Sáng sớm trong xưởng vũ khí Thác Hải, Hàn Phi vừa mới tiến vào trong cửa, đã bị Đằng Thủy Tú trốn ở một bên chặn lấy.
Trang phục võ sĩ đơn bạc, thiếu nữ dùng sức nhéo lên cánh tay của hắn một cái, gắt giọng:
-Hàn Phi, ngươi hôm qua dám lừa gạt ta, ngày hôm nay phải theo ta vào rừng rậm hái thuốc!
-Sư tỷ tốt của ta, không phải là ta không muốn cùng tỷ đi chơi, nhưng mà gia gia của tỷ thấy thì thực sự chém ta thành nhiều mảnh à!
Hàn Phi mặt mày ủ rột nói rằng:
-Không có sự cho phép của người làm sao ta dám cùng tỷ ra ngoài chơi, tỷ nghĩ rằng ta không muốn sao?
Trong buổi sáng sớm đầu xuân tươi đẹp này, cùng với mỹ nữ kiều diễm cùng đi dạo trong rừng rậm hái thuốc, còn có chuyện gì đáng làm hơn cơ chứ? Trong một tháng này, hắn ngày nào cũng phân biệt khoáng thạch ở trong xưởng, rèn tinh thiết, đúc vũ khí, thấy khoáng thạch cùng thiết chùy đã tạm ổn, ước gì có thể bồi tiếp vị sư tỷ xinh đẹp này ra ngoài giải sầu. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trên thực tế nửa tháng trước hắn đã thành công rèn ra thiên đoán tinh thiết hợp cách rồi, lần thứ hai bị Man Ngưu cùng đám thợ rèn tung hô thiên nhân. Nhưng mà cái này rơi vào trong mắt Đằng Thác Hải vẫn chưa là gì, muốn Hàn Phi tiếp tục chế tạo các loại vũ khí, khi nào chế tạo ra cái gì đó làm hắn thỏa mãn thì mới truyền thụ tài nghệ sang sư.
Tuy rằng bị lão già này lừa dối một lần, nhưng mà Hàn Phi cũng biết đạo lý đất bằng mới làm được nhà cao vạn trượng, cơ sở vững chắc mới là vương đạo. Nếu như không chế tạo được vũ khí, chỉ sợ cũng không thể nắm vững được huyền bí của sang sư. Bởi vậy hắn từ từ học, cố gắng trong thời gian ngắn nhất nắm giữ được bí quyết rèn đúc vũ khí. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tại tháng thứ hai khi đoạt xá thành công tới Cửu Thiên đại lục, Hàn Phi đã vượt qua ngày sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Trải qua quá trình tẩy tủy dịch cân, thân thể hắn lớn lên rất nhanh, một thoáng đã cao lớn gần bằng với Hàn Mộc Thiên rồi, cũng vượt lên trên vóc người của Đằng Thủy Tú.
Một tháng này, Hàn Phi tuy rằng không có đi tới Thánh Đường vài lần, thế nhưng đối với tu luyện vũ kỹ cùng đấu kỹ một chút thư giãn cũng không có. Chiều nào hắn cũng đều luận bàn tham khảo huyền bí của đấu khí với Carol, buổi tối lại khổ luyện “Huyền môn sinh tử quyết”, cuộc sống ngày ngày rất phong phú.
Dưới kiến nghị của Carol, Hàn Phi nắm giữ đa hệ cơ sở đấu khí cũng không vội vã đi Thánh Đường mua các loại tâm pháp đấu kỹ, mà không ngừng quen thuộc với kỹ xảo vận dụng đặc tích của đấu khí năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cố gắng đạt tới trình độ tùy tâm sở dục mới được.
Carol trải qua một thời gian quan sát, cuối cùng cũng phải buông tha ý nghĩ muốn cho Hàn Phi tuyển chọn một chủ hệ cùng phó hệ đấu khí, bởi vì năm hệ đấu khí của Hàn Phi thực lực bình quân, căn bản không thể nhận ra loại nào là mạnh.
Đương nhiên trên phương diện đối ngoại, Hàn Phi tu luyện đấu khí vẫn như cũ là chủ hệ kim thuộc tính, cùng phó hệ hỏa thuộc tính.
Đồng thời trong một tháng này, “Huyền môn sinh tử quyết” của Hàn Phi đã thuận lợi bước vào đệ nhị trọng thiên – cảnh giới Ngưng Khí Thành Hình. Hắn đã có thể vận dụng tiên thiên chân khí vào trong vũ kỹ, chỉ là nếu tấn công hắn sẽ tuyển chọn đấu khí thần kỳ mà cường đại này.
