Anh luôn chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, kéo một nửa rèm, để ánh nắng bên ngoài ùa vào, nhưng lại không chiếu tới mình. Ngồi lọt thỏm trong chiếc sô pha êm ái, anh cầm sách lên, lim dim đôi mắt nhỏ dài với con ngươi màu tím, những mái tóc nâu sẫm mềm mại ép sát vầng trán, trông chẳng có gì khác biệt so với những người bình thường đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi. Càng là những sát thủ giết thuê đẳng cấp, cuộc sống thường nhật lại càng đơn giản.
Khi người phụ nữ đó tới tìm anh, anh chỉ hỏi ba câu theo thường lệ. Thời gian, địa điểm. Đối tượng. Đối với Khô Nguyệt, làm sát thủ chẳng có gì khác biệt với viết văn, quan trọng nhất chỉ có ba điểm này. Những thức khác, anh không quan tâm.
Bao nhiêu năm qua, những yêu quái chết trên tay anh nhiều không đếm xuể, số tiền thù lao đổi lại cũng nhiều vô kể, phần lớn đã được anh tiêu xài hết, để mua nhà ở khắp mọi nơi trên thế giới, căn hộ chung cư, biệt thự, nhà riêng, chẳng khác gì trẻ con mua kẹo. Chỉ có điều, anh chưa bao giờ tới ở những căn nhà đó, cứ bỏ không cho chúng phủ đầy bụi bặm theo tháng năm.
– Sau khi lấy được cái hộp đó, giết chết hắn! – Dưới vành mũ nhung đen, người phụ nữ chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi môi xinh đẹp tô một màu sơn rực rỡ, đẩy nguyên một túi kim cương tới trước mặt anh – Đây là một nửa tiền công.
Địa điểm: Nguyệt Thành, khu SWORD.
Thời gian: trong vòng ba tháng.
Đối tượng: Cận Phi Vũ
P/s: Trước khi giải quyết mục tiêu, đoạt lấy chiếc hộp gỗ đào chạm hoa trong tay hắn, phải đảm bảo nguyên vẹn (chi phí tính ngoài).
Khô Nguyệt nhanh chóng viết nhanh mấy câu vào sổ ghi chép.
– Khi giết những con yêu quái này, anh có thấy đau lòng không? – Người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, để lộ sống mũi cao thanh tú, và nụ cười sâu xa bên khóe miệng.
– Khi thuê tôi giết họ, cô có thấy đau lòng không? – Anh hỏi ngược lại.
– Ha ha! – người phụ nữ nhấp một ngụm Lafite trong ly – Tại sao anh lại làm sát thủ?
– Tôi sẽ giao hàng đúng giờ. – Anh không buồn nhìn cô, lật soàn soạt những trang sách trong tay.
Người phụ nữ cười khẽ, lấy ra một tờ tiền, đặt lên bàn:
– Được thôi, ly rượu này tôi mời anh. Chờ tin tốt lành của anh!
Anh khẽ gật đầu, nghe thấy tiếng giày cao gót của cô gõ trên mặt sàn, dần dần mất hút. Chỗ cô vừa ngồi khi nãy lưu lại một mùi hương nhàn nhạt, rất đặc biệt, phảng phất trong không khí, rớt vào trong ly rượu sáng loáng.
Khô Nguyệt gấp sách lại, rời khỏi quán bar.
Nguyệt Thành, thành phố vùng biên cương xa xôi ấy cách thành phố nơi anh đang sống rất xa rất xa. Trước khi đi tới đó, anh cần phải ngủ một giấc cho tử tế.
Chỉ có trong giấc mơ, anh mới thực sự an toàn và hạnh phúc.