Người này cao giọng trả lời:
– Tắm nắng!
Bấy giờ là năm rưỡi chiều, mùa hè, nhưng sắc trời đã sâm sẩm, ráng chiều phía chân trời chỉ còn lại một vệt rất mong manh. Nguyệt Thành thực là một nơi quá ư xa xôi hẻo lánh, hẻo lánh tới mức thời gian cũng lệch so với thành phố nơi anh sống trước đó.
Mỗi khi tới một thành phố mới, nơi đầu tiên anh tìm kiếm chính là quán bar. Anh cần thư giãn, dù đó có là sự thư giãn nhân tạo. Việc này đã trở thành một thói quen.
Anh nhìn theo hướng nhìn của người trên mái nhà, chỉ thấy xen kẽ giữa những nhà máy lớn nhỏ là những ống khói nhả khói đen ngòm lên bầu trời, và vài ngọn đèn neon đã sứt mẻ nham nhở liên tục nhấp nháy trong ánh chiều. Nơi đây không có những tòa nhà hoa lệ san sát, cũng không có những buổi tối sa hoa sạch sẽ sực nức mùi nước hoa. Tất cả các công trình kiến trúc đều hết sức cũ kỹ, bao gồm cả xe cộ chạy trên đường, và những con người sống ở nơi này.
Mỗi một bộ phận thuộc về Nguyệt Thành đều cũ kỹ như những bức ảnh xưa đã bị thời gian vứt bỏ.
– Cô không nóng à? – Anh bắt đầu cảm thấy tò mò với con người thích phơi nắng trên mái nhà giữa ngày hè oi bức trước một cảnh sắc thế này.
– Không nóng! – Người này hào hứng đáp lời. Từ phía xa, vọng lại một vài tiếng chuông nặng nề dài lê thê. Vừa nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, người trên mái nhà liền dịch chuyển, dường như muốn trở xuống.
Đúng lúc ấy, một hòn đá bay vèo ra từ trong ngõ đối diện xéo với quán bar, đập thẳng vào mông người này một cách ác ý. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rú, người này loạng choạng vài cái, rồi rơi từ trên nóc nhà xuống.
Vào lúc Khô Nguyệt sắp sửa ra tay ứng cứu kẻ xui xẻo này, cô nàng chợt bay lên bồng bềnh ở chỗ cách mặt đất chưa đầy một mét, hai tay giang ngang như một đôi cánh, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.
– Thằng bánh bao chết tiệt lại nghịch bậy ná cao su à! Lần sau chị đây sẽ đánh chết mày! – Người này vừa đáp xuống mặt đất an toàn, đã hét toáng lên với cậu nhóc béo tròn quay như chiếc bánh bao đang nấp trong ngõ, vừa quát lác vừa cẩn thận cất chiếc bình thủy tinh lấp lóe một thứ ánh sáng quái dị đang nắm chặt trong tay vào trong túi chéo.
– Chị Lạc Diệp, lần sau em không dám nữa! – Thằng nhóc giơ chiếc ná cao su lên, làm mặt hề với phía người này, rồi cùng với mấy cậu nhóc đang cười rúc rích chạy vọt mất.
Khô Nguyệt quan sát cô gái mặt tấm áo phông đã bạc phếch, cùng với chiếc quần bò gấu đã sờn thành tua rua, đầu đội cái mũ bóng chày đã thủng một lỗ, chừng mười sáu tuổi. Ngoài nước da trắng mịn và thân hình nhỏ nhắn ra, trong chẳng giống một cô gái chút nào.
Anh ngó nghiêng xung quanh, rồi bước lên trước nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi:
– Xin hỏi, đây có phải là khu SWORD không?
– Đúng vậy! – Cô gái quay đầu lại, nhìn thẳng về phía anh.
Những tia sáng rơi rớt cuối chân trời và ánh đèn hắt ra từ cửa quán bar đan xen rối loạn, phản chiếu lên mặt cô gái. Khô Nguyệt lúc này mới phát hiện ra cô có một đôi mắt to tuyệt đẹp, chỉ có điều, trên đôi mắt vốn dĩ phải long lanh tựa ánh sao, lại bị che phủ một lớp màng mờ đục màu xám.
Anh thử giơ tay ra, huơ huơ trước mắt cô. Không hề có phản ứng. Ánh nhìn của cô mãi mãi dừng lại ở một phương hướng trong tưởng tượng.
– Cô lớn lên ở nơi này phải không? – Anh thu tay về hỏi.
– Hình như thế! – Cô gái khẽ gật đầu, rồi lập tức lùi lại một bước – Anh từ nơi khác tới?
– Đúng vậy. Tôi từ nơi khác tới. – Khô Nguyệt tò mò hỏi – Sao cô biết? Lẽ nào do giọng nói của tôi?
– Trên người anh không có thứ mùi của cư dân nơi đây! – Cô gái lại lùi thêm một bước.
– Không nhìn thấy gì, nên khứu giác của cô mới nhạy bén đến thế? – Anh cười khẽ, hít hít cánh tay mình, ngoài hương thơm nhàn nhạt bẩm sinh, không thấy có mùi gì khác.
– Anh làm thế nào vào được Nguyệt Thành? – Trong lúc lùi lại phía sau, hai tay cô gái bắt đầu tìm kiếm một vài dụng cụ có thể dùng làm vũ khí, cuối cùng nhặt lấy một cái xẻng sắt dùng để hót rác từ trong thùng rác bên cạnh, nắm chặt trong tay. Nhìn tư thế của cô, rất có thể sẽ hét toáng lên những câu đại loại như “có kẻ quấy rối bất cứ lúc nào”.
– Này cô tiểu thư ơi, tôi tới đây chỉ để thăm một người bạn cũ, không có ác ý gì đâu! – Điệu bộ của cô gái khiến Khô Nguyệt thấy tức cười – Tôi tìm cô chẳng qua cũng chỉ để hỏi đường mà thôi!
Cô gái càng nắm chặt “vũ khí” trong tay hơn, đôi mắt không một chút thần thái đã xác định chính xác vị trí của anh, trong một tích tắc sau đó, hàng mi dày và dài của cô đột nhiên rung lên.
“Huỵch!”. Một vật cứng lạnh ngắt giáng mạnh vào sau gáy Khô Nguyệt, anh lập tức ngả gục xuống trước vài cái bóng người chập chờn hỗn loạn.