Con trai của thượng tướng La Lạp Tư quan chỉ huy tối cao Yếu Tắc, thượng úy quan quân Đa Đức miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế tràng, một tay bưng chiến rượu, tay kia cầm văn kiện mật hàm đưa cho người đối diện, tấm tắc khen ngợi nói:
- Ngạo Thiên, đối thủ của ngài quả là mạng lớn, trên đường gặp được Không Kỵ Hắc Ưng của man tộc, Không Đà truy kích chết trận, đêm qua tin tức xác nhận, mà hắn cư nhiên thành công lẻn vào Cuồng Lan Yếu Tắc, Tham mưu Ti đã liệt vào nhân vật trọng điểm quan tâm.
Đón lấy văn kiện xem tỉ mỉ qua một lần, sắc mặt Vân Hạo Thiên có chút khó coi. Phải biết rằng không thể xem thường võ sĩ hải dương, từ sau khi bị truy kích trên không trung từ ở độ cao lúc đó là rất thấp hoặc phía dưới ven hồ là rừng rậm, bằng không sẽ bị thương khá nặng, mà kẻ thù vẫn tìm kiếm được di thể từ quân đội, chỉ có thể quy kết vận khí của Hàn Phi quả thật là rất tốt.
- Không có người, lần nào cũng may mắn như vậy, Vân Ngạo Thiên trầm ngâm nói:
Huy vọng ngài ném tiền cho tên học việc đó không là vô ích, Đa Đức cầm chén rượu trong tay đi tới đi lui, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vân Ngạo Thiên nói:
- Nếu để hắn thu được tình báo gì đó quan trọng về lập công, sau này ngài muốn đối phó với hắn vô cùng khó khăn, ta nghe nói người của Phượng Kinh Âm thông qua tham mưu ti rất quan tâm tiểu tử đó.
Vân Ngạo Thiên trong lòng hơi kinh hãi, y ngược lại có chút đánh giá thấp tên tiểu tử ăn chơi trác táng tham tài háo sắc này, chuyện mua chuộc tên học việc đối phó Hàn Phi chỉ có tên thuộc hạ trung thành nhất của y biết, tuy nói Đa Đức có thể suy đoán ra cũng không phải là chuyện lạ gì, nhưng đủ để chứng minh đối phương không phải là đối tượng hồ đồ.
- Ta nghĩ đều này là không thể, Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, không dám nói thẳng ra
- Tên học việc đó nói với ta, thuốc đó tuyệt đối không có hiệu quả, Hàn Phi lẻn vào Tắc Yếu sẽ làm cho hắn chết thảm hơn thôi.
- Hy vọng là như vậy... Đa Đức cười nói:
- Nhưng lỡ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- Xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không trốn chạy được, con mẹ nhà ngươi ông không thể nói ra điều dễ nghe hơn à? Vân Ngạo Thiên nhịn không được tức giận, rất muốn cầm chén rượu trong tay tạt vào gương mặt dương dương tự đắc của Đa Đức.
Nhưng cuối cùng y lại cười cười, giơ chén rượu đang cầm trên tay lên, ở đâu mà ngoài ý muốn chứ, không nói chuyện này nữa, từ tối tụ tập cho tới sáng sớm, nói không chừng sẽ có chuyện vui.
Con mắt Đa Đức bỗng sáng ngời, mặt mày rạng rỡ nói:
- Được, cạn ly!
...
- Cạn ly!
Mười mấy người cầm chén rượu thủy tinh nhỏ hung hăng cùng nhau uống, hoa bia vàng rực rãi rác, bọn man tộc ngồi xung quanh cười nói ầm ĩ, hương thơm của mỹ tửu và mùi thuốc lá kém cõi đang lẫn vào không khí, tạo thành không khí đặc biệt của tửu quán man tộc
Tử quán man tộc và quán rượu của thành phố nhân tộc không khác nhau gì mấy, giống nhau là bình dân, lính đánh thuê người mạo hiểm, võ sĩ, người lưu lãng, tụ lập lại đây, thậm chí còn có thể thấy hình bóng của mấy lão vu sư, nhạc sĩ lưu lạc ngồi ở gốc tường đan cầm cây đàn, nữ nhân man tộc thân hình cao lớn xinh đẹp đang ngồi ở giữa đám người, ân cần chiêu đãi hàng trăm người khách.
Một mình Hàn Phi ngồi trước quầy rượu, rất chậm uống rượu mạch, thưởng thức món thịt dê vừa nấu chín.
