Lẽ nào hắn ta đã chọn một trường khác? Hay là không hợp thuỷ thổ mà ngã nước ốm rồi? Hay là…
Wait! Mà tại sao mình lại phải nghĩ ngơi tới một kẻ chẳng hề liên quan nhỉ?
Bách Lý Vị Bộ hất tóc, ôm lấy một chồng sách, sửa lại quai đeo cặp sách, say goodbye với mấy người bạn đi ngang qua, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bước ra khỏi cổng trường.
Lần thứ ba trong cuộc đời, nhà cô lại có khách tìm tới, lần này không phải là cô gái Trung Quốc xinh đẹp năm xưa, mà là năm người Trung Quốc, một ông già tóc trắng, một đôi vợ chồng trung niên, và thêm hai người thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, đều mặc áo Tàu cài khuy giữa, vẻ nghiêm nghị không tuỳ tiện nói cười.
Bố mẹ cô tiếp đón những người này với thái độ niềm nở pha lẫn sự tôn trọng bất thường.
Nhìn những người khách ở lại liền mười ngày, vẫn không có ý muốn đi, dường như đang chờ đợi điều gì. Cô hỏi bố mẹ, đám người đó tới đây làm gì, bao giờ thì đi, bố cô chỉ nói rằng đó là họ hàng từ Trung Quốc tới du lịch, chơi chán thì về.
Thế nhưng, vào buổi tối sau hôm họ tới một ngày, khi cô lên gác xép lấy đồ, lại nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong phòng bố mẹ.
– Thế nhưng… suốt bao nhiêu năm nay, bọn họ rất an phận chừng mực. – Giọng mẹ cô rất đỗi yếu ớt.
– Cô quên mất lời nguyền đó rồi ư? Cô hãy nhìn bộ dạng của Vị Bộ bây giờ xem, cô nghĩ rằng con trai cô còn có thể chịu đựng được thêm mười năm nữa ư? Vào đêm Giáng Sinh, hoa hướng dương chín màu sẽ nở, chúng ta không còn lựa chọn nào khác! – Một giọng nói trầm nặng già nua, nhưng không cho phép phản kháng.
Bách Lý Vị Bộ tò mò dừng lại trước cửa phòng, đang định tiếp tục nghe lén, không dè cửa phòng đột ngột mở ra, người phụ nữ trung niên mặt lạnh như băng xuất hiện ngay trước mặt cô.
Cô cười ngây ngô hai tiếng, rồi biết điều đi xuống dưới nhà.
Thực ra cô chẳng hề có hứng thú tìm hiểu câu chuyện không đầu không cuối của họ. Đối với mấy vị khách không mời kia, ngoài việc khách sáo chào mấy tiếng ông, chú hay thím ra, Bách Lý Vị Bộ chẳng hề trò chuyện nửa câu với họ, chỉ chăm chăm mong bọn họ mau chóng rời đi.
Cô thực sự không thích những người này, dù rằng bố mẹ cô nói họ là họ hàng thân thích.
Rời khỏi trường học, Bách Lý Vị Bộ không quay về nhà, mà tới phòng khám bệnh ở gần đó. Khi trở ra, trong tay cô có thêm vài gói thuốc trắng trắng đỏ đỏ.
– Cô ốm à?
Tầm nhìn của cô bị một cái bóng cao lớn chắn mất hoàn toàn.
– Xuất hiện thình lình như ma thế này để tỏ ra thời thượng à? – Cô trừng mắt nhìn Sầm Khải Văn lại một lần nữa bất ngờ mọc ra trước mặt cô. Tay này hôm nay áo khoác đen, áo len đi kèm với quần jean cũng màu đen, kết hợp với vóc dàng và khuôn mặt hắn, trông ngầu như thần chết trong phim, cũng bảnh ra phết.
– Thủ tục nhập học của tôi vẫn chưa hoàn thành, tuần sau mới có thể vào học. – Anh nhún vai với vẻ bất đắc dĩ – Tôi định tới khách sạn Kaya ở khu nghỉ dưỡng Sinaia tìm người, đang hỏi đường thì nhìn thấy cô.
– Khách sạn Kaya? – Bách Lý Vị Bộ hớn hở – Gặp được tôi xem như anh may mắn. Nhà hàng mà tôi làm việc cách khách sạn Kaya chỉ năm phút bộ.
– Cô làm ở nhà hàng nào? – Sầm Khải Văn bối rối – Tôi vừa chân ướt chân ráo tới đây…
– Đi nào! – Bách Lý Vị Bộ vỗ vỗ lên vai anh – Cũng chỉ có người tốt bụng như tôi mới bằng lòng đích thân hộ tống anh tới tận nơi.
Anh nhìn vẻ mặt tinh nghịch đến khoa trương của cô, thoáng ngẩn ra một lát, rồi cười mà lắc đầu.
Thời tiết đã trở nên lạnh giá. Người đi lại trên đường ai nấy co ro trong lớp áo khoác dày sụ, hối hả về nhà.
Bách Lý Vị Bộ dẫn theo anh, dự định băng ngang qua rừng rậm Bích Lạc. Cô đã đi qua con đường này vô số lần, đó là con đường gần nhất dẫn tới khu nghỉ dưỡng.
Bước chân của hai người giẫm lên lá khô và cành cây trên con đường rừng, phát ra những tiếng lạo xạo đều đặn. Mặt trời đã lặn quá nửa xuống đường chân trời, ánh sáng trở nên ảm đạm trong khu rừng già vắng lặng.
– Cô vẫn chưa trả lời tôi, có phải cô bị ốm không? – Sầm Khải Văn vừa đi vừa hỏi.
Bách Lý Vị Bộ lắc đầu:
– Đây là thuốc lấy cho em trai tôi. Mười năm về trước nó bị ốm một trận rất nặng, sức khoẻ lúc nào cũng kém, phải uống thuốc quanh năm.
– Em trai cô bao nhiêu tuổi – Anh hỏi.
– Nhỏ hơn tôi bốn tuổi, mười ba tuổi.
– Thật tội nghiệp. – Anh bỗng tỏ ra lơ đãng.
– Nó là một cái “tủ thuốc” đáng yêu! – Cô cười, lạc quan ngẩng cao đầu – Chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho nó.
Tia sáng yếu ớt cuối cùng phía chân trời xuyên qua tán lá cây chiếu lên khuôn mặt Sầm Khải Văn, bóng tối loang lổ đã che khuất ánh mắt anh.