy hiếp cơ đấy! Đường đường là một yêu cây ngàn năm tuổi!
Người ngồi đối diện phía bên kia bàn, da dẻ mịn màng, mắt thanh mày tú, nghiêng đầu nhìn tôi như một quý tộc, hàng tóc mái xéo xuống che khuất một nửa con mắt, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng. Đáng tiếc, bộ đồng phục học sinh trung học màu đen đã bán đứng sự chững chạc giả tạo của cậu ta.
– Tìm cho tôi thứ nước tinh khiết nhất trên thế giới! – Mười phút trước, cậu ta đưa mắt đánh giá tiệm bánh ngọt tên gọi Không Dừng của tôi, trong đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ta chỉ có một vẻ khinh khỉnh – Tìm được, ngoài tiền công, tôi sẽ cho cô thêm mười cửa hiệu, tiệm nào cũng lịch sự gấp mười lần cái tiệm rách này của cô.
– Tìm không được thì sao? – Tôi lịch thiệp ngồi bắt chéo hai chân, thổi dạt một mảnh lá trà nổi bập bềnh trên lớp nước trà màu lục biếc, âm thầm nguyền rủa thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày kia n lần.
– Thì tôi sẽ dỡ tiệm của cô! – Cậu ta cầm miếng bánh sữa khoai môn trên đĩa lên, chau mày ngửi ngửi, rồi quăng trở lại.
Khi tôi dùng hai chữ “tiễn khách” để thể hiện sự vĩ đại kiểu “phú quý không dâm dật, uy vũ không khuất phục” của bản quán, hai gã làm thuê kiêm bảo vệ, gã béo và gã gầy, đang rỏ dãi đi quanh ngắm nghía chiếc xe Maserati đang đỗ ngoài cửa tiệm. Gã gầy còn lôi máy tính ra, cắm cúi tính toán xem với đồng lương của gã, phải tích cóp bao lâu mới đủ mua chiếc xe này.
Tôi gầm lên quát hai thằng cha mất mặt này cút vào trong bếp.
– Theo thông tin mà tôi có được, cô thích nhất là tiền! – Hắn như điếc trước lệnh đuổi khách, nhướng mắt nhìn tôi – Cô không có lý do từ chối! – Cuối cùng, hắn uống một ngụm trà do tôi hãm, rõ ràng đã chau tít mày lại, chỉ muốn nhổ ra, song lại gắng gượng nuốt, lên mặt cười nhạt.
– Việc mà gia đình tôi muốn làm, chẳng có gì là không làm được. Việc này chắc cô cũng biết!
Tôi cũng cười nhạt, hừ mũi giễu cợt. Tôi biết cậu ta tên là Thương Đồng Khải. Đương nhiên, tôi cũng biết lai lịch nhà Thương Đồng. Nhưng thế thì đã sao? Uy hiếp một yêu quái lão luyện như tôi là sai lầm. Người trẻ tuổi rất hay phạm phải sai lầm kiểu này.
– Tôi thích tiền, nhưng tôi không ưa cậu. Thế nên, cửa ở đằng kia! – Tôi đứng dậy bỏ đi, bộ dạng cực kỳ dứt khoát.
Tiểu quỷ, dám so gan với ta!
Tôi đột nhiên nghe thấy đằng sau “bịch” một tiếng trầm trầm. Ngoảnh lại, Thương Đồng Khải đã quỳ một gối xuống đất.
– Cầu xin cô hãy cứu cô ấy! – Trong hành vi hạ mình cầu xin, lộ rõ sự nhẫn nhục đầy miễn cưỡng.
Trên mặt bàn ngăn cách giữa tôi và cậu ta, ngoài trà và bánh ngọt, còn có một bể cá nhỏ. Trong bể thuỷ tinh trong suốt, một con cá trắng muốt đang dập dờn những đuôi và vây đẹp như diềm đăng ten, chậm rãi bơi qua bơi lại.
Nước trong bể có màu hồng nhạt. Khi Thương Đồng Khải mang nó vào đây, nước còn trong suốt. Trên vây bên trái của con cá có một vết thương, máu rỉ rỉ ứa ra, tan vào trong nước.
– Tôi đã dùng loại thuốc đắt tiền nhất, tìm đến những chuyên gia hàng đầu thế giới, vẫn không chữa khỏi cho nó được! – Đôi mắt tuyệt đẹp của Thương Đồng Khải phủ lên một màn sương tuyệt vọng, ngón tay di chuyển trên bể cá đầy vẻ đau đớn – Vết thương của nó không thể liền miệng. Có người nói với tôi, phải dùng thứ nước tinh khiết nhất mới có thể cứu được nó!
– Chỗ tôi có cả một thùng nước tinh khiết, nếu thích hãy cứ mang đi! – Ánh mắt của tôi rời khỏi bể cá, hướng vào chiếc máy nước uống đặt ở góc tường, bộ dạng chắc chắn đáng ghét hơn thái độ uy hiếp của cậu ta lúc nãy cả trăm lần.
– Cô… – Cậu ta ngẩng phắt đầu lên, nắm tay chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, khuôn mặt trắng trẻo đỏ rần lên như quả cà chua, tức giận đến cực độ nhưng lại không thể bộc phát.
Nhãi con, ta không dằn vặt được ngươi chắc? Tôi độc ác giơ ra một chữ V thắng lợi trong lòng.
– Đứng lên đi! – Tôi đắc ý thu lại sự tàn độc của một mụ phù thuỷ, vòng qua chiếc bàn, đỡ lấy cánh tay của cậu ta, mỉm cười mà nói – Hay là vừa uống trà, vừa kể chuyện cho tôi nghe. Về cậu, về con cá.