Bây giờ không phải là còn sớm, trong tửu điếm đã có nhiều người qua lại rất náo nhiệt, quán rượu này không giống với thành phố nhân tộc, bởi vì tửu điếm chỗ này ngoài những võ sĩ người mạo hiểm uống rượu tìm nữ nhân ra còn có tác dụng khác.
Man tộc tuy rằng cũng có rất nhiều võ sĩ lưu lạc lính đánh thuê người mạo hiểm, nhưng trong đế quốc không có công hội người mạo hiểm, công hội lính đánh thuê sẽ được tổ chức như thế này, nếu muốn nhận được nhiệm vụ hoặc được người thuê làm kiếm tiền, như vậy trong tửu quán tìm được cơ hội rất tốt.
Theo thám báo ẩn nấp của quân bộ cung cấp, sao khi lẻn vào Yếu Tắc, đầu tiên tìm việc làm để mọi người không chú ý, đợi tới lúc khi quen thuộc tất cả mọi nơi rồi mới từ từ dò hỏi tình báo của quân đoàn Tắc Yếu man tộc, kỳ thật muốn thu được tình báo trực tiếp hữu hiệu nhất nên gia nhập vào quân đội của man tộc, nhưng như vậy rất dễ bị bại lộ, mà phương thức tra xét bên ngoài nói qua rất nhiều, ví dụ lúc bình thường lưu ý có quân đội mới vào Tắc Yếu hay không, bởi vì lúc đó quân đội man tộc thường bắt đầu luân phiên công kích.
Ngoài tình báo của quân đội man tộc ra, thám báo ẩn núp còn phải chú ý đến tình hình nội bộ của man tộc, thu hoạch lương thực, tình hình thời tiết, người bình thường vân vân điều là mục tiêu cần thu thập.
- Ấy! vị võ sĩ đại nhân này, một nữ lang tửu quán chen đến bên cạnh Hàn Phi, cười quyến rũ nói:
- Có gì tôi có thể cống hiến sức lực cho chàng không?
Vóc người cường tráng, bì giáp khảm bằng kim loại, vệt một nước màu đỏ lên cái đầu trọc bóng lưỡng còn trên lưng gác một trường đao trong rất lạ thường, tất cả đều cho thấy Hàn Phi là võ sĩ lưu lãng, đi tới đâu đều có người tôn kính.
Hàn Phi cười cười, đưa tay ngắt nhẹ lên mặt của đối phương:
- Ta vừa từ bên ngoài đến, muốn tới đây tìm một công việc, công việc phải có thù lao nhưng cũng phải nhẽ nhàng, tốt nhất là lâu dài, nàng có gì giới thiệu cho ta không?
Nữ lang man tộc vóc người thon dài khỏe mạnh, da nàng có chút hơi đen, phần lớn nữ nhân man tộc đều không dũng mãnh, nhưng lại có chút phong tình lẳng lơ.
Đối với chút đùa cợt của Hàn Phi, nữ lang không những không tức giận mà trái lại nhìn với đôi mắt quyến rũ, không cần phải nghĩ ngợi lâu nói:
- Gần đây làm việc không ít, thương đội Lam Tựu đang chiêu một hộ vệ, gia tộc La Lạc chiêu mộ võ sĩ gia tộc.
- Thương đội hộ vệ ta không có hứng thú, nàng nói thử cho ta về gia tộc La Lac... Hàn Phi liền vui vẻ, móc ra một bọc kim tệ để lên quầy rượu.
Những nữ lang trong tửu quán này ngoài phục vụ bình thường ra, thường làm thương lái, trà trộn vào tửu điếm Long Ngư hỗn tạp nên tin tức của các nàng vô cùng linh thông, trong thành có đồn đại gì các nàng đều biết đầu tiên, nghe ngóng tin tức từ các nàng là thích hợp nhất.
Đương nhiên trong tửu quán cũng có những trung gian chuyên nghiệp, nhưng lính đánh thuê người mạo hiểm bình thường càng thích tìm các nữ lang để tìm hiểu hơn.
Nữ nang cầm kim tệ nhét vào bộ ngực đang cao chót vót của mình.
- La Lạc gia tộc chính là gia môn quý tộc của Cuồng Lan Yếu Tắc bọn thiếp, nhưng họ và gia tộc Thiết Ký vì một hầm mỏ mà tranh đấu nhau rất kịch liệt, nghe nói chết trận hơn mười mấy võ sĩ... nữ lang tiến lại gần nói nhỏ vào tai Hàn Phi:
- Bây giờ hai bên đang chiêu mộ võ sĩ gia tộc, nhưng điều kiện của gia tộc La Lạc tốt hơn một chút, nghe nói thù lao một ngày ít nhất năm mươi vạn kim tệ, nếu lập được công còn có thể thăng làm kỵ sĩ gia tộc.
