Bên ngoài bức tường kính, một người đàn ông phương Tây mắt xanh mũi cao râu quai nón comple giày da, đang hào hứng nói với cô gái trẻ đứng trước mặt:
– Nếu hành động lần này thuận lợi, chúng ta sẽ thu gom được lượng nguyên thần yêu tinh lớn mạnh nhất trong lịch sử. Có được thứ này, thành quả nghiên cứu của chúng ta không bao lâu nữa sẽ thành hiện thực. Cô Mặc, lần này quả thực phải cảm ơn cô rất nhiều. Không có cô, chúng tôi sẽ không thể nào tìm ra vị trí của Nguyệt Thành.
Chiếc mũ rộng vành đã che khuất quá nửa khuôn mặt của cô gái, đôi môi xinh đẹp thoa một lớp son lộng lẫy. Cô liếc nhìn cảnh tượng bận rộn bên trong lớp kính, lạnh lùng lên tiếng:
– Không cần cảm ơn tôi, ai có phần của người đó.
Bước trên con đường nhỏ bên ngoài phòng thí nghiệm, ánh nắng loa lóa chiếu lên thân hình mảnh mai thon thả của cô. Bước chân cô khoan thai chậm rãi, bộ váy dài màu trắng sữa giống như những tảng băng ngàn năm không thể bị bất cứ ánh nắng nào làm tan chảy.
Cô đứng lại cuối con đường, ngoành đầu nhìn về phía tòa nhà xem ra rất đỗi bình thường kia, nơi lũ người có tên là “nhà khoa học” suốt ngày mộng tưởng chế tạo ra thứ vũ khí linh năng mạnh nhất trọng lịch sử đang bận bịu tối ngày đến quên ăn quên ngủ.
Cuối tháng sau, đám yêu quái trong Nguyệt Thành sẽ biến thành một khâu then chốt trong công trình nghiên cứu của bọn họ, sẽ cống hiến toàn bộ năng lượng của chúng cho công trình vũ khí linh năng. Nguyệt Thành sẽ biến thành một thành phố chết thực sự, giống như chính nó sau trận dịch trăm năm về trước. Đây mới là cảnh tượng mà nó nên có.
Cận Phi Vũ, không chỉ ông, không chỉ đám bột tinh quang Tụ Linh quý giá kia, mà cả cô ta, cùng với lũ yêu quái hạ cấp, tất cả những thứ mà ông bất chấp tính mạng để bảo vệ, cuối cùng đều sẽ bị hủy diệt.
Mặc âm thầm nở một nụ cười lạnh lẽo trong lòng. Đây là cái giá mà ông phải trả, ông bố ạ!