Trong xưởng vũ khí, hắn cùng Đằng Thủy Tú quan hệ càng lâu càng tốt, ngoại trừ Đằng Thác Hải ra, mọi người trong xưởng đều nói tương lại hai người trở thành một đôi, tuy rằng hai người tuổi tác kém nhau hai tuổi.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Phi, ánh mắt Đằng Thủy Tú sáng lên, đôi mắt đen lúng la lúng liếng chuyển động nói rằng:
-Đệ hôm nay muốn là được rồi, ngày hôm nay gia gia đã sớm đi ra ngoài rồi, nói chạng vạng mới quay về, chúng ta chỉ cần về sớm hơn người là không có việc gì rồi?
Hàn Phi nghe thấy thế tâm cũng có chút động, nhưng mà do dự một chút nói rằng:
-Nhưng mà vạn nhất bị mấy sư huynh nói cho sư phụ thì…
-Hừ, bọn họ dám sao!
Thiếu nữ trợn đôi mắt đẹp của mình quay đầu nói rằng:
-Ai dám mật báo, coi chừng ta cho thuốc xổ vào trong thức ăn của hắn.
Thanh âm của nàng tương đối lớn, những tên hiếu kỳ mới đầu còn náo nhiệt thò đầu ra cửa ngóng xem chuyện vui nhất thời ầm ầm chạy mất, sợ bị Đằng Thủy Tú nhìn thấy trở thành người chịu tội.
Thấy bọn họ chật vật chạy trốn, Đằng Thủy Tú nhất thời cười khúc khích, gống như hoa tươi nộ phóng nhất thời làm cho Hàn Phi hơi bị động tâm. Hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nói rằng:
-Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!
Đằng Thủy Tú nhất thời lấy làm kinh hãi, hai đám mây kiều diễm đỏ ửng trong suốt như ngọc hiện hệ trên mặt cười của nàng. Nàng khẽ cắn răng vào hàm môi dưới đỏ mọng của mình mộ chút, nhìn hắn nói rằng:
-Đệ, đệ không nên xằng bậy…
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng nàng vẫn không giãy thoát khỏi tay Hàn Phi, đây chính là lần tiếp xúc thân mật nhất kể từ khi hai người quen biết.
Hàn Phi cười hắc hắc chủ động thả bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ ra, hắn thật ra vẫn rất muốn nắm tay trong tay, nhưng mà đây là đạo tán gái à.
Muốn ăn cơm thì cũng phải ăn từng ngụm một, muốn ve vãn thì cũng phải tới điểm dừng thì dừng lại, quá trình này thường thường sẽ càng tuyệt vời hơn. Đây là do Hàn Phi đọc được trong tạp chí và TV ở kiếp trước.
Làm gì có ai biết được, trong cái thân thể mười bốn tuổi này lại cất dấu linh hồn của một người sống ba kiếp rồi chứ?
Cử động rất có phong độ của hắn làm cho Đằng Thủy Tú phi thường tán thưởng, ánh mắt nhìn Hàn Phi càng ôn nhu hơn. Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa, chuẩn bị đi tới rừng rậm Hô Khiếu.
Không ai nghĩ tới chính là, hai người vừa mới đi ra đầu ngõ, đột nhiên chạm mặt với Đằng Thác Hải vừa trở về!
-Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Lão gia phụng phịu hỏi, ánh mắt nhìn Hàn Phi rất bất thiện.
Không phải nói chạng vạng mới quay về sao? Hàn Phi thật sự muốn vò đầu bứt tai, Đằng Thủy Tú cũng đánh phải ôm lấy cánh tay của Đằng Thác Hải làm nũng nói:
-Gia gia, cháu muốn cùng Hàn Phi đi tới trong rừng rậm Hô Khiếu kiếm một chút Tam Diệp thảo về phối dược, trong tiệm bán toàn cỏ khô hiệu quả không được tốt, van cầu ngài mà!
Nhìn thấy hình dạng ngây thơ của tôn nữ, Đằng Thác Hải trong lòng không khỏi mềm nhũn, lại nói bình thường hắn quản thúc nàng quả thực cũng hơi nghiêm khắc một chút, giọng điệu nhất thời giảm xuống.
-Vậy được rồi, nhưng mà buổi trưa các ngươi phải quay về, hơn nữa không được đi quá sâu vào trong rừng rậm, cùng lắm thì thuê dong binh tìm là được rồi!
Đằng Thác Hải không ngờ lại đồng ý như vậy, điều này ngoài dự liệu của Đằng Thủy Tú cùng Hàn Phi, Đằng Thủy Tú mặt mày rạng rỡ nói rằng:
-Gia gia thật là tốt, ngài yên tâm, trước bữa trưa cháu nhất định sẽ về, bảo đảm không đi loạn!
Đằng Thác Hải không nhịn được mà phải lắc đầu, hắn nhìn Hàn Phi nói rằng:
-Hàn Phi, ngươi phải bảo vệ sư tỷ ngươi cho tốt, nếu như xảy ra chuyện gì, hừ! ..
Hàn Phi nào dám nói không, vội vã gật đầu đáp ứng.
Đằng Thác Hải mở túi trong tay ra, lấy từ bên trong một thanh trường kiếm đưa cho Hàn Phi.