- Nhưng yêu cầu của bọn họ tương đối cao, võ sĩ đẳng gia thì không được...
La Lạc và Thiết Kỳ hai cái tên này đối với Hàn Phi không xa lạ gì, tư liệu của quân bộ nói rõ, ở trong Cuồng Lan Yếu Tắc trên trăm gia tộc có tên có họ, nhưng ở chỗ này làm ăn lâu đời để được gọi là gia môn quý tộc chỉ có bảy gia tộc, gia tộc La Lạc và gia tộc Thiết Kỳ là một trong số đó, những hào môn gia tộc này khống chế Yếu Tắc và đất đai xung quanh cùng với thương nghiệp mậu dịch, ở trong quân bộ Yếu Tắc, để có thế lực của mình, hỗ trợ liên kết tranh đấu lẫn nhau, tình hình cực kỳ phức tạp, mà tình hình của bảy gia tộc đó cũng là một trong những tình báo mà Hàn Phi cầm thu thập.
-Ừ, biết rồi, Hàn Phi mãn nguyện gật đầu, tin tức này rất hay, đáng được số tiền này.
- Võ sĩ đại nhân, nếu đã là từ bên ngoài đến, vậy nhất định không quen tình hình chỗ này, chi bằng để thiếp dẫn chàng đi được rồi... nữ lang cười quyến rũ dựa vào lòng Hàn Phi, khiêu khích nói:
- Miễn phí.
Hàn Phi trong lòng hiểu rõ nàng nhất định là lấy được một khoản của gia tộc La Lạc, bằng không cũng không ra sức giới thiệu như vậy còn chủ động yêu cầu dẫn đường, nhưng như chính ý nguyện của Hàn Phi, ha ha cười một cái vỗ vào chỗ dưới cùng đẩy đà nhất của đối phương nói nói:
- Ít ai tốt như nàng.
- Thằng tiểu tử quê mùa ở đâu đến, mau buông tay ra, Na Lệ Á của ta không phải ngươi có thể chạm đến
Một tiếng rống như sấm sét đột nhiên từ hai bên truyền tới, ban đầu tửu quán ồn ào náo nhiệt liền lập tức trở nên im lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy một võ sĩ dũng mãnh lưng hùm vai gấu đi tới, phía sau còn dẫn theo hai tên đồng bọn, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hàn Phi đang đặt vào mông của Na Lệ Á, đôi mắt hùn hụt như muốn nổ tung.
- Lạc Hãn lại phát điên gì chứ, cút đi, nữ lang trừng đôi mắt xinh đẹp nỗi giận nói.
Nhìn thấy tình cảnh này, người xung quanh truyền tai nhau nói khẽ.
- Ha ha, thế này lại náo nhiệt rồi, Lạc Hãn tên tiểu tử này thật là không từ bỏ.
- Đúng vậy, đúng vậy, Na Lệ Á mới đến không tới một tuần, đã bị con man gấu này đánh chạy bảy tám khách, sau này làm sao nàng có thể làm ăn chứ.
- Hạ chủ, Hạ chủ, xem tên tiểu tử bên ngoài này đến này là bị đứt chân hay đứt tay...
...
Tên đại hán được gọi là Lạc Hãn không để ý gì nữ lang, ánh mắt chuyển qua mình Hàn Phi, thân thể y cực kỳ cường tráng lộ ra ánh sáng màu vàng, đấu khí hộ giáp hùng hồn, cầm chiến phủ trong tay nói:
- Tâm tình hôm nay của ông mày tốt, lập tức cút đi cho ta, bằng không...
- Bằng không thì sao, Hàn Phi cười lạnh, không chỉ không dời tay mình ra khỏi mà còn sờ soạng khắp phần dưới của nữa lang.
- Muốn chết!
Hành động tràn đầy khiêu khích của Hàn Phi làm cho y trở nên giận giữ, y rút chiến phủ ra điên cuồng hét lên, mọi người xung quanh lập tức lui về phía sau, rất sợ bị ngộ thương.
- Nhưng Lạc Hãn không lập tức công kích, mà dùng chiến phủ chỉ vào Hàn Phi quát:
- Buông Na Lệ Á ra, ông mày muốn cho ngươi biết cái gì là phép tắc.
Hàn Phi cười thật lớn, ôm lấy nữ lang hôn lên má một cái, sau đó chuyển người phóng tới phía sau quầy rượu, đơn độc đối mặt với Lạc Hãn đang điên cuồng.
- Ngươi đi chết đi!
Trước mặt bao người, Lạc Hãn vung chiến phủ bổ về phía Hàn Phi!