Thương Đồng Khải quăng điện thoại sang ghế bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cười khẩy.
– Là tin nhắn của tiên sinh phải không? – Huyền hỏi.
Tiên sinh, chính là cha của Thương Đồng Khải.
– Ừ! – Thương Đồng Khải đáp quấy quá, thản nhiên như đang nói về một người qua đường không hề liên quan – Con người này nói rằng ông ta không về nữa, việc kinh doanh ở New York có vấn đề. À, dừng lại ở hàng kem phía trước một lát.
Về hay không về, cũng đâu có gì quan trọng. Cậu không nhớ được hình dáng của mẹ mình, bởi vì bà đã qua đời vào cái ngày cậu được sinh ra. Cậu cũng không nhớ rõ hình dáng của cha mình, bởi vì ông hầu như không bao giờ về nhà.
Một tuần trước, vào sinh nhật lần thứ mười bảy của cậu, cha cậu không về. Sinh nhật năm mười sáu tuổi, cha cậu không về. Sinh nhật mười lăm tuổi, sinh nhật mười tuổi, sinh nhật bảy tuổi, trong những ngày sinh nhật mà cậu còn nhớ được, cha cậu đều không về nhà. Quay về đúng hẹn, chỉ có tiền, rất nhiều tiền, qua chi phiếu hoặc thẻ tín dụng phụ, thậm chí là nguyên một túi kim cương, nhét đầy trong tay Thương Đồng Khải.
Có tiền, chẳng phải là có tất cả? Thích món quà sinh nhật nào, có thể mua ngay thứ ấy. Một người cha thật hào phóng.
Hai viên kem thơm ngọt tinh xảo giữ trong hộp kem đặc chế được Thương Đồng Khải thận trọng đặt vào trong xe.
Đồ Đồ thích nhất là thứ kem tươi chế biến trong ngày của quán kem này. Mỗi lần ăn xong, cô đều sung sướng lộn nhào trong nước, khiến Thương Đồng Khải vui vẻ cười vang, tò mò không biết thứ cô vừa ăn là kem hay là chất kích thích.
Đồ Đồ hôm nay cũng không ngoại lệ. Không khí trong gian mật thất thoang thoảng hương vị tuyệt vời của chocolate hương vani.
Cô chép chép miệng như thể vẫn chưa thoả cơn nghiền, vừa bơi tung tăng trong bể nước, vừa nằng nặc đòi Thương Đồng Khải ngày mai phải mua ba viên kem, nhưng phải đổi thành vị khoai môn đậu phộng kèm dứa.
Thương Đồng Khải ngồi bệt trên sàn nhà phía trước bể cá, tựa lưng vào thành thuỷ tinh dày dặn, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở trường học hôm nay như chuyện cô bạn gái lớp bên gửi thư tình cho cậu, như chuyện cậu mới đọc một lần đã thuộc làu cả đoạn văn, khiến cho giáo viên ngữ văn vốn dĩ cho rằng cậu không thể thuộc lòng được lấy một đoạn đã bị giáng cú sét cháy sém đến ngoài giòn trong mềm, như chuyện trong lúc ăn trưa, nghe đám đầu bếp tán phét về ước mơ hão huyền muốn nuôi hai con lợn ở đằng sau nhà ăn.
Đồ Đồ vừa nghe vừa thích chí cười vang, sau đó vô cùng hào hứng, cùng cậu bình luận về cô bạn gái viết thư tình, về giáo viên ngữ văn cháy sém đến ngoài giòn trong mềm, cùng đám đầu bếp phét lác. Một người một cá cùng cười đến ngặt nghẽo ngả nghiêng. Không khí trong mật thất không những tràn đầy vị ngọt của kem, mà còn có sự thanh thản thực sự, cùng niềm hạnh phúc yên bình.
Thời gian nhích dần tới đêm khuya. Đồ Đồ nổi lên mặt nước, quẫy đuôi vẫy lên một chuỗi giọt nước, rơi xuống đầu Thương Đồng Khải.
– Này, đi ngủ thôi! Ngày mai cậu còn phải đi học đấy!
Thương Đồng Khải ngáp dài, rồi lắc đầu:
– Gần đây bên ngoài rất không an toàn. Tôi sẽ ở lại thêm một lúc nữa!
– Là những kẻ xâm phạm biết được tôi đang ở đây ư? – Đồ Đồ dửng dưng nhả bọt nước.
– Tôi sẽ bảo vệ cô! – Thương Đồng Khải đứng dậy, chạm đầu mũi vào thành bể – Hãy tin tôi, tôi sẽ luôn bảo vệ cô!
Đồ Đồ hân hoan bơi đến trước mặt cậu, hôn lên chóp mũi:
– Tôi biết! Tôi sẽ luôn luôn ở bên cậu!
Ánh đèn trần nhà hắt xuống mặt nước, lân quang lấp loáng, những tia sáng dịu dàng hắt lên cơ thể họ. Ngay cả bức tranh sơn dầu đối diện cũng tràn trề sinh khí, trên mặt biển xanh biếc, bọt sóng lăn tăn, dường như đang gửi gắm một mối cảm xúc khó lòng diễn tả bằng lời.
Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua, Thương Đồng Khải dụi cặp mắt mệt mỏi, nói:
– Dạo này cứ tới buổi tối là buồn ngủ, tôi đi pha cốc cà phê!
Bước trên cầu thang xoắn ốc trong toà biệt thự, gió đêm lành lạnh khẽ lay động tấm rèm cửa sổ dày dặn. Bên ngoài vọng lại tiếng mèo hoang gào rú, một tiếng, rồi hai tiếng, cuối cùng là cả một đám hỗn độn, tiếp nối liên hồi. Thương Đồng Khải nhíu mày, đặt tách cà phê xuống, đi ra cửa chính.
Trên mặt chiếc đồng hồ cái lớn đặt trong phòng khách, kim giờ đang nhích dần tới con số 12.